Ý nghĩa của sự tồn tại có lẽ không phải là ở ngay trước mắt, cũng không phải là điều làm cho ta dễ dàng nhận thấy. Nhưng nó vẫn luôn hiện hữu như là bản thân nó vậy.
“Queenie, cậu đang trong phòng ngủ đấy hả? Cậu biết không, Mary có chuyện rồi”.
Đang tập trung vào viết báo cáo, Kỉ Hoa Ninh nhận được điện thoại của Chris, sự việc diễn ra thật đột ngột, cô vội vàng mở cửa phòng, bắt gặp Nisha mặt mũi hốt hoảng chạy tới.
- “Mình vừa nhận được điện của Chris, có chuyện gì đấy?”.
- “Chris nói Mary đang quẫn trí, hiện cô ta đang đứng trên nóc nhà của trường học”.
Hai người thất thần nhìn nhau, Nisha nói: “Tuy đã từng xảy ra xích mích, nhưng bọn mình phải tới đó xem thế nào”.
Hai cô gái bước vội xuống tầng, họ nhận ra đám bạn học cùng lớp đang tụ tập đông nghẹt. Có người đã đi báo cảnh sát, tất cả đều căng thẳng nhìn lên nóc nhà. Mary đối với mọi người thường không tốt, nên ngoài Susan tốt bụng không ai có ý định leo lên nóc nhà khuyên bảo cô.
- “Mary xảy ra chuyện gì vậy, các bạn có biết không?”.
Queenie hỏi mọi người nhưng ai cũng lắc đầu, chỉ duy có một cô gái ở sát phòng Mary kể lại:
- “Mình chỉ biết bạn ấy ngày nào về nhà cũng rất muộn, lại thường nói chuyện nhiều qua điện thoại. Cách đây mấy ngày có một người đàn bà tìm đến bạn ấy, hai người đã cãi nhau rất to, ngăn cách bởi bức tường mà mình vẫn còn nghe thấy”.
Cùng là những người tha hương nơi xứ người, để có thể tồn tại đều phải nỗ lực rất nhiều. Thậm chí là phải vất vả lao động. Kỉ Hoa Ninh thấy lòng mềm lại, cô rút điện thoại di động bấm số.
- “Susan, cậu hết sức bình tĩnh, trên đó thế nào?”.
Susan khẽ nói, giọng như mếu.
- “Không xong rồi! Mình đã hết sức khuyên bạn ấy… Bạn ấy nói, đã quá mệt mỏi, muốn được giải thoát… Queenie, xin cậu hãy tới đây giúp bọn mình đi”.
Đúng lúc đó cảnh sát và người thương thuyết đã đến. Queenie và Chris cùng nhau đi lên tầng thượng. Mary không hề kích động, cô lạnh lùng nhìn Kỉ Hoa Ninh và mọi người, cô cất lời bằng tiếng Trung Quốc:
- “Không cần khuyên tôi đâu, tôi đã mệt mỏi lắm rồi. Ngồi ở đây có gió thổi, đợi một lát nữa là tôi có thể bay xuống đó”.
Người thương thuyết cũng biết tiếng Trung, bà rất tâm lý gợi chuyện chứ không thô lỗ đề cập trực tiếp đến nguyên nhân của sự việc, chỉ có cách dẫn dắt cô nói ra những chất chứa trong lòng thì mới có thể khuyên giải được.
Mary đến từ một thành phố hẻo lánh của Trung Quốc, điều kiện gia đình rất đỗi bình thường, nhưng bố mẹ cô vẫn quyết định đầu tư cho con gái. Họ tin rằng đưa con gái ra nước ngoài học tập sẽ giúp cô có được vị trí tốt sau này. Mary rất biết rằng, để lo cho cô gia đình đã hết sạch tài sản. Không đành lòng để cha mẹ vất vả lao động, cô một thân một mình tìm kiếm việc làm thêm để trả học phí. Thà chịu đựng sự vất vả chứ không để người khác coi thường mình.
Duyên số tình cờ cô quen với một cô gái làm ở quán bar. Cô ta đã nói với cô công việc rửa bát đĩa ở nhà hàng chẳng kiếm được bao nhiêu, nếu như tới chỗ cô ta làm cô ta sẽ giới thiệu cho một công việc tốt hơn.
Thế là Mary bắt đầu làm việc ở quán bar. Lần đầu tiên trong đời vì tiền cô đã qua đêm cùng một người đàn ông xa lạ, dần dần Mary rơi xuống vực sâu đen tối. Những mặc cảm, hối lỗi ban đầu bị đồng tiền chi phối ngày một giảm đi. Ngoài dục vọng và sự giẫy giụa, cô chẳng có gì, nhiều lúc bị trái tim lương thiện lên án, cô muốn quay đầu làm lại.
Cũng chính tại quán bar này cô đã làm quen với một người đàn ông, kẻ đã làm cho đời cô đau khổ không còn thiết đến sinh mạng của chính mình. Gã đó cũng là một du học sinh Trung Quốc, họ gặp nhau lần đầu khi hắn đang say túy lúy vì chuyện buồn, cùng là người lưu lạc xa quê, Mary hết sức chăm sóc gã. Rất nhanh hai người yêu nhau, một tình yêu mãnh liệt, hừng hực tuôn trào. Mary đã cho rằng tìm thấy được người đàn ông của đời mình. Cô ra sức làm việc, tất cả số tiền kiếm được đều trao hết cho anh ta. Và một ngày hắn gợi ý cô giúp hắn làm một việc mạo hiểm.
Có một người phụ nữ giàu có đang để ý đến hắn. Hắn nói cho Mary màn kịch mà hắn bày ra để lừa tiền người đó, hắn thề thốt tất cả chỉ vì tương lai sau này của hai người, cô thật thà trực tiếp đến nhà bà ta.
Cả hai người phụ nữ đều bị lừa cả.
Gã đàn ông đốn mạt đã cao chạy xa bay đem theo tiền bạc và tình cảm mà họ dành cho gã. Gã biến mất như chưa hề tồn tại. Người đàn bà kia nhất quyết cho rằng Mary đã thông đồng với gã đến rắp tâm chiếm đoạt tài sản của mình, bà ta yêu cầu cô phải hoàn lại toàn bộ số tiền mà mình đã mất. Mary giờ đây trắng tay, cô cảm thấy mình không còn đường để sống, hoang mang trầm cảm cực độ, cô vô thức không biết là mình đã leo lên đỉnh tòa nhà từ lúc nào.
Vào lúc đó, cô nghĩ rằng mình sẽ nhảy xuống… cơn gió nhẹ nhất định sẽ biến chiếc áo của cô thành đôi cánh, cô có thể bay vào không trung… trong chớp mắt tất cả mọi thứ sẽ khép lại, cô sẽ vĩnh viễn rời xa những kẻ đã gây ra đau buồn, uất hận cho cô.
Mọi người nghe xong câu chuyện của cô liền đều bật lên tiếng khóc nức nở. Khi gặp phải những khổ đau liên tiếp con người ta rất dễ dẫn đến những suy nghĩ tiêu cực. Người thương thuyết đã nhẫn nại khơi gợi, giúp cho Mary thổ lộ hết những tâm sự của mình.
Kỉ Hoa Ninh gọi điện cho Nisha đang đứng ở phía dưới:
- “Phiền cậu giúp mình kiểm tra một số tư liệu”.
Nói hết được những nguyên nhân gây ra đau khổ cho mình, Mary dường như đã hoàn thành tâm nguyện, cô đứng thẳng người, không khí căng thẳng trở lại. Người cảnh sát chỉ huy yêu cầu mọi người tản ra, một tấm lưới cứu hộ được giăng ra phía dưới. Kỉ Hoa Ninh tắt điện thoại, thì thầm vài câu vào tai của vị chuyên gia thương thuyết, nghe xong bà gật đầu và cất lời nói với Mary:
- “Hứa Tinh Mĩ, cô vẫn còn nhớ cái tên tiếng Trung Quốc của mình đấy chứ?”.
Mary chấn động quay đầu ngó bà, đã lâu lắm rồi không có ai gọi cô bằng cái tên như vậy. Sau khi sang Anh cô đã giấu biệt cái tên này, cô không muốn để mọi người biết được lai lịch của mình. Cô cố gắng chứng minh mình không phải tầng lớp dưới, nhưng trên thực tế càng che đậy điều gì đó thì bản chất càng bộc lộ rõ.
Người thương thuyết cố gắng phân tích cho cô hiểu, tại quê nhà cô vẫn còn bố mẹ, đời người dài lắm, không nên tự vứt bỏ nó đi. Nghĩ tới cha mẹ, nước mắt Mary đột nhiên trào ra. Khi ấy Kỉ Hoa Ninh cũng ngước mắt lên.
- “Hứa Tinh Mĩ, tên của mình là Kỉ Hoa Ninh, mình nghĩ bạn cũng chưa biết tên mình”. Rất tự nhiên cô mỉm cười: “Ở đây có rất nhiều người muốn gọi chúng mình bằng cái tên vốn có. Nhưng nói thực, cái tên chỉ là cách xưng hô, chỉ cần mình tin vào chính bản thân, lạc bước ở đâu thì phải đứng vững ở chính nơi đó. Bạn đừng nghĩ rằng mình nói có vẻ đơn giản như vậy là mình không ở trong hoàn cảnh của bạn, kỳ thực mình đến đây để chạy trốn tất cả”. Chris kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hoa Ninh, những điều sâu kín này Nisha cũng không được biết.
- “Lúc ban đầu, mình cũng nghĩ không thông. Nhưng thời gian trôi qua mọi việc đã trở lại bình thường, bất cứ ưu phiền nào theo thời gian cũng sẽ nhạt dần đi, có lẽ vào một ngày khi bạn quay đầu nhìn lại, bạn sẽ mỉm cười cảm thấy lúc ấy sao mình ngốc nghếch thế. Không cần phải nói nhiều, những người thân của chúng ta ở trong nước đều hy vọng chúng ta hoàn thành việc học hành trở về quê hương”.
Tất cả mọi người đều cảm động khi nghe Kỉ Hoa Ninh nói, họ cũng đã từng trải qua những thất bại trong cuộc đời. Được nghe những lời khuyên từ đáy lòng, Mary cuối cùng đã nghe lời và bước xuống, cảnh sát đưa cô xuống lầu. Cô hoàn toàn mất hết sức lực, người nhũn ra đứng cũng không vững. Đám bạn học thấy sự việc đã giải quyết xong đều tản ra. Đột nhiên trong trường xảy ra hỗn loạn, tiếng gọi nhau í ới, một vài cô gái bị bịt mất lối đi hốt hoảng quay người chạy ngược trở lại.
- “Phía sau có người… cầm súng…”.
Nghe thấy câu đó, mọi người mặt trắng bệch sợ hãi, rất may lúc đó ở đấy có cảnh sát, đám người tự ý xông vào do một người phụ nữ mang thai dẫn đầu đều bị bắt. Sau này mới rõ ngọn ngành người phụ nữ đó có thù oán với Mary, khẩu súng mang theo chỉ là đồ giả mục đích là để dọa cô. Cảnh sát cho Mary hay, nếu như thực tế chứng minh tất cả do gã đàn ông đó lừa gạt thì sẽ không liên quan đến cô, cô sẽ không phải chịu trách nhiệm đền bù, pháp luật rất công bằng.
Một bước sai lầm khó lấy lại, cả trường trải qua phen náo loạn, gây ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Chris đưa Kỉ Hoa Ninh và Nisha trở về ký túc xá.
- “Chẳng thấy bạn kể bao giờ, thì ra bạn cũng có giai đoạn khó khăn đấy nhỉ”.
Kỉ Hoa Ninh mỉm cười đôi chút tinh nghịch.
- “Các bạn cũng bị lừa hả? Đó là kế hoãn binh của mình. Đời người có lúc thăng lúc trầm, có được những giây phút bình an thế này là đủ lắm rồi”.
Chris cảm giác không tin được những gì cô nói, không thể đơn giản như vậy, anh đã từng nhìn thấy những lúc cô ưu tư, buồn phiền, điều ấy không thể là giả tạo, cô gái này giấu giếm tâm sự của bản thân thật kín đáo.
Ngày hôm sau Kỉ Hoa Ninh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vào lúc nửa đêm, giọng nói đầy lo lắng của Tiểu Lam ở đầu dây bên kia.
- “Hoa Ninh. Em vừa xem tin tức, chị không làm sao chứ?”. Kỉ Hoa Ninh ngái ngủ.
-” … Tin gì cơ?”.
- “Em lên mạng biết được trường của chị bị náo loạn bởi có kẻ mang súng, tin tức chỉ nói chung chung, em mới vội gọi điện cho chị”.
Kỳ thực cậu luôn quan tâm tới mọi tin tức liên quan đến cô. Trường học ở nước ngoài không giống như trường học ở Trung Quốc. Cô thân gái một mình ở bên đó, trước sau đều khiến người ta phải lo lắng.
- “Chị không sao, Tiểu Lam ngốc nghếch, giờ này ở đây là nửa đêm đấy”.
Lâm Tĩnh Lam yên tâm, cậu rũ bỏ lo âu đè nặng lên mình.
- “Ồ, thế thì tốt rồi, chị mau ngủ đi”.
- “Được, Tiểu Lam đã học được cách quan tâm đến người khác… Cảm ơn em”.
Kỉ Hoa Ninh đã tỉnh giấc, cô đã hiểu nguyên nhân làm cho cậu lo lắng, khi biết tin cậu đã điện ngay lập tức. Điều ấy khiến cô rất cảm động.
- “… Không sao, chị ngủ ngay đây”.
Cô nghe thấy tiếng cậu dập máy.
Nằm trên giường Kỉ Hoa Ninh nghĩ đến Mary cô đơn, còn cô dù xa cách nghìn trùng vẫn có người quan tâm chăm sóc, lòng cô chợt cảm thấy ấm áp. Hạnh phúc đã xuất hiện, có lẽ nó có lý lẽ riêng của nó.
- Mùa đông thời tiết ngoài trời rất lạnh. Lâm Tĩnh Lam gập lại sách bước ra đóng cửa, trong bóng tối lờ mờ, tuyết trắng theo gió bay bay. Mới đi được mấy bước, Lâm Đồng Hạ ngó qua cửa sổ.
– “Tĩnh Lam, hôm nay con có về ăn cơm không?”.
-Lâm Tĩnh Lam thấy ngạc nhiên cậu quay đầu lại hỏi bố.
– “Đương nhiên, nhưng sao bố lại hỏi thế?”.
-Lâm Đồng Hạ nhíu mày, cái thằng bé này suốt ngày chúi mũi vào việc học, bất cứ hoạt động nào của thanh niên không tham gia như vậy làm sao được?
– “Hôm nay là lễ Giáng sinh, lại vào ngày thứ sáu, các bạn của con có tổ chức hoạt động gì không?”.
– “… Có ạ, nhưng con không muốn đi”.
– “Lẽ nào con không muốn tạo cơ hội cho bố mẹ có được những giây phút lãng mạn, ngày lễ vui vẻ còn phải về nhà nấu ăn cho con”.
-Ông nóng lòng nhìn con, mau ra ngoài mở mang đầu óc, thằng bé ngốc nghếch của tôi.
-Lâm Tĩnh Lam gật đầu.
– “Con biết rồi, con đi đây”.
-Thấy Lâm Tĩnh Lam tham gia lễ Giáng sinh buổi tối, các bạn học rất đỗi ngạc nhiên, họ hỏi nhau không biết ai có thể thuyết phục được cậu ta nhỉ? Lâm Đồng Hạ hy vọng con trai mình sẽ hiểu dụng ý của ông, chỉ là ngày lễ hay không phải ngày lễ, nếu như trong lòng không vui vẻ thì làm sao cảm nhận được lời chúc phúc.
-Cho tới ngày nghỉ học, mọi người mong đợi có tuyết rơi vào ngày lễ Giáng sinh nhưng không thấy. Mùa đông ở thành phố này tuy rất lạnh nhưng rất hiếm khi có tuyết rơi. Lâm Tĩnh Lam và bạn bè trong đó có cả Mẫn Na cùng nhau rời khỏi trường.
-Mẫn Na được tin Lâm Tĩnh Lam có mặt ở đó, cô vội mặc áo ấm ra ngoài. Lễ Giáng sinh lãng mạn là một trong ba ngày lễ lớn trong năm của các đôi tình nhân. Những thiếu nữ mới lớn ôm ấp trong lòng biết bao mộng tưởng.
-KTV là sàn nhảy mà đám học trò muốn đến, khi họ tới nơi trong đại sảnh đã đông nghẹt người, điều này nằm ngoài dự tính, e rằng bọn họ chỉ có thể lắc lư nhảy múa ngoài đường. Căn phòng nhập nhoạng lờ mờ bao ánh đèn nhỏ màu xanh, mọi người cẩn thận từng người len vào trong, tiếng hát vang khắp nơi, những bản tình ca được cất lên, đơn ca, song ca nhưng nhiều nhất vẫn là những đám đông cùng hát lên bài hát họ yêu thích. Ngày lễ náo nhiệt ở những nơi có đông người và con người làm cho ngày lễ trở nên náo nhiệt.
-Ở nơi ồn ã này, Lâm Tĩnh Lam vẫn ưu tư ngồi một chỗ. Cậu dường như chỉ lắng nghe từng bài hát, trạng thái phiêu du trầm mặc. Nếu như có người làm trò cười cậu cũng hưởng ứng góp mấy câu lấy lệ.
-Chính vì không biết biểu đạt tình cảm, luôn sợ người ta hiểu nhầm cho nên lúc nào cậu cũng đóng chặt cửa sổ tâm hồn mình lại.
-Một vài người bạn trai ra ngoài mua bữa tối mang về, trong đó có cả bánh gatô dâu tây lạnh. Khi mở nắp hộp ra mọi người đều ồ lên, khắp mặt bánh là những trái dâu tây tươi ngon, khiến người ta muốn ăn ngay. Mẫn Na đưa cho cậu một miếng bánh, cậu nói lời cảm ơn cô, nhìn trái dâu tây chợt lòng thấy buồn.
– “… Ăn dâu tây sẽ bị biến thành kẻ ngốc đấy Tiểu Lam ạ, rất là ngốc, cho nên chỗ này để chị giải quyết cho, Tiểu Lam chị yêu em lắm!”.
-Hoa Ninh rất thích ăn dâu tây cho nên tìm đủ mọi lý do để lừa bịp cậu, để cậu không ăn. Nhưng cậu không muốn tranh giành với cô, làm cho cô vô cùng đắc ý. Hoa Ninh, kỳ thực em cũng rất thích ăn dâu tây chị có biết không?
-Chẳng qua em không muốn tranh giành với chị. Lâm Tĩnh Lam cho trái dâu tây vào trong miệng, vừa chua lại vừa ngọt. Khi trời đã trở về khuya mọi người vẫn rất hưng phấn, trên đường phố chỗ nào cũng náo nhiệt. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, mọi người nhẹ nhàng đi lại không chút vội vã. Một cô gái vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc, cầm trên tay bó hoa tươi thắm tựa đầu vào chàng trai đi bên cạnh. Cũng có những người buôn bán nhỏ vội vàng bán hàng, nắm lấy cơ hội kinh doanh. Thế giới này tất cả đều thật tuyệt vời chỉ là không có chị ấy. Kỉ Hoa Ninh.
– “Tuyết rơi rồi!”.
-Không biết người nào đó hô lên, Lâm Tĩnh Lam ngẩng đầu, từng bông hoa tuyết từ trên trời rớt xuống, giơ tay nắm lấy khi mở ra thì không còn gì nữa. Nam thanh nữ tú vui mừng hoan hỉ, những bông tuyết rơi xuống tĩnh lặng trên phố xá phồn hoa. Lâm Tĩnh Lam bồi hồi nhớ về kỉ niệm đã qua, cậu nhớ đến Kỉ Hoa Ninh. Ở London, tuyết rơi có nhiều không? Cậu hoài nghi chính mình như một người già dặn, mọi thứ dừng lại trước những cái đã qua đi. Cô đi rồi, thời gian của cậu dường như cũng ngưng đọng lại.
-
– “Wow, trang trí thật tuyệt vời!”.
-Nisha giơ ngón tay cái về phía Kỉ Hoa Ninh. Trước mặt một cây thông Noel rực rỡ. Nơi này không khí Giáng sinh đã ùa về, nhân viên các cửa hàng đều mặc bộ đồ ông già Noel, đâu đâu cũng hạ giá để khuyến khích người mua, mọi thứ rất náo nhiệt.
– “Làm không tồi tí nào”.
-Chris đẩy cửa bước vào, Jack đi theo sau tay ôm một thùng coca, cậu ta đưa thẳng cho Nisha.
– “Á à, có người may mắn thật đấy, cùng nhau bận cả ngày, chỉ có tôi là không.” Kỉ Hoa Ninh chọc cười bọn họ. Chris tiến đến sát cô.
– “Nhưng tôi không nhỏ nhen, chẳng hứng thú với việc so bì người khác đúng không?”.
-Kỉ Hoa Ninh bật cười.
– “Không thể trông chờ vào cậu được, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, buổi party hôm nay sẽ rất vui đây”.
-Các bạn học lần lượt xuất hiện. Ngoài những khuôn mặt cũ, hôm nay Mary cũng đến. Câu chuyện định tự tử của cô đã qua vài tháng rồi, gã đàn ông đó đã bị cảnh sát bắt, trả lại sự trong sạch cho cô. Mary từ bỏ công việc ở quán bar để chuyên tâm cho việc học. Sang năm cô sẽ tốt nghiệp và trở về nước, nơi đó có những người thân chờ đợi cô.
– “Chào mừng bạn đến đây!”.
-Kỉ Hoa Ninh đưa tay về phía Mary, không một ai nhắc lại chuyện cũ xảy ra mấy tháng trước.
-Buổi party giống như các bữa tiệc khác nhưng cũng có nét riêng biệt, thức ăn ngon, vui cười đùa, trò chơi âm thanh rộn rã khắp nơi, Kỉ Hoa Ninh chạy đi chạy lại lúc chỗ này khi chỗ khác như cá gặp nước. Từ nhỏ tới lớn cô đều thích tham gia các hoạt động tập thể, đó cũng là nơi để cô thể hiện mình. Chris cầm ly rượu lại gần cô, mọi việc trong ngày đều được hoàn thành, nó diễn ra khá toàn vẹn. Hai người nâng cốc hát vang như ngầm hiểu ý nhau.
-Món bánh gatô do Kỉ Hoa Ninh đặt, bánh gatô có sữa dâu tây ở phía trên khiến mọi người nhìn đã muốn ăn. Cô cảm giác như mình thiếu một cái gì đó, dường như thiếu ánh mắt lấp lánh nhìn vào mắt cô.
-Thuở còn nhỏ, mỗi lần cô phân chia bánh kẹo, cậu ngước đôi mắt ngưỡng mộ nhìn cô say sưa ăn bánh. Sau khi đã lớn cậu thường đưa hết cả phần mình cho cô tùy thích lựa chọn, không biết Tiểu Lam trải qua lễ Giáng sinh như thế nào nhỉ? Cô chợt trầm ngâm suy nghĩ cho tận tới lúc bạn học chào ra về.
-Về tới ký túc xá đã hơn mười hai giờ đêm, theo thói quen cô mở thùng thư, có một vài bức bưu thiếp của bạn bè, đa số là chúc Giáng sinh vui vẻ. Trong đó có một bức dòng chữ ở trên “The sea of tranquillity” khiến cô chú ý.
-Ninh Tĩnh Hải? Đó là biển trên mặt trăng, là cái tên mà Kỉ Hoa Ninh rất yêu thích. Ninh Tĩnh Hải chỉ là thuật ngữ khoa học, là bình nguyên trên bề mặt trăng, một bình nguyên lồi lõm. Nhưng trong trái tim cô, Ninh Tĩnh Hải thật trong trẻo, bình an, bao la so với biển lớn, đó là sự tồn tại đẹp đẽ và thuần khiết hơn cả.
-Cô mở bưu thiếp, trên đó chỉ có vài dòng chúc Giáng sinh vui vẻ: “Hôm nay em ăn bánh gatô có dâu tây”.
-Thì ra là Tiểu Lam, cô chợt thốt lên.
-Thật ra chị hôm nay cũng ăn, mà không phải tranh cướp của em.
-Merry christmas!
-Lệch múi giờ tám tiếng, ở hai bên bờ đại dương, bất kể là buổi tối hay ban ngày, nỗi nhớ vượt trùng dương qua cách trở. Họ cùng ăn một loại bánh, cùng có tâm sự giống nhau và cùng có một giấc mơ.