Tuy không có một đoạn nào miêu tả cảnh máu me chết chóc, nhưng nó làm cho mình có cảm giác lạnh thấu xương, rợn người về cách mà người ta đối xử với những đứa trẻ mà tâm hồn còn hết sức non nớt, trắng trong.
Bố chết, mẹ không kế sinh nhai, bốn đứa trẻ theo mẹ đến nhà ông bà ngoại - nơi mẹ chúng đã bị ông bà từ bỏ vì cuộc hôn nhân không như ý - để tìm nơi nuơng tựa. Vì sợ cha, người mẹ đã phải giấu những đứa con mình trên tầng áp mái để chờ tới lúc người cha tha thứ. Nhung dần dần chính người mẹ đã quên rằng mình đã từng yêu thương chúng như thế nào.
Sự lệch lạc, méo mó về lối sống của toàn bộ những người lớn trong câu chuyện, đầu tiên là mụ bà ngoại vô nhân tính, lão ông ngoại sùng đạo một cách cuồng tín và sau cùng là người mẹ quá yếu đuối, bất lực đã đẩy những đứa trẻ vô tội đến thảm kịch.Mình tâm đắc nhất câu nói của cô bé Cathy, là nhân vật chính và người kể truyện: "Mỗi phút mẹ nói đã dạy tôi được rất nhiều. Tôi sẽ không bao giờ phụ thuộc vào một người đàn ông dù tôi không thể tìm cho mình một con đường đi trên cõi đời này, bất kể chuyện sống thô bạo mang đến những gì.”