Những bông hoa trên tầng áp mái

- 12 -

Chưa bao giờ mẹ những lời thật hơn khi nói rằng bây giờ chúng tôi đã có một cửa sổ thực sự để nhìn vào cuộc sống của những người khác. Mùa đông năm đó chiếc tivi đã chiếm trọn cuộc sống của chúng tôi. giống như những người khác, những người tàn tật, đau yếu, già cả, chúng tôi ăn uống, tắm gội, thay quần áo để rồi có thể ngồi xuống và xem những người khác sống những cuộc sống giả tạo.

Trong cả tháng một, tháng hai và gần hết tháng ba, căn gác áp mái quá lạnh để có thể lên trên đó. Một làn sương băng giá lơ lửng trên bầu không khí, che mờ mọi vật một cách kỳ quái và nó thật đáng sợ, và thật thảm thương nữa. Kể cả anh Chris cũng phải thừa nhận điều này.

Tất cả những điều đó khiến chúng tôi bằng lòng ngồi trong căn phòng ngủ ấm áp hơn, ngồi sát cạnh nhau trong khi nhìn chăm chú, chăm chú và chăm chú. Hai đứa em mê xem tivi đến nỗi chúng không muốn tắt nó đi, kể cả vào ban đêm trong khi ngủ chúng cũng muốn tivi được bật, biết rằng nó sẽ đánh thức chúng dậy vào buổi sáng. Kể cả những chấm nhỏ trên màn hình sau những chương trình cuối cùng đối với chúng cũng tốt hơn bất cứ thứ gì khác. Đặc biệt là Cory rất thích thức dậy và nhìn những con người bé xíu sau những chiếc bàn đọc tin tức, nói về thời tiết và chắc chắn giọng nói của họ chào đón một ngày mới đối với nó còn thích thú hơn những chiếc cửa sổ tối tăm, bị đe doạ

Tivi tạo hình chúng tôi, nhào nặn chúng tôi, dạy chúng tôi cách đánh vần và phát âm những từ khó. Chúng tôi học mọi điều quan trọng phải dọn dẹp, khử mùi như thế nào, không được để những chất dính tích tụ trên bàn bếp, không bao giờ để gió làm rối tóc và Chúa không cho phép đầu bạn có gầu. Rồi thì cả thế giới sẽ khinh miệt bạn. Vào tháng tư tới, tôi sẽ tròn mười ba tuổi, gần tới tuổi có mụn trứng cá. Hàng ngày tôi săm soi da mình để xem xem thứ khủng khiếp đó có thể mọc ra bất cứ lúc nào. Thực vậy, chúng tôi tiếp nhận các mục quảng cáo theo nghĩa đen, tưởng rằng nó có giá trị như một quyển sách  có chứa đựng những thứ giúp chúng tôi an toàn thóat khỏi nguy hiểm trong cuộc sống.

Mỗi ngày trôi qua lại mang đến những thay đổi ở anh Chris và tôi. Những thứ khác lạ xuất hiện trên cơ thể  chúng tôi. Chúng tôi mọc tóc ở những nơi trước đó chưa từng có, thứ tóc màu hổ phách, xoăn xoăn, trông buồn cười, sẫm hơn tóc trên đầu chúng tôi. Tôi không thích chúng và tôi dùng chiếc nhíp để nhổ chúng đi bất cứ khi nào thấy chúng mọc ra, nhưng chúng như cỏ dại vậy, càng nhổ càng mọc. Một hôm Chris thấy tôi giơ tay lên, săm soi một sợi màu hổ phách và cố nhổ nó đi.

Em đang làm cái quái gì vậy? – Anh ấy gào to.

Em không muốn phải cạo lông ở cánh tay và không muốn dùng thứ thuô;c rụng lông mà mẹ thường dùng, kinh lắm!

Em định nhổ bất cứ khi nào chúng mọc ra ư?

Chắc chắn vậy. Em thích thân hình mình gọn gàng và đẹp đẽ, kể cả nếu anh không thể.

Em đang tham gia một trận đánh mà chắc chắn em là kẻ thua – Anh ấy nói với một nụ cười tinh quái – Thứ đó sẽ phải mọc nơi chúng phải mọc và do đó cứ mặc kệ nó và đừng nghĩ về việc trông gọn gàng một cách trẻ con vậy, và bắt đầu nghĩ về thứ đó như là một thứ gợi cảm.

Gợi cảm ư? Bộ ngực to là thứ gợi cảm, chứ không phải những sợi quăn quăn. Nhưng tôi không nói điều đó ra, vì ngực tôi bắt đầu nhô ra một chút và tôi hy vọng Chris sẽ không nhận thấy. Tôi thấy hài lòng khi mình bắt đầu nhỉnh ra ở đàng trước, nhưng đó là khi có một mình tôi, ở một nơi riêng, nhưng tôi không muốn bất cứ ai chú ý. Tôi phải từ bỏ hy vọng khốn khổ đó, vì tôi thấy Chris thường vội liếc nhìn ngực tôi và dù những chiếc áo len dàitya hay những chiếc blouse của tôi rộng thùng thình như thế nào đi chăng nữa, tôi tin rằng những ngọn đồi nhỏ này đã phản bội lại những cố gắng che giấu của tôi.

Tôi bắt đầu có những cảm giác mà trước đây không cảm thấy. Những cơn đau, những mong muốn lạ lùng. Muốn một điều gì đó và không biết đó là thứ gì đánh thức tôi dậy trong đêm, rung động, rạo rực, kích động, và biết có một người đàn ông ở đó cùng tôi, làm một thứ mà tôi muốn ta hoàn thành, còn anh ta…không bao giờ…tôi luôn luôn tỉnh dậy quá sớm, trước khi đạt đến những đỉnh cao tột đỉnh mà tôi biết anh ta sẽ mang tới nếu tôi không thức dậy và làm hỏng tất cả.

Rồi một chuyện lạ lùng xảy ra. Tôi là người dọn giường mỗi sáng ngay khi chúng tôi dậy và thay đồ, trước khi bà ngoại phù thuỷ bước vào phòng với chiếc giỏ thức ăn. Tôi vẫn thấy những vết ố trên khăn trải giường, và nó không to để có thể là một trong những giấc mơ đang ở trong phòng tắm của Cory. Chúng ở phía giường nơi Chris nằm.

Vì Chúa, anh Chris, em hy vọng là anh không mơ thấy mình đang ở trong nhà tắm trong khi anh vẫn nằm trên giường.

Tôi chỉ không tin câu chuyện tưởng tượng của anh ấy về thứ mà anh ấy gọi là "thải ban đêm".

Anh Chris, em nghĩ anh nên nói với mẹ, để mẹ có thể dẫn anh tới một bác sĩ. Thứ anh có thể bị lây đó, thứ mà Cory có thể bị nhiễm, và nó đã làm bẩn giường đủ lắm rồi không cần phải có thêm nữa đâu.

Anh ấy ném cho tôi một cái nhìn coi thường trong khi mặt đỏ bừng.

Anh không cần gặp bác sĩ – anh ấy nói một cách không tự nhiên – Anh đã nghe thấy bọn con trai lớn tuổi hơn nói chuyện trong phòng vệ sinh của trường học và điều xảy ra với anh là chuyện hoàn toàn bình thường.

Ha! Anh ấy chế giễu, mắt lấp lánh vẻ chế nhạo – Sắp đến lượt em làm bẩn khăn giường rồi.

Anh muốn nói gì?

Em hỏi mẹ ấy. Rồi có lúc mẹ sẽ cho em biết. Anh đã nhận thấy em đang lớn, đó là một dấu hiệu chắc chắn.

Tôi căm ghét việc anh ấy luôn biết rõ mọi chuyện của tôi. Anh ấy học được quá nhiều như vậy ở đâu, từ những cuộc trò chuyện thô tục, ngớ ngẩn trong nhà vệ sinh nam ư? Tôi đã nghe một số cuộc trò chuyện ngớ ngẩn, thô tục trong phòng vệ sinh nữ, nhưng tôi không thèm tin một lời nào trong những cuộc trò chuyện đó. Đó chỉ al` những điều quá thô tục.

Hai đứa em sinh đôi hiếm khi dùng đến một chiếc ghế và chúng không thể đi đi lại lại quanh giường, vì chúng sẽ làm nhàu khăn trải giường, và bà ngoại đòi hỏi chúng tôi phải giữ mọi thứ "gọn gàng". Và dù chúng thích những bộ phim nhiều tập, chúng vẫn tiếp tục chơi trong khi thỉnh thoảng ngó lên xem những cảnh lôi cuốn nhất. Carrie có ngôi nhà búp bê với những con người nhỏ xíu và rất nhiều đồ đạc nho nhỏ đáng yêu để cho nó thường xuyên trò chuyện bằng giọng du dương, thánh thót khiến chúng tôi nhức đầu. Tôi ném cho nó rất nhiều cái nhìn tỏ vẻ khó chịu, hy vọng nó ngừng nói dù chỉ hai phút, và để tôi nghe và thưởng thức mà không có những âm thanh chuyện phiếm đó, nhưng tôi không nói bất cứ lời gì với nó vì làm như thế sẽ tạo ra nhiều tiếng gào tồi tệ hơn những tiếng thì thầm nho nhỏ nx chuyện với đồ vật của nó.

Trong khi Carrie dịch chuyển những con búp bê và trò chuyện cùng chúng, Cory di chuyển các hộp đồ chơi thợ hàn của nó. Nó không sử dụng những hướng mà Chris đã dạy nó cách đi. Cory sẽ nghĩ ra bất kỳ thứ gì hợp với nhu cầu của nó nhất, và thứ nó tạo ra luôn là thứ nó có thể đập vào để tạo ra tiếng nhạc. Với chiếc tivi luôn luôn gây ồn, có những cảnh thay đổi liên tục và ngôi nhà búp bê có nhiều thứ làm Carrie hài lòng, trò chơi người thợ hàn tạo ra những giờ đồng hồ hạnh phúc cho Cory, hai đứa em sinh đôi cố gắng tạo ra những gì tốt nhất cho cuộc sống bị giam cầm của chúng. Bọn trẻ thường rất dễ thích nghi, tôi biết điều đó bằng cách quan sát chúng, chắc chắn chúng có kêu ca, nhiều nhất là hai việc. Tại sao mẹ không thường xuyên đến nữa? Điều đó thật đau đớn, thực sự đau đớn, vì chúng tôi có thể nói gì với chúng đây? Và một việc nữa là thức ăn, chúng không thích thức ăn. Chúng muốn những cốc kem chúng thấy trên tivi và xúc xích nóng mà bọn trẻ trên tivi hay ăn. Chúng muốn mọi thứ nhằm làm cho trẻ ngon miệng như kẹo hay đồ chơi. Đồ chơi thì chúng có. Kẹo thì không.

Và trong khi hai đứa em bò quanh sàn, hoặc ngồi bắt chéo chân, biến chúng thành một kiểu vợt đặc biệt khó chịu, anh Chris và tôi cố tập trung đầu óc vào những tình huống phức tạp được giải quyết hàng ngày trước mắt chúng tôi. Chúng tôi xem những người chồng không chung thuỷ lừa dối vợ hoặc những người vợ hay rầy la, những người vợ chỉ chú ý đến con mà không quan tâm đến chồng. Và ngược lại. Những người vợ không chung thuỷ với những người chồng tốt hoặc những người chồng tồi. chúng tôi hoc được rằng tình yêu giống như bong bóng xà phòng, có lúc nó long lanh và rực rỡ sắc màu, rồi sau đó vỡ tung ra. Rồi đến những giọt nước mắt, những vẻ mặt sầu khổ, sự khổ não qua những tách cà phê bất tận trong lúc họ ngồi cạnh bàn bếp với người bạn thân nhất cũng có những rắc rối riêng của chính người đó.Nhưng chẳng mấy chốc, sau khi một tình yêu chấm dứt, một tình yêu mới khác lại khiến chiêc bong bóng xà phòng màu sắc đó nở to ra. Ồ những con người đẹp đẽ đó mới vất vả làm sao để tìm kiếm một tình yêu hoàn hảo và gìn giữ cẩn thận, giữ cho nó được an toàn và họ không bao giờ có thể tìm được.

Một buổi chiều cuối tháng Ba, mẹ bước vào phòng chúng tôi tay ôm một chiếc hộp lớn. Chúng tôi đã quen với việc thấy mẹ bước vào với rất nhiều quà chứ không phải chỉ có một chiếc hộp và điều lạ lùng nhất là mẹ gật đầu và ra hiệu cho Christopher, và anh ấy dường như hiểu được, vì anh ấy đứng lên khỏi chỗ đang ngồi học, tóm tay hai đứa em và đưa chúng lên gác. Tôi không hiểu một chút nào cả. Trên đó vẫn còn rất lạnh. Liệu đây có phải là một chuyện bí mật không? Mẹ chỉ mang một món quà riêng cho tôi thôi ư?

Tôi và mẹ ngồi cạnh nhau trên chiếc giường của tôi và Carrie trước khi tôi kịp nhìn "món quà" có một ý nghĩa đặc biệt đối với tôi thì mẹ nói chúng tôi phải có một cuộc nói chuyện "giữa phụ nữ với nhau".

Tôi đã từng nghe về những cuộc nói chuyện "giữa đàn ông với nhau" qua việc xem những bộ phim cũ của Andy Hardy, và tôi biết loại câu chuyện đặc biệt này có một điều gì đó liên quan đến chuyện trưởng thành và giới tính, dù tôi có suy nghĩ nhiều hơn và cố tỏ ra không quan tâm, dù điều này không giống lắm với tính cách phụ nữ, trong khi tôi muốn biết chết đi được.

Và điều mẹ nói với tôi có phải là điều mà tôi đợi để nghe rất nhiều năm rồi không? Không phải! Trong khi tôi ngồi nghiêm nghị và chờ đợi sự tiết lộ về những thứ xấu xa đáng khinh mà bọn con trai biết ngay từ lúc chúng chào đời, theo lời bà ngoại phù thuỷ nói, tôi ngồi kinh ngạc và không tin trong khi mẹ giải thích về việc một ngày nào đó tôi sẽ bị chảy máu.

Không phải từ một vết xước, một vết thương mà là từ ý định của Chúa trời về việc một người phụ nữ phải thực hiện thiên chức của mình ra sao – và cộng thêm vào sự ngạc nhiên của tôi, không phải tôi  sẽ bị chảy máu một lần một tháng mà từ giờ trở đi cho đến khi tôi thành một bà già năm mươi tuổi, và mỗi lần sẽ kéo dài tới năm ngày!

Cho tới khi con năm mươi tuổi ư? – tôi hỏii nhỏ, giọng yếu ớt và sợ sệt, sợ rằng mẹ đang đùa.

Mẹ trao cho tôi một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào.

Đôi khi nó ngưng trước khi con năm mươi tuổi, và đôi khi nó kéo dài thêm một vài năm nữa, không có quy luật gì đâu. Nhưng dù sao vào nhóm tuổi dó, con có thể được coi là "sự thay đổi cuộc đởi", hay là thời kỳ mãn kinh.

Nó có đau không hả mẹ? – đó là điều quan trọng nhất mà tôi cần phải biết ngay lúc đó.

Chu kỳ hàng tháng của con ư? Nó chỉ hơi có một chút khó chịu, nhưng không tệ lắm đâu và mẹ có thể nói với con từ kinh nghiệm của mẹ và từ những người phụ nữ khác mà mẹ biết là nếu con càng sợ thì càng đau.

Tôi biết điều đó! Chưa bao giờ tôi nhìn thấy máu mà lại không cảm thấy đau, trừ phi đó là máu của người khác. Rồi mẹ đưa cho tôi chiếc hộp đựng tất cả những thứ tôi cần để cho "lần thấy tháng".

Đừng mà, mẹ! – tôi kêu lên, tìm cách lẩn tránh tất cả những chuyện này – Mẹ quên mất là con định trở thành một nữ diễn viên múa ba lê và diễn viên múa ba lê sẽ không bao giờ được có con. Cô Danielle luôn nói với chúng con là tốt hơn không nên có con. Và con không muốn một tẹo nào. Vậy mẹ có thể mang tất cả những thứ này trả lại cho cửa hàng để lấy lại tiền vì con đã quyết định việc dơ bẩn hàngtháng này sẽ không xảy ra.

Mẹ bật cười rồi ôm tôi chặt hơn và đặt một nụ hôn lên má tôi.

Mẹ cho là mẹ đã quên không nói cho con một chuyện là con chẳng thể làm bất cứ điều gì để ngăn việc này được cả. Con phải chấp nhận tất cả những thay đổi tự nhiên trên thân thể con từ một đứa trẻ trở thành một thiếu nữ. Chắc chắn con không muốn có một đứa con trong suốt cuộc đời của con chứ hả?

Tôi lúng túng, vừa rất muốn trở thành một thiếu nữ trưởng thành với tất cả những đường cong và mẹ đã có, nhưng tôi chưa được chuẩn bị để đón nhận cú sốc về sự dơ bẩn này và một tháng một lần nữa chứ!

Và Cathy, đừng xấu hổ, lúng túng hay kinh sợ, chỉ là một chút không thoải mái và phiền toái thôi, việc có con là một phần thưởng lớn. Một ngày nào đó con sẽ yêu và kết hôn, và con sẽ muốn cho chồng mình những đứa con nếu con yêu chồng.

Mẹ ơi, có một chuyện mà mẹ chưa nói với con. Nếu một cô bé phải trải qua những thứ như thế này để trở thành một thiếu nữ thì anh Chris phải chịu đựng những gì để trở thành một người đàn ông?

Mẹ khúc khích cười và áp má vào má tôi.

Họ cũng có những thay đổi, dù chẳng một thay đổi nào làm chúng chảy máu. Chris sẽ sớm mọc râu. Và còn những thứ khác nữa mà anh con sẽ phải học để hoàn thành, điều khiển được và con không phải lo về chuyện đó.

Chuyện gì vậy hả mẹ? – tôi hỏi, nóng lòng muốn có sự chia sẻ của giới nam về nỗi khổ của sự trưởng thành, khi mẹ không trả lời, tôi hỏi – anh Chris, có phải anh ấy bảo mẹ đến hướng dẫn cho con phải không? – Mẹ gật đầu và nói đúng vậy, dù mẹ đã định nói với tôi từ lâu rồi, nhưng dưới nhà ngày nào cũng có chuyện rắc rối khiến cho mẹ không làm được việc mẹ nên phải làm.

Anh Chris, anh ấy có phải chịu đựng gì một cách đau đớn không?

Mẹ bật cười, dường như thấy thích thú.

Để hôm khác, Cathy. Nào, hãy cất những đồ này của con đi và sử dụng chúng khi con cần. Đừng sợ nếu nó bắt đầu xuất hiện vào ban đêm hoặc trong lúc con đang múa. Mẹ bắt đầu bị như vậy khi mẹ mười hai tuổi và đang đi xe đạp ở ngoài đường và con biết là mẹ đạp xe về nhà ít nhất là sáu lần để thay quần đùi trước khi bà ngoại nhận thấy, và dành thời gian để giải thích cho mẹ chuyện đó. Mẹ rất tức bởi vì bà đã không báo trước cho mẹ. Bà chẳng bao giờ nói cho mẹ biết bất cứ điều gì. Tin hay không tin, con cũng phải quen với chuyện đó, và điều đo 'sẽ không tạo ra những sự thay đổi trong cách sống của con.

Cho dù có chiếc hộp đựng những thứ đáng ghét mà tôi mong mình sẽ không bao giờ dùng tới, vì tôi sè không có con, đây cũng là một cuộc trò chuyện rất thân mật mà hai mẹ con cùng chia sẻ.

Vậy nhưng khi mẹ gọi anh Chris và hai đứa em sinh đôi từ trên gác xuống, mẹ hôn Chris và làm rối những lọn tóc quăn của anh ấy, đùa trêu chọc với anh ấy và gần như phớt lờ hai đứa sinh đôi, thì sự thân mật mà tôi và mẹ vừa chia sẻ lúc trước đã bị mờ nhạt đi. Giờ Carrie và Cory dường như không thoải mái khi có mặt mẹ. Chúng chạy tới chỗ tôi, trèo vào lòng tôi và trong đôi tay ôm chặt của tôi, chúng chỉ ngồi nhìn trong khi anh Chris được vuốt ve, hôn hít và trêu chọc. Cách mẹ tôi đối xử với hai đứa sinh đôi khiến tôi chán ngán, như thể mẹ không thích ngó đến chúng. Khi anh Chris và tôi bước vào tuổi dậy thì, và đang trở thành người lớn, thì hai đứa em sinh đôi bị tù hãm, chẳng có nơi nào để đi cả.

 

Mùa đông dài lê thê và lạnh lẽo chuyển sang mùa xuân. Dần dần tầng áp mái trở nên ấm áp hơn. Cả bôn chúng tôi lên trên đó để hạ những bông hoa tuyết xuống, và chúng tôi khiến căn gác lại nở bừng với những bông hoa mùa xuân rạng rỡ của chúng tôi.

Sinh nhật của tôi vào tháng tư, mẹ không quên tới với những món quà và thết chúng tôi kem và bánh ngọt. Mẹ ngồi chơi cả chiều chủ nhật và dạy tôi cách thêu len sợi và một số đường thêu dích dắc. Vì thế, với bộ đồ thêu đan mẹ cho tôi, tôi có thêm một cách nữa để lấp thời gian trống.

Tiếp sau sinh nhật tôi là sinh nhật của hai đứa em sinh đôi, sinh nhật lần thứ sáu của chúng. Mẹ lại mang đến bánh, kem và rất nhiều món quà, kể cả những nhạc cụ khiến đôi mắt xanh của Cory ngời sáng. Cory nhìn rất lâu và say mê chiếc đàn accordion đồ chơi, ôm ghì chiếc đàn trong lúc bấm phím, nghiêng đầu nghe chăm chú những âm thanh phát ra. Và chắc chắn chẳng mấy chốc mà nó chơi ngay một giai điệu trên đó. Không ai trong chúng tôi có thể tin được. Rồi chúng tôi lại chết lặng vì nó chuyển suy nghĩ chiếc piano đồ chơi của Carrie và chơi đúng giai điệu "Mừng ngày sinh nhật của chị. Mừng ngày sinh nhật của Carrie. Mừng ngày sinh nhật của chị và em".

Cory có tai âm nhạc – mẹ nói vẻ buồn rầu và trìu mến, khi cảm xúc đã chịu quay sang nhìn cậu con bé bỏng của mình – Cả hai bác các con đều chơi nhạc. Điều đáng tiếc là ông ngoại không chú ý đến nghệ thuật, hay những người nghệ sĩ, không chỉ những nhạc sĩ, mà còn cả hoạ sĩ nữa. Ông nghĩ họ là những kẻ yếu ớt và nhu nhược. Ông buộc bác cả phải làm việc trong một ngân hàng do ông sở hữu, không buồn quan tâm xem liệu con mình có chán ghét không thấy phù hợp chút nào không. Bác ấy có tên giống ông ngoại nhưng mọi người gọi bác ấy là Mal. Bác ấy là một thanh niên trẻ đẹp và vàao sau những ngày nghỉ cuối tuần, bác Mal chạy trốn khỏi cuộc sống mà bác ấy chán ghét bằng cách lên núi trên chiếc xe mô tô của mình. Ở nơi ẩn náu riêng của bác ấy, một ngôi nhà bác tự xây cho mình, bác đã sáng tác nhạc. Một ngày bác đã cua quá nhanh trong trời mưa. Xe bị lật nghiêng khỏi đường và rơi xuống vực sâu mấy trăm mét. Lúc chết bác mới chỉ có hai mươi hai tuổi. Bác thứ hai là Joel, và bác đã bỏ đi sau đám tang của bác cả. Bác ấy và Mal rất thân nhau và mẹ nghĩ bác ấy không chịu nổi ý nghĩ rằng bây giờ bác ấy phải thế chỗ cho bác Mal và người kế tục triều đại kinh doanh của cha mình. Mọi người nhận được một bưu ảnh từ Paris trong đó bác Joel kể là bác ấy có một chỗ trong ban nhạc lưu diễn khắp châu Âu. Tin tiếp theo mà mọi người nghe được, có lẽ ba tuần sau đó, là bác Joel đã chết trong một tai nạn trượt tuyết ở Thuỵ sĩ. Khi đó bác ấy mới có mười chín tuổi. Bác ấy đã bị rơi xuống một hẻm núi lấp đầy tuyết và tới giờ, họ vẫn không tìm ra được xác bác ấy.

Trời ơi! Tôi thực sự xúc động, tê cóng trong lòng. Có quá nhiều tai nạn xảy ra. Hai người anh của mẹ đã chết, cả bố nữa, cũng do tai nạn. Đôi mắt trống rỗng của tôi gặp mắt Chris. Anh ấy không cười. Ngay khi mẹ đi, chúng tôi rời tầng áp mái và những quyển sách của chúng tôi.

Chúng ta đã đọc toàn những thứ chết tiệt – Chris nói một cách chán ngán thực sự và ném cho tôi một cái nhìn căm ghét. Đâu có phải lỗi tại tôi khi anh ấy có thể đọc một quyển sách  chỉ trong một vài giờ!

Chúng ta có thể đọc hết những quyển sách của Shakespeare – tôi gợi ý.

Anh không thích đọc những vở kịch.

Kỳ thật, tôi thì thích đọc Shakespeare và Eugene O'Neil và bất cứ cái gì bi thảm, kỳ lạ và đầy những cảm xúc dữ dội.

Hãy dạy hai em đọc và viết – tôi gợi ý vội vã muốn làm một thứ gì khác hẳn. Và với cách này, chúng tôi có thể cho chúng một cách khác để vui chơi – Và anh Chris, chúng ta sẽ giúp cho đầu óc chúng khỏi biến thành bã đậu vì nhìn màn hình quá nhiều, và cũng để cho chúng không bị mù chữ nữa.

Chúng tôi xuống dưới nhà, lòng đầy quyết tâm và thấy hai đứa em đang dán mắt vào chú thỏ Bunny vừa biến mất trên màn hình.

Anh chị sẽ dạy hai em đọc và viết – Chris nói.

Chúng phản đối bằng những câu gào to.

Không – Carrie gào lên – Chúng em không muốn học đọc và viết! Chúng em không viết chữ cái! Chúng em muốn xem "Tôi yêu Lucy"!

Chris tóm lấy nó còn tôi tóm lấy Cory và đúng theo nghĩa đen, chúng tôi kéo cả hai đứa lên gác. Giống như phải đối phó với những con rắn trơn tuồn tuột. Chỉ một trong hai đứa cũng có thể gào như một chú bò điên rồi!

Cory không kêu, không gào, cũng không đấm những nắm đấm nhỏ vào tôi, nó chỉ bám chặt lấy bất cứ thứ gì trong tầm với và dùng cả chân để bám chặt lại.

Chưa bao giờ hai giáo viên không chuyên lại có hai học trò không sẵn sàng học như thế này. Nhưng cuối cùng, bằng các mánh lới, doạ dẫm và những câu chuyện cổ tích, chúng tôi bắt đầu lôi cuốn được chúng. Có lẽ chúng tôi thấy tiếc là sớm bắt chúng phải mày mò các quyển sách, ghi nhớ và đọc thuộc các chữ cái buồn tẻ. Chúng tôi đưa cho chúng các cuốn sách lớp một của McGuffer để chúng chép lại các chữ cái.

Do không quen với bọn trẻ khác cùng lứa tuổi với hai đứa em sinh đôi, Chris và tôi đã nghĩ hai đứa em sinh đôi sáu tuổi của chúng tôi tiến bộ một cách rõ rệt. Và dù giờ không phải ngày nào mẹ cũng tới như trước kia, mẹ cũng xuất hiện một hoặc hai lần một tuần. Chúng tôi mới sốt ruột đợi mẹ làm sao để cho mẹ thấy một đoạn ngắn mà Cory và Carrie đã viết. Chắc chắn mỗi đứa phải viết cùng một số lượng từ như nhau.

Chúng viết những chữ cái cao ít nhất là năm centimét và rất ngoằn ngoèo.

Mẹ thân yêu

Chúng con yêu mẹ

Và cả kẹo nữa

Cory và Carrie

Sự cần cù đổ mồ hôi mà chúng phải dùng để viết bức thư mà chúng phải dùng để viết bức thư, không được anh Chris hay tôi dạy, một bức thư mà chúng hy vọng mẹ sẽ nhận được. Thứ mà mẹ không làm được.

Tất nhiên là kẹo sẽ gây sâu răng.

 

Rồi mùa hè tới với chúng tôi. Trời nóng bức oi ả, ngột ngạt khủng khiếp, dù thật lạ lùng là nó không nóng như mùa hè năm ngoái. Chris nêu lý do là máu chúng tôi giờ ít đi, do đó chúng tôi có thể chịu nóng giỏi hơn.

Mùa hè của chúng tôi được lấp đầy bằng sách. Rõ ràng là mẹ đã lấy sách từ gía sách dưới nhà mà chẳng buồn đọc tên sách, hoặc để ý xem chúng tôi có thích không, hoặc có phù hợp với lứa tuổi rất dễ bị tác động của chúng tôi hay không. Điều đó không thực sự thành vấn đề. Chris và tôi sẽ đọc bất cứ thứ gì. Một trong những cuốn sách yêu thích của chúng tôi vào mùi hè năm đó là một cuốn tiểu thuyết lịch sử viết về lịch sử hay hơn những gì được dạy ở trường học. Chúng tôi ngạc nhiên đọc được rằng ngày xưa phụ nữ không tới bệnh viện để sinh con. Họ sinh con ở nhà trong một chiếc giường nhỏ và hẹp, để các thầy thuốc có thể đỡ đẻ cho họ dễ dàng hơn, hơn là trên một chiếc giường lớn và rộng.

Một chiếc giường thiên nga nhỏ, để sinh một đứa trẻ - Chris trầm ngâm nói thành lời, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào khoảng không.

Tôi quay người lại và mỉm cười với anh ấy một cách tinh quái. Chúng tôi đang ở trên tầng áp mái, cả hai nằm trên một chiếc đệm cũ hoen ố đặt gần cánh cửa sổ đang mở để đón những làn gió nhẹ ấm áp.

Còn các ông vua và các bà hoàng hậu tỏ tình trong phòng ngủ của họ và thản nhiên ngồi trên giường mà không mặc quần áo. Anh có nghĩ tất cả mọi thứ được viết trong các cuốn sách có hoàn toàn đúng không?

Tất nhiên không, nhưng cũng đúng khá nhiều. Sau hết, con người không quen mặc áo ngủ hoặc pyjama để đi ngủ. Họ chỉ đội những chiếc mũ ngủ để giữ ấm đầu và hài lòng với phần còn lại.

Chúng tôi bật cười, vẽ ra  bức tranh về những ông vua và bà hoàng không thấy xấu hổ khi không mặc gì trước mặt những người hầu và những nhân vật quyền cao chức trọng.

Làn da trần không phải là một thứ tội lỗi, đúng vậy không? Chỉ là cách quay lại thời kỳ trung cổ phải không?

Anh cho là không – Anh ấy trả lời.

Giờ thì đã đến lần thứ hai tôi phải đương đầu với bản năng đáng nguyền rủa để trở thành người lớn và nó đau hơn lần đầu rất nhiều khiến tôi phải nằm cả ngày trên giường với cảm giác rất khó chịu.

Anh không nghĩ chuyện đang xảy ra với em là ghê tởm chứ? – tôi hỏi Chris.

Anh ấy cúi mặt xuống mái tóc tôi.

Cathy, anh không nghĩ bất cứ điều gì về thân thể con người và cách nó thể hiện một cách căm ghét hay ghê tởm. Anh cho đây là chức năng người thầy thuốc trong anh hoạt động. Anh nghĩ giống như vậy về tình huống cụ thể của em…nó mất mấy ngày một tháng để khiến em thành người lớn như mẹ, rồi anh cũng thế thôi…và nếu nó đau, và em không thích nó, thì hãy nghĩ đến việc múa vì múa cũng đau chứ, em đã nói với anh như vậy mà, em hãy nghĩ đến cái giá em phải trả để có được sự đền đáp – Cánh tay tôi ghì anh ấy chặt hơn khi anh ấy ngừng lời – Và anh cũng phải trả giá để trở thành một người đàn ông. Anh không có một người đàn ông để tâm sự như em có mẹ để nói. Chỉ có một mình anh trong tình huống khó chịu, đầy bối rối và đôi lúc anh không biết phải làm thế nào để thoát khỏi những sự lôi cuốn và anh rất sợ là mình sẽ không bao giờ trở thành một bác sĩ.

Chris – tôi mở miệng và thấy là mình đã bị sa lầy – Anh có bất kỳ sự ngờ vực nào về mẹ không?

Tôi thấy anh ấy cau mày bèn nói tiếp trước khi anh ấy có thể tức giận phản công lại.

Anh có chú ý là…thật lạ lùng, việc mẹ giữ chúng ta bị nhốt ở đây quá lâu không? Mẹ có rất nhiều tiền, anh Chris, em biết mẹ có mà. Những chiếc nhẫn và những chiếc vòng đeo tay, chúng không phải là đồ giả như mẹ nói với chúng ta đâu. Em biết chúng không phải là giả mà!

Anh ấy đã quay đi khi tôi vừa đề cập đến mẹ. Anh ấy ngưỡng mộ nữ thần của anh ấy, coi mẹ là tất cả những gì hoàn hảo của phái nữ, nhưng khi anh ấy quay lại ôm tôi và má anh ấy chạm vào tóc tôi, giọng anh ấy căng thẳng.

Đôi khi anh không phải là kẻ lạc quan mắt lác như em gọi anh. Đôi khi  anh có nghi ngờ giống như em về việc mẹ làm. Nhưng anh nghĩ về thời gian trước lúc chúng ta tới đây và anh cảm thấy phải tin cậy mẹ, tin tưởng mẹ, giống như bố vậy. Hãy nhớ bố thường nói "Với những thứ dường như lạ lùng, đều có một lý do cả. Và mọi thứ luôn kết thúc có hậu nhất". Đó là điều anh buộc mình phải tin, mẹ có lý do đúng đắn để giữ chúng ta ở lại đây, và không thể lén gửi chúng ta tới trường nội trú được. Mẹ biết mẹ đang làm gì. Cathy, anh yêu mẹ nhiều lắm. Anh không thể không yêu. Bất kể mẹ làm điều gì, anh vẫn cảm thấy mình sẽ vẫn còn yêu mẹ.

Anh ấy yêu mẹ hơn tôi, tôi cay đắng nghĩ.

 

Giờ mẹ đến và đi chẳng còn đều đều nữa. Một lần, cả tuần trôi qua mà không thấy mẹ đến. cuối cùng khi mẹ xuất hiện, mẹ nói với chúng tôi là ông ngoại ốm rất nặng.

Ông đang ốm nặng hơn ư, hả mẹ? – Tôi hỏi, cảm thấy đôi  chút dằn vặt tội lỗi. Tôi biết thật không phải khi mong ông chết, nhưng cái chết của ông là sự cứu rỗi của chúng tôi.

Phải – mẹ trầm ngâm nói – yếu hơn nhiều. Giờ thì có thể bất cứ ngày nào. Cathy, bất cứ ngày nào. Con sẽ không tin vào vẻ xanh nhợt, đau đớn của ông, ngay khi ông mất, các con sẽ được tự do.

Kỳ lạ thật, tôi nghĩ mình thật xấu xa khi muốn ông già đó chết ngay lúc này. Chúa hãy tha thứ cho tôi. Nhưng sè không phải đối với chúng tôi khi bị nhốt suốt ở đây, chúng tôi cần được ra ngoài trời, trong ánh mặt trời sưởi ấm, và chúng tôi trở nên cô độc, không được gặp những gương mặt mới.

Nó có thể là bất cứ giờ nào – mẹ nói và đứng lên đi.

Tôi ngâm nga giai điệu "Xe ngựa mến thương, lóc cóc chầm chậm, hãy tới đây đưa ta về nhà…" trong khi dọn giường và đợi tin ông ngoại đang trên đường lên thiên đường nếu vị thần của ông bị mua chuộc, hoặc xuống địa ngục nếu không mua được quỷ sứ.

"Nếu ông ở đó trước khi cháu…"

và mẹ xuất hiện ở cửa, dáng vẻ mệt mỏi, chỉ ló nửa khuôn mặt vào.

Ông đã qua khỏi cơn nguy kịch…ông đang hồi phục lại – Cánh cửa đóng lại và chỉ còn lại chúng tôi với nỗi hy vọng tan biến.

  Tối đó tôi đặt hai em vào giường ngủ vì hiếm khi mẹ tới để làm việc này. Tôi là người hôn lên má chúng và nghe những lời cầu nguyện của chúng. Và Chris cũng làm việc này. Chúng yêu chúng tôi, rất dễ dàng đọc được điều này trong những đôi mắt xanh to, rợp bóng hàng mi của chúng. Sau khi chúng ngủ say, chúng tôi bước đến chỗ tờ lịch để đánh một dấu X kết thúc một ngày. Tháng tám đã lại đến. Giờ chúng tôi sống trong nhà tù này đã tròn một năm.