Những bông hoa trên tầng áp mái

- 22 -

Mồng mười tháng mười một. Đây là ngày cuối cùng bị giam cầm của chúng tôi. Chúa không giải thoát cho chúng tôi. Chúng tôi tự giải thoát mình.

Ngay sau mười giờ tối nay, Chris sẽ thực hiện vụ trộm cuối cùng của anh ấy. Mẹ tới nhưng chỉ ở lại mấy phút, bây giờ thấy không thoải,ái với chúng tôi, rõ ràng là vậy rồi.

Tối nay chú Bart và mẹ sẽ ra ngoài. Mẹ không muốn thế, nhưng chú ấy cứ nài nỉ. Các con biết đấy, chú ấy không hiểu tại sao mẹ lại buồn thế.

Tôi công nhận là ông ta không sao hiểu được. Chris treo lủng lẳng hai vai hai chiếc vỏ gối được lồng vào nhau để có thể chứa được những đồ trang sức nặng. Anh ấy đứng ở chỗ cửa, nhìn tôi và Carrie rất lâu trước khi đóng cửa và dùng chiếc chìa khóa gỗ nhốt chúng tôi ở trong, vì anh ấy không thể để cửa mở, và nước này sẽ làm bà ngoại cảnh giác, nếu bà tới kiểm tra. Chúng tôi không thể nghe tiếng chân Chris đi dọc hành lang phía Bắc tối và dài vì những bức tường quá dày, còn những tấm thảm trải hành lang cách âm rất tốt.

Tôi và Carrie nằm cạnh nhau, tay tôi ôm nó che chở

Nếu giấc mơ đó không xuất hiện nói với tôi là Cory được chăm sóc rất tốt, tôi sẽ kêu lên để cảm thấy nó vẫn ở gần. Tôi không thể không đau đớn vì một đứa em bé nhỏ luôn gọi tôi là mẹ bất cứ khi nào nó chắc chắn anh trai nó không nghe thấy. Nó luôn sợ Chris coi nó là một đứa ẻo lả nếu anh ấy biết nó nhớ và cần mẹ nhiều như thế nào. Và dù tôi đã nói với nó là Chris sẽ không cười hay chế nhạo, vì anh ấy cũng rất cần mẹ, thì Cory vẫn giữ đó là điều bí mật chỉ giữa tôi và nó, và cả Carrie nữa. Nó luôn giả vờ là mình mạnh mẽ, tự thuyết phục sẽ chẳng sao nếu không có cả mẹ lẫn bố, khi lúc nào việc đó cũng thực sự là chuyện quan trọng.

Tôi ghì Carrie thật chặt, sát vào người tôi, thề tôi nếu tôi có một đứa con, hay mấy đứa con, dù chúng có bất cứ nhu cầu gì thì tôi cũng sẽ cảm nhận thấy và đáp ứng. Tôi sẽ là một người mẹ tốt nhất.

Những giờ trôi đi dài lê thê như hàng năm, và Chris vẫn chưa quay lại từ cuộc đột nhập cuối cùng của anh ấy vào dãy phòng của mẹ chúng tôi. tại sao lần này lại mất nhiều thời gian đến vậy? Trằn trọc và khổ não, nước mắt giàn giụa, tôi tưởng tượng ra tất cả những tai hoạ có thể xảy ra với anh ấy.

Bart Winslow…Người chồng đang nghi ngờ…ông ta bắt được quả tang Chris! Gọi cảnh sát! Tống Chris vào nhà tù! Mẹ sẽ đứng bình thản, lộ vẻ thận trọng và hơi ngạc nhiên vì có người dám ăn trộm đồ của mẹ. Ồ, không, tất nhiên mẹ không có một đứa con trai nào. Mọi người đều biết mẹ không có đứa con nào mà. Họ đã từng thấy mẹ đi cùng một đứa con chưa? Mẹ không quen biết cậu bé tóc vàng mắt xanh rất giống mẹ đó. Sau rốt, mẹ có rất nhiều anh em họ sống quanh đây, và một tên trộm thì vẫn là một tên trộm, kể cả nó là họ hàng, kiểu họ hàng bắn đại bác không tới ấy mà.

Và bà ngoại! Nếu bà bắt gặp anh ấy, đó sẽ là hình phạt tồi tệ nhất!

Bình minh xuất hiện nhanh chóng, mờ mờ, run rẩy bởi tiếng gà gáy.

Mặt trời nấn ná trên đường chân trời. Chẳng mấy chốc sẽ muôn mất để đi. Chuyến tàu buổi sáng sẽ chạy qua ga xép và chúng tôi cần khởi hành vài giờ trước khi bà ngoại mở cửa phòng ngủ và phát hiện chúng tôi đã biến mất. Liệu bà có cử một đội đi tìm chứ? Thông báo cho cảnh sát chứ? Hoặc bà sẽ, có vẻ là vậy, để chúng tôi đi, vui mừng vì cuối cùng đã thoát khỏi chúng tôi?

Tuyệt vọng, tôi lên gác và nhìn ra ngoài. Ngày lạnh lẽo, mù sương. Tuyết rơi tuần trước vẫn nằm rải rác đây đó trên mái. Một ngày tối tăm, bí ẩn dường như không thể mang lại cho chúng tôi niềm vui hoặc tự do. Tôi lại nghe tiếng gáy của chú gà trống, nó dường như bị nghèn nghẹt và xa xôi khi tôi thì thầm cầu nguyện rằng, bất cứ điều gì chúng tôi đang làm, và bất cứ đang ở đâu, thì anh trai tôi sẽ nghe thấy, sẽ vội vàng lên.

 

Tôi nhớ lại, tôi mới nhớ làm sao cái buổi sáng sớm lạnh giá đó khi Chris lẻn vào phòng chúng tôi. Tôi đang gà gật cạnh Carrie nên thật dễ choàng tỉnh khi cửa phòng bật mơ/. Tôi nằm đó, quần áo chỉnh tề, chuẩn bị sẵn sàng để đi, thậm chí trong những giấc mơ chập chờn đến rồi đi, thì Chris quay lại và giải thoát tất cả chúng tôi.

Khi vào trong phòng, Chris ngần ngừ, anh ấy nhìn chăm chú về phía tôi rồi anh ấy tiến tới chỗ tôi, không hề vội vã khi đáng ra phải vội lên. Trong lúc đó tôi chỉ nhìn vào chiếc vỏ gối, lép kẹp! Trông rỗng không!

Tất cả đồ trang sức đâu? – tôi kêu lên – tại sao anh đi lâu vậy? Anh nhìn ra cửa sổ đi, mặt trời đang mọc! Chúng ta sẽ không kịp tới ga xép! – giọng tôi cáu kỉnh, buộc tội – Anh lại tỏ ra hào hiệp, phải không? Đó là tại sao anh quay về mà không có đồ trang sức quý giá của mẹ.

Lần này anh ấy bước tới giường, chỉ đứng đó với chiếc vỏ gối rỗng không vắt lên vai.

Biến mất – anh ấy nói giọng đều đều – tất cả đồ trang sức đã biến mất.

Biến mất ư? – tôi lạnh lùng hỏi, chắc là anh đang nói dối, bịa chuyện, và không sẵn sàng lấy đi những gì mẹ say mê. Rồi tôi nhìn vào mắt anh ấy – Biến mất sao? Anh Chris, đồ trang sức luôn ở chỗ đó. Dù sao chuyện gì đã xảy ra với anh, tại sao trông anh lạ vậy?

Anh ấy khuỵu gối xuống cạnh giường, như thể không xương và rũ ra khi đầu anh ấy gục xuống, mặt áp vào ngực tôi. Rồi anh ấy bắt đầu thổn thức. Chúa ơi! Anh ấy đã làm sai gì? Tại sao anh ấy khóc? Thật tồi tệ khi nghe một người đàn ông khóc và bây giờ tôi nghĩ là anh ấy đã là một người đàn ông, không phải là một cậu bé nữa.

Tôi choàng tay ôm anh ấy, đôi tay tôi vuốt tóc, ngực, tay, lưng anh ấy và rồi  tôi hôn anh ấy, cố xoa dịu chuyện tồi tệ nào đó đã xảy ra. Tôi làm điều này vì thấy mẹ làm với anh ấy trong những lúc đau khổ một cách trực giác.

Tuy nhiên, tôi buộc anh ấy phải nói, phải giải thích.

Anh ấy cố nén cơn thổn thức, anh ấy lau những giọt nước mắt và lau mặt bằng mép khăn trải giường. Rồi quay đầu nhìn vào bức tranh khủng khiếp mô tả cảnh địa ngục và những hình phạt. Những lời nói của anh ấy đứt quãng, rời rạc, thường bị đứt đọan bởi những cơn thổn thức mà anh ấy cố ngăn lại.

Đây là cách anh ấy kể, trong khi vẫn quỳ cạnh giường tôi, trong khi tôi nắm đôi tay run rẩy của anh ấy. Người anh ấy run bắn, đôi mắt xanh tối sầm và vô hồn, muốn báo cho tôi biết về việc sẽ phải choáng váng. Dù đã được báo trước, tôi vẫn không được chuẩn bị cho điều mà tôi sắp được nghe.

Phải – anh ấy bắt đầu, thở dài nặng nề - Anh nhận ra rằng có một điều gì đó khác thường ngay lúc bước vào dãy phòng của mẹ. Anh chiếu đèn pin xung quanh mà không bật đèn phòng, và anh không thể tin nổi! Mỉa mai thay…thật chua xót, đáng khinh, đáng ghét về việc chúng ta đã quá chậm chân! Chúa ơi, Cathy, mẹ và chồng mẹ đã đi khỏi. Không phải chỉ đến một bữa tiệc của hàng xóm, mà đi thực sự! Họ mang theo tất cả những vật lưu niệm nho nhỏ khiến cho những căn phòng của họ có vẻ riêng biệt, nữ trang, những con ngựa trên bàn trang đỉểm, kem dưỡng da, phấn, nước hoa, mọi vật từng có ở đó đã biến mất. Không còn gì trên bàn phấn của mẹ.

Điều đó khiến anh phát điên. Anh chạy như điên từ chỗ này đến chỗ khác, kéo các ngăn kéo ra và lục lọi hy vọng tìm thấy được một thứ gì đó có giá trị để đem cầm..và anh không tìm thấy bất cứ thứ gì. Họ đã làm được một việc lớn..không còn đến cả những chiếc hộp đựng thuốc bằng sứ, hay cả đến một trong những chiếc chặn giấy nặng thuỷ tinh Venice đáng gía cả một gia tài nữa. Anh chạy tới phòng thay đồ và giật tất cả các ngăn kéo ra. Chắc chắn mẹ đã để lại một thứ gì đó, những thứ linh tinh không có giá trị đối với chúng ta hay đối với bất cứ ai, son môi, kem dưỡng da, và những đồ linh tinh như thế. Rồi anh kéo ngăn kéo đặc biệt dưới đáy ra, em biết có một ngăn kéo mẹ kể cho chúng ta nghe từ lâu lắm, không nghĩ chúng ta sẽ là những kể ăn trộm đồ của mẹ…Anh kéo hết chiếc ngăn kéo đó ra, giống cách em sẽ làm và đặt nó xuống sàn. Rồi anh nhớ lại những nút nhỏ em phải bấm trong một tổ hợp những con số nhất định: số ngày sinh của mẹ nếu không chính mẹ cũng sẽ quên. Em có nhớ mẹ dã cười như thế nào khi kể cho chúng ta nghe chuyện đó không? Những ngăn bí mật bật ra và ở đó những những rãnh nhung nơi phải có hàng tá nhẫn khớp vào những rãnh nhỏ, vậy mà không còn có một chiếc nhẫn nào ở đó nữa, không còn một chiếc nào cả! Và lắc tay, vòng cổ, hoa tai đều biến mất. Cathy, kể cả chiếc mũ miện em đã thử. Trời ơi, em không biết anh đã cảm thấy như thế nào! Rất nhiều lần em đã nài nỉ anh hãy lấy một chiếc nhẫn nhỏ và anh không làm bởi vì anh tin vào mẹ.

Đừng khóc nữa, Chris. – tôi nài nỉ khi anh ấy nghẹn ngào, và anh ấy lại gục mặt xuống ngực tôi – Anh không biết mẹ sẽ đi, không nhanh như thế sau cái chết của Cory.

Phải, mẹ đã đau buồn nhiều, phải không? – Anh ấy chua chát hỏi, những ngón tay tôi xoắn tóc anh ấy.

Thật đấy, Cathy – anh ấy tiếp tục kể - anh mất hết bình tĩnh. Anh chạy từ tủ quần áo này sang ngăn chứa đồ khác, rút tất cả quần áo mùa đông ra và thấy tất cả quần áo mùa hè đã biến mất, cùng với hai vali trong số các hành lý của họ. Anh khua hết tủ giày, lục các ngăn kéo tủ quần áo, tìm những đồng xu mà ông ta cất, nhưng ông ta cũng mang đi hết hoặc giấu ở một chỗ an toàn hơn. Anh lục mọi thứ, mọi nợi cảm thấy phát điên lên, thậm chí anh còn kiểm tra một trong những chiếc đèn lớn, anh thử nâng lên nhưng nó nặng hàng tấn. Mẹ để lại những chiếc áo lông chồn vison và anh đã nghĩ đến việc ăn trộm một chiếc, nhưng em đã mặc thử rồi, tất cả những chiếc áo đó đều quá rộng và ai đó sẽ nghi ngờ nếu một cô gái nhỏ lại mặc chiếc áo choàng lông chồn rộng đến vậy. Những chiếc khăn choàng lông đã biến mất. nếu anh lấy một trong những chiếc áo khoác dài đến gót thì nó chiếm trọn một chiếc vali, chúng ta không còn chỗ đựng đồ cho mình nữa. Còn có những bức tranh anh có thể bán được, nhưng chúng ta cần đựng quần áo cho mình. Thực sự, anh đã vò đầu bứt tóc, tuyệt vọng tìm kiếm thứ gì đó đáng giá. Em biết không, vào lúc anh đứng giữa phòng mẹ nghĩ về tình cảnh của chúng ta, sức khoẻ yếu ớt của Carrie, việc trở thành bác sĩ không còn thày vấn đề nữa. Tất cả những gì anh muốn là đi khỏi đây!

Rồi khi anh không tìm thấy bất cứ thứ gì để lấy, anh mở ngăn kéo dưới tủ cạnh giường ra, trước đây anh chưa từng ngó đến ngăn kéo đó. Và ở trong đó, Cathy, có một bức ảnh của bố lồng khung bạc, giấy đăng ký kết hôn của bố mẹ, và một chiếc hộp nhung xanh nhỏ. Cathy, trong chiếc hộp đó là chiếc nhẫn cưới của mẹ và chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương, những chiếc nhẫn mà bố đã tặng mẹ. Thật lạ lùng khi nghĩ mẹ mang đi tất cả mọi thứ và để lại bức ảnh của bố như một vật không đáng giá gì và cả hai chiếc nhẫn mà bố đã tặng mẹ nữa. Và rồi một ý nghĩ lạ lùng xuất hiện trong óc anh. Có lẽ mẹ biết ai đã ăn trộm tiền ở phòng mẹ và mẹ cố tình để lại những thứ đó.

Không – tôi chế giễu, gạt các ý nghĩ tử tể đó đi – Mẹ chỉ không quan tâm đến bố nữa, mẹ đã có chú Bart của mẹ rồi.

Bất kể đó là gì, anh cũng vui mừng khi thấy một thứ gì đó, do đó chiếc bao không rỗng như bề ngoài đâu. Chúng ta đã có bức ảnh của bố, và những chiếc nhẫn của mẹ, nhưng sẽ là một điều tồi tể không thể dung thứ nếu anh đem cầm những chiếc nhẫn này.

Tôi nghe thấy sự cảnh cáo trong giọng nói của anh ấy, giống như anh ấy đang đóng một vở kịch dành cho búp bê lớn tuổi, con nó thấy niều điều tốt đẹp ở mọi người.

Anh kể tiếp đi. Chuyện gì xảy ra tiếp theo vậy? – vì anh ấy đã đi quá lâu, điều anh ấy kể sẽ không mất cả đêm.

Anh nhận ra nếu anh không thể ăn trộm của mẹ, thì anh sẽ tới phòng bà và ăn trộm của bà.

Ôi, lạy Chúa, tôi nghĩ, anh ấy không….anh ấy không thể. Vậy nhưng, đó là sự trả thù hoàn hảo!

Em biết bà ấy có nữ trang, rằng nhiều nhẫn trên ngón tay, và chiếc trâm kim cương và hàng ngày bà vẫn đeo nhưng là một phần bộ đồng phục của bà, cộng thêm đồ trang sức kim cương và ruby mà chúng ta thấy bà đeo vào bữa tiệc Giáng sinh, và tất nhiên, anh cũng nhận ra bà cũng có nhiều thứ để có thể lấy được. Do đó, anh đi theo những hành lang dài tối, và nhón chân bước tới cánh cửa đóng của bà.

Thật run sợ khi làm vậy. Tôi sẽ không bao giờ…

Một ánh đèn vàng yếu ớt lộg qua khe  cửa bên dưới, báo cho anh biết là bà vẫn còn thức. Điều đó khiến anh chua xót vì không phải bà đi ngủ rồi sao? Và ánh đèn đó đã giữ tay anh lại, và khiến anh hành động bớt xuẩn ngốc hơn, hay giờ em có thể gọi đó là "sự trơ tráo" mà em đang định trở thành một thiếu nữ lịch duyệt một ngày nào đó.

Anh Chris, đừng quanh co khỏi chuyện chính nữa! Kể tiếp đi! Cho em biết anh đã làm chuyện điên rồ gì! nếu em là anh, em sẽ quay đi và về đây ngay!

Phải, anh không là em, Catherine Doll, anh là anh…Anh đã thận trọng, và rất thận trọng đẩy cửa phòng bà hé ra một chút, dù anh cũng sợ nó kêu cót két và làm anh lộ tẩy. Nhưng họ đã tra dầu bản lề và anh vẫn phải để ý tới tiếng kêu mà không sợ bà phát hiện, và anh lỉnh vào phòng.

Anh đã thấy bà khoả thân! – tôi xen ngang.

Không! – anh ấy trả lời, không kiên nhẫn, khó chịu – Anh không thấy bà khoả thân và lấy làm mừng vì đã không thấy vậy. Bà nằm trên giường và quấn trong chăn, mặc một chiếc áo ngủ dài tay bằng chất vải dày, có cổ và khuy cài tới tận eo. Nhưng anh đã bắt gặp bà khoả thân theo một cách nhỏ. Em biết mái tóc màu xanh thép mà chúng ta căm ghét đó! Nó không có ở trên đầu bà! Nó được để trên một đầu tủ cạnh giường của bà, dường như bà muốn chach nó ở gần trong trường hợp khẩn cấp lúc ban đêm.

Bà đội tóc giả sao? – tôi ngạc nhiên hỏi, dù đáng ra tôi phải biết. Bất cứ ai suốt ngày buộc tóc và hất nó ra sau kéo căng da mặt thì sớm muộn gì cũng bị hói.

Phải, em cứ cho là vậy. Bà đội tóc giả và bộ tóc mà bà có trong bữa tiệc Giáng sinh, chắc cũng phải là một bộ tóc giả. Thứ tóc mà bà có trên đầu thật lơ thơ và trắng vàng, có một khoảng lớn trên đầu bà không có tóc mọc, chỉ là những sợi tóc ngắn lơ thơ. Bà keo một chiếc kính không vành trễ xuống đầu mũi, và em biết chúng ta chưa từng nhìn thấy bà đeo kính. Đôi môi mỏng của bà bĩu lại tỏ vẻ không tán thành khi bà nhìn chằm chằm từng dòng trong cuốn sách đen lớn mà bà đang cầm, tất nhiên là cuốn kinh thánh. Bà ngồi đó, đọc về những quan điểm và những hành vi xấu xa khác, đủ để làm mặt bà nhăn tít. Và khi anh quan sát, anh biết không thể ăn trộm của bà được, bà đặt quyển kinh thánh sang một bên và đánh dấu chỗ đọc đó bằng một tấm bưu ảnh, sau khi đặt quyển kinh thánh vào tủ cạnh giường, bà ra khỏi giường và quỳ xuống bên cạnh. Bà cúi đầu, giơ những ngón tay đỡ lấy cằm, như cách chúng ta vẫn làm, rồi bà lặng lẽ nói những lời  cầu nguyện dài bất tận. Chợt bà nói to "Cầu xin Chúa hãy tha thứ cho con, vì tất cả những tội lỗi của con. Con luôn làm những gì con nghĩ là tốt nhất, và nếu con làm sai, xin Người hãy tin là con nghĩ mình đã làm đúng. Con mãi tìm sự ban phúc trong mắt Người. Amen". Bà đứng lên với tay tắt đèn. Anh đứng ở hành lang và không biết phải làm gì. Anh không thể quay lại mà tay rỗng không, vì anh hy vọng chúng ta không bao giờ phải đem cầm những chiếc nhẫn mà bố đã tặng mẹ.

Anh ấy tiếp tục kể và giờ đây tay anh ấy đặt lên tóc tôi, ôm đầu tôi.

Anh bước tới căn phòng lớn hình tròn đó, nơi có chiếc tủ đặt gần cầu thang và tìm căn phòng của ông ngoại chúng ta. Anh không biết liệu anh có dám mở cửa phòng ông không, và đối mặt với người đàn ông không ngừng hấp hối, năm này sang năm khác.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất của anh, và anh sẽ làm tốt việc này. Hãy đương đầu với những gì sẽ diễn ra, anh lặng lẽ chạy xuống cầu thang như một tên trộm thật sự, mang theo vỏ bọc gối. Anh thấy những căn phòng lớn giàu có đó, quá rộng lớn  và đẹp, và anh đã lo lắng như em đã lo lắng là làm thế nào để trưởng thành trong một ngôi nhà như ngôi nhà này. Anh tự hỏi sẽ cảm thấy như thế nào khi có rất nhiều người phục vụ lượn lờ ngay gần kề để phục dịch. Ồ, Cathy, đây là một ngôi nhà đẹp, và đồ đạc phải được nhập từ nhìều cung điện. Trông chúng t tmỏng manh để ngồi lên, và quá đáng yêu khiến ta cảm thấy dễ chịu và có những bức tranh sơn dầu bản gốc, anh biết khi thấy chúng, và những bức tượng bán thân, tượng điêu khắc có ở hầu hết các bệ và những tấm thảm Ba Tư và phương Đông. Và tất nhiên, anh biết đường tới thư viện vì em đã hỏi mẹ quá nhiều câu hỏi về chỗ đó. Và em biết không, Cathy? Anh rất cám ơn em đã hỏi những câu đó, nếu không anh đã bị lạc đường rồi. Từ phòng chính giữa có rất hành lang rẽ sang hai bên trái và phải.

Nhưng rất dễ để tới thư viện, đó là một căn phòng khổng lồ, tối và dài, im ắng như một nấm mồ. Trần nhà chắc phải cao đến sáu mét. Tất cả các giá sách chất cao chất ngất và có một cầu thang sắt nhỏ dẫn lên tầng hai, một chiếc ban công nơi em có thể với sách trên đó. Ở tầng thấp hơn có hai thang gỗ đặt cạnh cầu thang sử dụng vào nhiều mục đích. Anh chưa từng thấy nhiều sách đến vậy trong một ngôi nhà riêng. Làm thế nào người ta không chú ý thấy những quyển sách mẹ mang cho chúng ta, vì khi chăm chú nhìn, anh có thể nhận thấy có những chỗ trống, giống như răng gẫy, ơ/ những dãy dài chứa những quyển sách đắt tiền, mạ vàng, bọc da. Ở đó có một chiếc bàn gỗ sẫm và rất to, chắc phải nặng hàng tấn, có một chiếc ghế da xoay đặt sau chiếc bàn và anh có thể hình dung ra cảnh ông ngoại chúng ta ngồi đó, ra lệnh cho những người ngồi bên trái và ngồi bên phải, dùng những chiếc điện thoại đặt trên bàn của ông. Có sáu chiếc điện thoại, Cathy, có tới sáu cái. Dù anh đã kiểm tra, anh nghĩ mình có thể sử dụng chúng thì chúng đã bị cắt. Phía bên trái chiếc bàn là một dãy cửa sổ hẹp, cao, trông ra một khu vườn, một khung cảnh ngoạn mục thực sự, kể cả vào ban đêm. Có một hệ thống lọc nước bằng gỗ màu vàng sẫm khiến nó trông giống như một đồ vật đẹp. Hai chiếc ghế sô pha màu nâu, êm, dài. Những chiếc ghế được đặt ở gần lò sưởi, và tất nhiên, có hàng loạt bàn ghế và những thứ để ngả người và vô cùng nhiều những tác phẩm mỹ thuật lạ và hiếm.

Tôi thở dài, vì anh ấy đã kể cho tôi nghe quá nhiều về những thứ mà tôi mong được nghe, vậy nhưng, tôi vẫn chờ điều khủng khiếp đang được giữ lại, chờ con dao sẽ được chĩa ra.

Anh nghĩ rằng tiền có thể được giấu trong chiếc bàn đó. Anh dùng đèn  pin và mở từng ngăn kéo một. tất cả không bị khoá. Và chẳng phải hỏi làm gì, vì tất cả chúng đều rỗng, rỗng không hoàn toàn. Điều này khiến anh tự hỏi vì sao lại phải có một cái bàn nếu người ta không giữ đầy những đồ vật vặt vãnh? Những giấy tờ cá nhân phải được người ta cất trong tầng hầm của những ngân hàng hoặc trong những ngăn bí mật của chính mình, người ta sẽ không để chúng trong những ngăn kéo bàn bị khoá để một tên trộm thông minh có thể mở được. tất cả những ngăn kéo này rỗng không, không có dây thun, kẹp giấy, bút chì, bút bi, keo dán và những thứ vụn vặt khác, thế thì cần một cái bàn để làm gì? Em không biết những mối ngờ vực xuất hiện trong đầu anh. Và đó là khi anh tỉnh ra. Anh có thể nhìn vế phía bên kia thư viện dài và thấy có một cánh cửa dẫn tới phòng ông ngoại chúng ta. Anh chầm chậm tiến về phía đó. Cuối cùng anh sắp gặp ông…mặt đối mặt với ông ngoại.

Anh hình dung ra cuộc đối mặt của hai ông cháu. Ông nằm trên giường, ốm yếu, nhưng vẫn lạnh lùng, ghê gớm và lạnh giá như băng. Anh sẽ đá tung cửa, bật đèn và ông sẽ nhìn thấy anh. Ông há miệng ra! Ông nhận ra anh…ông phải biết anh là ai, chỉ thóang nhìn thôi là đã biết. Và anh sẽ nói "Cháu đây, ông ngoại à, đứa cháu trai mà ông không bao giờ muốn có mặt trên đời này. Trên gác, trong một căn phòng ngủ bị khóa ở khu bắc, cháu có hai đứa em gái, và cháu đã từng có một đứa em trai, nhưng giờ nó đã chết rồi, và ông đã giúp giết nó!" Đó là tất cả những gì anh nghĩ, dù anh nghi ngờ việc mình sẽ thực sự nói những lời như vậy không. Dù em không nghi ngờ gì sẽ kêu lên, như Carrie sẽ làm nếu nó có những từ nói về bản thân mình, điều em sẽ làm. Có lẽ anh vẫn phải nói, vì thích quan sát ông đau buồn, hoặc có lẽ ông sẽ để lộ vẻ đau buồn sầu não trong khinh bỉ…hoặc có thể, sự căm phẫn tột độ vì chúng ta đang sống. Anh biết điều này, anh không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa việc bị giữ như một tù nhân, và để Carrie bị chết như Cory.

Tôi nín thở. Thật đáng sợ cho anh ấy, phải đối diện với ông ngoại đángghét, thậm chí khi ông nằm trên chiếc giường tử thần của mình, và cỗ áo quan bằng đồng đó vẫn chờ đợi ông. Tôi nín thở chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo.

Anh thận trọng quay tay nắm cửa, định làm ông ngạc nhiên, nhưng rồi anh cảm thấy xấu hổ vì mình nhút nhát như vậy, và anh nghĩ mình phải hành động một cách táo bạo nên anh giơ chân và đạp vào cánh cửa đó! Bên trong tối đến nỗi anh không nhìn thấy gì cả. Và anh không sử dụng đèn pin. Anh bước vào bên trong và sờ tìm nút đèn trên tường, nhưng không tìm thấy một cái nào cả. Anh rọi đèn pin về phía trước và thấy một chiếc giường bệnh viện sơn trắng. Anh nhìn và nhìn, vì anh thật một thứ mà không mong chờ, những vệt xanh tím đánh dấu một chiếc đệm đã ở đó. Chiếc giường trống không, căn phòng trống không. Không có ông ngoại nằm hấp hối ở đó, đang trút ra những hơi thở cuối cùng và được nối với tất cả các loại máy móc thiết bị để giữ cho ông tiếp tục sống. Anh thấy bụng mình như bị một mũi dùi đâm. Cathy à, khi không thấy ông nằm đó, khi anh đã chuẩn bị đối mặt với ông.

Ở một góc phòng không xa chiếc giường có chiếc gậy tập đi, cách nó không xa là chiếc xe lăn mà chúng ta đã từng nhìn thấy. Trông nó vẫn mới, chắc ông không hay dùng đến nó. Chỉ có một đồ gỗ duy nhất giữa hai chiếc ghế, đó là một chiếc tủ ngăn…và không có gì trên mặt tủ cả, không lược, không gương, không gì cả. Căn phòng gọn ghẽ như dãy phòng của mẹ đã để lại, chỉ al` một căn phòng trốgn với những bức tường đã được ốp gỗ. Và căn phòng bệnh tật của ông ngoại có cảm giác không được sử dụng tữ lâu, lâu lắm rồi. không khí bụi bặm, cũ mốc. Bụi bám trên nóc tủ. Anh chạy quanh, tìm thứ gì đó có giá trị mà chúng ta có thể cầm sau này. Không có gì, lại không có gì. Anh vô cùng tức giận đến nỗi anh chạy lại thư viện tìm bức tranh phong cảnh đặc biệt mà mẹ đã kể cho chúng ta là giấu một cái két an toàn trong tường.

Em biết chúng ta đã bao nhiêu lần xem những tên trộm trong tivi mở két an toàn trong tường, và đối với anh dường như việc đó thật đơn giản khi mà anh biết phải làm như thế nào. tất cả những gì phải làm là ghé tai vào khoá số, và quay từ từ, từ từ và lắng nghe cẩn thận vì những tiếng cạch giả vờ, và đếm chúng..anh nghĩ. Rồi em sẽ biết những con số và quay những số đó và tiếp theo, ôi chao! Két an toàn sẽ mở ra.

Tôi chen ngang:

Ông ngoại, tại sao ông không có ở trên giường?

Anh ấy vẫn tiếp tục kể cứ như tôi chưa nói gì vậy.

Anh ở đó, lắng nghe những tiếng cạch. Anh đã nghĩ, nếu anh không may mắn và nếu két an toàn mở ra, nó cũng rỗng không. Và em biết chuyện gì xảy ra không? Cathy? Anh nghe những tiếng cạch giả vờ cho anh biết tổ hợp những con số. Ha ha! Anh không thể đếm đủ nhanh! Tuy nhiên anh cũng tận dụng ngay cơ hội quay nắm xoay trên cùng của khóa, anh nghì có lẽ sẽ có sự lựa chọn đúng những con số. Khoá két không mở ra. Anh đã nghe thấy những tiếng cạch, và anh không hiểu. Những cuốn từ điển bách khoa không cho ta những bài học tốt về việc làm thế nào để trở thành một tên ăn trộm, việc đó phải tới một cách tự nhiên. Rồi anh ngó quanh tìm một thứ gì đó mảnh và khoẻ để nhét vào ổ khóa, hy vọng anh có thể bật được chiếc lò xo sẽ nhả cánh cửa két ra. Cathy, đó là lúc anh nghe thấy những tiếng bước chân.

Ồ, quỷ tha ma bắt! – tôi chửi thề, tức giận thay cho Chris.

Đúng vậy, anh vội nấp vào sau một chiếc sô pha vì cảm thấy bụng thắt lại, và đo là lúc anh nhớ ra mình để quên cây đèn pin trong phòng ông ngoại.

Ôi, Chúa ơi!

Thế đấy! Cổ anh nghển ra, đó là anh nghĩ vậy, nhưng anh vẫn nằm im tuyệt đối. một người đàn ông và một phụ nữ bước vào thư viện. Cô ta nói đầu tiên và giọng trẻ trung, ngọt ngào "John, - cô ta nói – em thề em không nghe thấy nhiều thứ, em chỉ nghe tiếng động phát ra từ phòng này". "Em luôn nghe thấy một thứ gì đó", giọng người đàn ông là giọng nặng, giọng yết hầu. Đó là ông John, người quản gia có cái đầu hói. Và cặp đó miễn cưỡng tìm kiếm trong thư viện, rồi căn phòng nhỏ bên cạnh, còn anh nín thở, đợi họ thấy chiếc đèn pin của anh nhưng vì một lý do nào đó, họ không thấy. Anh ngờ là vì John không muốn nhìn bất cứ thứ gì khác ngoài người phụ nữ đó. Ngay khi anh định đứng lên và lén rời khỏi thư viện thì họ quay lại, và Chúa hãy giúp anh, họ ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha mà anh đang núp đàng sau. Anh cúi đầu xuống và chuẩn bị tinh thần bị bắt gặp, đoán em đang lo lắng trên kia, lo lắng tại sao anh không quay lại. Nhưng vì em bị nhốt ở bên trong, anh không sợ em đi tìm anh. Thật tốt là anh không ngủ.

Tại sao?

Để anh kể theo cách của anh, Cathy, xin em đấy. "Này – ông John nói, khi họ quay lại thư viện và ngồi xuống ghế - có phải anh nói với em là không có ai ở đây?" ông ta có vẻ tự mãn, hài lòng với bản thân – "Thật đấy, Livvy" – ông ta nói tiếp – "Lúc nào em cũng sợ đến vậy, hãy vui vẻ lên chứ"

"Nhưng anh John," cô ta đáp – "em đã nghe thấy một thứ gì đó"

"Như anh nói lúc trước" – ông John đáp "em nghe thấy quá nhiều thứ không có ở đây.  Dớ dẩn. Ngay sáng nay em lại nói về lũ chuột trên tầng áp mái và chúng gây ồn như thế nào" – rồi ông ta cười khúc khích, và chắc ông ta phải làm gì đó khiến cô gái xinh đẹp đó cũng cười khúc khích ngớ ngẩn nữa.

rồi ông John đó lẩm bẩm "Con chó già đó đang giết tất cả các con  chuột nhắt trên tầng áp mái. Bà ta cho chúng đồ ăn trong một chiếc giỏ pinic…đủ đồ ăn để giết toàn bộ đội quân chuột".

tôi nghe Chris nói vậy và không nghĩ về bất cứ chuyện gì không bình thường, tôi mới câm điếc làm sao, ngây thơ làm sao.

Chris hắng giọng trước khi nói tiếp.

Anh có một cảm giác lạ lùng trong bụng, và tuổi manh bắt đầu đập mạnh hơn, anh nghĩ hai người đang ở trên ghế sô pha chắc chắn sẽ nghe thấy.

"Phải – cô Livvy đó nói tiếp – Bà ta là một kẻ độc ác, cứng rắn, và nói thật với anh, em luôn thấy ông già đó tốt hơn, ít ra ông ta còn biết mỉm cười. Nhưng bà ta, bà ta không biết mỉm cười. Thỉnh thoảng em tới căn phòng này để dọn dẹp và thấy bà ta đứng trong phòng ông ta…bà ta chỉ đứng đó nhìn chiếc giường trô"Người của ông ta và có một nụ cười căng thẳng, lạ lùng mà em cho là nụ cười hả hê vì ông ta đã chết còn bà ta sống lâu hơn ông ta và giờ bà ya được tự do và không còn ai đè đầu cưỡi cổ bà ta, bảo bà ta không được làmcái này, không được làm cái kia và phải nhanh chân lên khi được sai bảo. Chúa ơi, đôi khi em tự hỏi là tại sao bà ta chịu đựng được ông ta, và ông ta chịu đựng được bà ta. Nhưng giờ ông ta đã chết, bà ta đã có tiền của ông ta rồi".

"Đúng, chắc thế, bà ta có được đôi chút – John nói – bà ta đã có tiền riêng của mình được thừa hưởng từ gia đình bà ta. Nhưng con gái bà ta, cô ta được tất cả những triệu đô la mà ông già Malcom Neal Foxworth đó để lại".

"Phải – Livvy nói – mụ phù thuỷ già đó, mụ ta không cần thêm nữa. Đừng đổ lỗi cho lão già đó vì lão ta đã để lại toàn bộ tài sản cho cô con gái. Cô ta phải chịu đựng lão ta nhiều, phải phục dịch lão ta trong khi lão có rất nhiều y tá. Vậy mà lão vẫn đối xử với cô ta như một nô lệ. Nhưng giờ cô ta đã tự do, và lấy một người chồng trẻ đẹp, và cô ta vẫn trẻ và đẹp, với hàng núi tiền. Không hiểu em sẽ cảm thấy như thế nào giống như cô ta? Một số người luôn may mắn, còn em…Em không có một vận may nào cả".

"Thế còn anh, Livvy, hả em yêu? Em có anh, ít ra cho tới khi một khuôn mặt đẹp hơn xuất hiện".

Còn anh ở đó, núp sau ghế sô pha, nghe tất cả những lời đó và cảm thấy chết điếng người vì choáng váng. Anh cảm thấy buồn nôN, nhưng vẫn nằm im và nghe họ nói chuyện tiếp. Anh muốn đứng lên và chạy thật nhanh tới em và Carrie, và đưa các em ra khỏi nơi này trước khi quá muộn.

Nhưng anh vẫn ở lại đó. Nếu anh di, họ sẽ thấy anh. Và ông John đó, ông ta có họ hàng với bà ngoại…cháu họ ba đời, theo như mẹ đã kể. Dù anh không nghĩ một người cháu họ ba đời lại có ý nghĩa nào đó, nhưng rõ ràng ông John đó chiếm được lòng tin của bà ngoại, nếu không bà sẽ không cho ông ta sử dụng xe của mình. Em đã thấy ông ta rồi, Cathy, người đàn ông đầu hói mặc chế phục đó.

Chắc chắn tôi biết anh ấy muốn nói đến ai, nhưng tôi chỉ có thể nằm đó, cảm thấy chết lặng tới nỗi không nói lên lời.

Vậy – Chris tiếp tục nói bằng giọng đều đều, chẳng tỏ ra là anh ấy đã sợ hãi, lo lắng và ngạc nhiên – Trong khi anh trốn sau ghế, giơ tay ôm  đầu và nhắm mắt, để khiến nhịp tim anh đừng vang to đến vậy, khi ông John và cô gái giúp việc âu yếm nhau.

Anh Chris, sao giọng anh có vẻ buồn vậy?

Anh ấy ngần ngừ, lưỡng lự đôi chút và nhìn vào khuôn mặt tôi.

Cathy, em có nghe không đấy? Anh rất đau đớn kể cho em nghe mọi chuyện như nó đã xảy ra. Em có nghe không vậy?

Nghe ư? Chắc chắn tôi đã nghe mọi chuyện.

Anh ấy đã đợi quá lâu để ăn trộm một kho đồ trang sức của mẹ. Anh ấy nên lấy mỗi lần một ít, như tôi đã nài nỉ anh ấy làm vậy.

Vậy, mẹ và người chồng của mẹ đã đi một kỳ nghỉ khác. Tin tức mới có phải vậy không? Họ luôn luôn đi và về. Họ sẽ làm mọi thứ để thoát khỏi ngôi nhà này, và tôi không thể nói lời trách móc họ được. Liệu chúng tôi không phải đang chuẩn bị làm chính điều đó hay sao?

Tôi nhăn trán và nhìn Chris rằng lâu. Hiển nhiên là anh ấy đã biết một chuyện gì đó mà không kể cho tôi. Anh ấy vẫn dang bảo vệ mẹ, anh ấy yêu mẹ.

Cathy – anh ấy bắt đầu nói, giọng tan nát

Được rồi, Chris, em không đổ lỗi cho anh đâu. Vậy là người mẹ đáng yêu, ngọt ngào, tốt bụng, thân thương của anh và ông chồng trẻ, đẹp trai của mẹ đã đi nghỉ một kỳ nghỉ khác và mang theo tất cả đồ trang sức. Chúng ta vẫn sẽ phải đi – hãy nói lời tạm biệt sự an toàn trong thế giới bên ngoài. Nhưng chúng tôi vẫn phải đi! Chúng tôi sẽ làm việc, chúng tôi sẽ tìm ra một cách để tự nuôi sống bản thân và trả tiền bác sĩ để chữa cho Carrie lại khỏe mạnh. Không còn để ý đến đồ trang sức, không còn để ý đến sự nhẫn tâm trong hành động của mẹ chúng tôi, bỏ chúng tôi lại mà không giải thích mẹ sẽ đi đâu, và kh inào thì quay về. Chúng tôi đã quen với sự thay đổi này mà không phải suy nghĩ, bực tức. Vậy tại sao lại có quá nhiều nước mắt vậy, hả Chris, tại sao lại khóc nhiều vậy?

Cathy – anh ấy nổi giận, quay khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt về phía tôi – tại sao em không nghe và phản ứng gì? Tai em để đâu? Em có nghe những gì anh nói không? Ông ngoại đã chết! Ông ấy chết đã gần một năm rồi!

Có lẽ tôi không thực sự lắng nghe, hoặc nghe nhưng không để ý lắm. Có lẽ sự đau đớn của anh ấy khiến tôi nghe mà không để tâm. Bây giờ nó mới tác động đến tôi hoàn toàn. Nếu ông ngoại thực sự chết rồi, thì đây là một tin tốt lành gây sững sờ! bây giờ mẹ đã được thừa kế! Chúng tôi sẽ giàu! Mẹ sẽ không khoá cửa, mẹ sẽ giải thoát cho chúng tôi. Bây giờ chúng tôi không phải chạy trốn nữa!

Những suy nghĩ khác ào ạt tuôn đến, một dòng thác chảy xiết những câu hỏi. Mẹ đã không cho chúng tôi biết khi ông ngoại chết, khi mẹ biết những năm này dài như thế nào đối với chúng tô. Tại sao mẹ vẫn giữ chúng tôi trong bóng tối, luôn phải chờ đợi? Tại sao? Hoang mang, bối rối, tôi không biết mình có cảm giác gì, hạnh phúc, vui mừng, hối tiếc…Một nỗi sợ lạ lùng tê liệt làm tôi do dự.

Cathy – Chris thì thầm, còn tại sao anh ấy phải thì thầm thì tôi không biết. Carrie không nghe, thế giới của nó bây giờ xa rời thế giới của chúng tôi. Carrie đang lơ lửng giữa cái sống và cái chết, dựa nhiều hơn vào Cory mỗi phút, bỏ đói mình và từ bỏ ý chí tiếp tục sống mà không có nửa kia – Mẹ đã cố tình lừa dối chúng ta, Cathy. Ông ngoại đã chết, và nhiều tháng trước đó, di chúc của ông đã được đọc, và trong khi đó mẹ vẫn tiếp tục im lặng và để chúng ta ở đây chờ đợi và mục ruỗng ra. Chín tháng trước chúng ta sẽ có chín tháng khoẻ mạnh hơn! Cory sẽ sống tối hôm nay nếu mẹ để chúng ta ra ngoài vào ngày ông ngoại chết, kể cả ngay sau khi di chúc được đọc.

Bị áp đảo, rơi sâu vào sự lừa dối mà mẹ đã nhấn chìm chúng tôi trong đó, tôi bắt đầu khóc.

Hãy dành những giọt nước mắt của em để cho sau này – Chris nói, chắc bản thân anh ấy cũng đã khóc nhiều rồi – Em chưa nghe hết mọi thứ…Còn nữa…còn hơn nữa, tồi tệ hơn nữa.

Nữa ư? Anh ấy còn có thể cho tôi biết gì nữa? Đã chứng minh được mẹ là một kẻ nói dối và một kẻ lừa gạt, một tên trộm đã ăn cắp tuổi trẻ của chúng tôi và đã làm Cory chết trong quá trình giành được một gia tài mà mẹ không muốn chia sẻ với những đứa con mẹ không muốn có hay không còn yêu thương nữa. Ồ, mẹ giải thích mới giỏi làm sao cho chúng tôi điều gì sẽ đợi chúng tôi đêm đó khi mẹ cho chúng tôi một số lời cầu nguyện để nói khi chúng tôi không hạnh phúc. Liệu mẹ có biết, hay đoán rằng, khi quay lại, mẹ sẽ trở thành thứ mà ông bà ngoại muốn biến mẹ thành?

Đừng kể nữa! Em nghe đủ rồi..đừng làm em căm ghét mẹ hơn nữa!

Căm ghét…em vẫn chưa bắt đầu hiểu căm ghét là gì. Nhưng trước khi anh nói cho em biết điều còn lại, hãy ghi nhớ trong đầu chúng ta sẽ phải rời chỗ này, dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa. Chúng ta sẽ tới Florida, giống như chúng ta đã dự định. Chúng ta sẽ sống trong ánh mặt trời và tạo dựng cuộc sống của chúng ta tốt nhất trong khả năng có thể. Không một phút nào chúng ta sẽ thấy xấu hổ vì những gì chúng ta đang làm hoặc đã làm, vì những gì đã có giữa chúng ta thật nhỏ nhoi so với việc mẹ chúng ta đã làm. Kể cả nếu em chết trước khi anh thành công,anh sẽ nhớ cuộc sống của chúng ta ở đây và trên tầng áp mái. Anh sẽ thấy chúng ta khiêu vũ dưới những bông hoa giấy, với em thật thanh thoát còn anh thật vụng về. Anh sẽ ngửi thấy mùi bụi và gỗ mục, và anh sẽ nhớ nó thơm dịu như những đóa hồng.

Chúng ta sẽ thay đổi, chúng ta sẽ bỏđi những gì tồi tệ trong chúng ta và giữ lại những gì tốt đẹp nhất. Dù trở ngại như thế nào đi chăng nữa, cả ba chúng ta luôn gắn liền với nhau, tất cả vì một người, một người vì tất cả. Chúng ta sẽ trưởng thành, Cathy, về mặt thể chất, tinh thần và tình cảm. Không chỉ có vậy, chúng ta sẽ đạt được các mục tiêu mà chúng ta đã đặt ra cho mình. Anh sẽ là một bác sĩ giỏi nhất trên thế giới và em sẽ khiến Pavlova sẽ giống như một cô gái tỉnh lẻ vụng về.

Chúng tôi đã trở nên mệt mỏi khi nghe những câu chuyện về tình yêu và thứ mà tương lai nắm giữ, có lẽ, khi chúng tôi vẫn còn ở sau một cánh cửa khóa, cái chết đang nằm bên cạnh, cuộn tròn như đang nằm trong bụng mẹ, với đôi bàn tay nhỏ xíu cầu xin kể cả trong giấc ngủ.

Được rồi, anh Chris, anh đã cho em một bài tập thở. Em đã chuẩn bị cho bất cứ chuyện gì. Và cám ơn vì anh đã nói tất cả những điều đó. Thật đấy, anh Chris, em biết anh phải có một điều vô cùng tồi tệ để nói với em, vậy hãy nói đi. Hãy giấu em như anh đã nói, và em có thể chịu đựng được bất cứ điều gì anh nói ra.

Tôi mới trẻ con làm sao. Nghèo trí tưởng tượng làm sao, và có lẽ là đã quá cả tin.