Ngôn Ấp bước lên ngôi vị Hoàng đế khi đã ở độ tuổi ba mươi. Vua đời trước lại chính là đứa cháu họ của hắn. Đáng ra hắn sẽ bị người đời lên án là loạn thần tặc tử, cướp ngôi của cháu mình. Nhưng đứa cháu của hắn quả thực rất ngu xuẩn, lên ngôi cũng chỉ để đóng góp cái tên của mình vào lịch sử đất nước. Con đường bước nắm gọn giang sơn của hắn cũng trở nên đường đường chính chính. Hắn lên ngôi giống như một vị vua cứu thế cho nước.
Cuộc đời của hắn sau ba mươi năm có thể nói là không nhiều nhưng cũng trải qua nhiều lần sinh tử, gặp được nhiều loại người. Trong triều đình, có mấy ai trung thành tuyệt đối với vua. Chỉ có con người Lý Tịch là hắn cảm thấy đặc biệt.
Lý Tịch vốn là một người không màng thế sự. Nhưng vì biểu muội thanh mai trúc mã của y hối thúc lên kinh thành làm quan, y mới phải sống khó nhọc như hiện tại. Nếu không, y thà nhàn rỗi ở nhà ngắm hoa đào còn hơn. Ai ngờ, y lại lọt vào mắt của Hoàng đế, nhận được lòng yêu mến của Hoàng đế, thăng quan tiến chức càng nhanh chóng. Cứ như vậy, hai người tin tưởng lần nhau, cùng dành tình cảm chân thành cho nhau.