Cả Dư Lệ và Lâu Chỉ cùng song trùng sinh xuyên sách mà tới. Cũng chính nhờ thế, Lâu Chỉ cuối cùng cũng đã nhận định được "bạch nguyệt quang" thuở nhỏ của đời mình.
Kiếp trước, điều đáng hận nhất của Lâu Chỉ là tin nhầm người, nhận định nhầm người, đem chân tâm đặt sai chỗ. Kiếp này, gặp được Dư Lệ, xem như trời xanh an bài. Hắn nguyện đem Dư Lệ sủng tận trời, bảo vệ y, yêu thương y, cưng chiều y hết mực. Nhưng hắn sợ, tiểu bạch quang khả ái, thiện lương, hòa nhã ấy liệu có để ý đến hắn- một kẻ mang tâm lý vặn vẹo, tính độc hữu cao.
Những kẻ hãm hại hắn kiếp trước, hiện tại Lâu Chỉ hắn sẽ cho chúng- từng người, từng người một biết thế nào là tâm ngoan, lãnh khốc,...