Hòa sinh ra trong một gia đình không quá nghèo khó nhưng chắc chắn không phải là giàu. Nhưng Hòa chưa bao giờ than phiền về cái nghèo của mình cả. Đó là một cái nghèo đủ để có thể sống một cuộc sống viên mãn. Mà ai bảo cứ hễ giàu thì sướng mà nghèo thì khổ. Khi Hòa nghe câu chuyện của cậu ấm Tâm, Hòa còn thực sự cảm thấy mình có một cuộc sống rất tốt.
Khác với Hòa, Tâm sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có, giàu nhất trong số nhưng nhà giàu mà nó từng biết. Vậy mà Tâm vẫn luôn than vãn về cái khổ của mình. Hòa tất nhiên không tin vào lời nói của Tâm. Nghèo khổ chứ ai đời nói giàu khổ bao giờ. Nhưng cũng có những lúc, Hòa cũng thấy nó khổ thật. Nó khổ vì có quá nhiều quần áo và quá nhiều nỗi lo về chuyện ăn mặc. Dịp này dịp kia thì lại phải bận những bộ quần áo khác nhau. Còn cả quần áo ngủ, thứ quần áo mà Hòa chưa bao giờ nghe tới và được thử. Tâm còn khổ hơn nữa về chuyện tắm nước nóng. Hòa biết rằng không bao giờ Tâm được tắm nước lạnh như mình. Dù trời nóng thế nào đi nữa, Tâm ít nhất cũng phải tắm nước ấm. Quả thực, Tâm có nhiều nỗi khổ, những nỗi khổ mà một đứa như Hòa không bao giờ được trải qua.