Phe đối phương đông hơn, sáu chọi một, làm cho cục diện trở thành thế đối đầu giữa hai phe có nhân số hoàn toàn chênh lệch mà sự bất lợi nghiêng hẳn về phía Tiểu Bình, chỉ có một thân một mình.
Tuy vậy Tiểu Bình vẫn giữ vẻ thản nhiên cố ý đưa mắt nhìn gã cao to và có niên kỷ trội nhất trong sáu đứa bé là phe đối địch của Tiểu Bình lúc này.
Tiểu Bình cười khảy:
- Cuối cùng túc hạ cũng phải xuất đầu lộ diện làm cho Tiểu Bình này cảm thấy hãnh diện vì lần đầu tiên được diện kiến đầu lãnh đại ca Hắc Ưng Hội.
Nếu lúc mới xuất hiện, gã cao to luôn giữ nét mặt hậm hực và giận dữ thì bây giờ, ngay sau khi nghe Tiểu Bình nói dứt lời, gà chợt bĩu môi, cố tình bật ra tiếng cười khan:
- Ở khắp thôn Huỳnh Hoa này ai ai cũng biết Trương Thất ta là thủ lãnh Hắc Ưng Hội.
Vì thế, Tiểu Bình ngươi đừng gọi ta là đầu lãnh đại ca, cũng đừng gọi là túc hạ hay gì gì đó mà ta chưa từng nghe. Bằng không ngươi sẽ phải hận về những cách gọi kỳ quái của ngươi.
Tiểu Bình cười ầm lên:
- Ta thật không ngờ một đầu lãnh đại ca như Trương Thất ngươi lại là kẻ có kiến văn hủ lậu, chẳng khác nào hạng ếch nằm đáy giếng. Ngươi không biết những cách xưng hô ta vừa dùng đều là những lời thông dụng của những trang hảo hán sao? Người đứng đầu một Hắc Ưng Hội như ngươi phải được gọi là đầu lãnh đại ca, đâu thể gọi bằng hai chữ thủ lãnh tầm thường.
Gã Trương Thất thoáng lộ vẻ ngơ ngác:
- Ngươi nói thật chứ? Gọi là đầu lãnh đại ca thật sao?