Chân Kinh Cửu Cửu

Hồi 11

Tiếng kêu của Bạch Phụng làm Tiểu Bình tỉnh lại:

- Bình đệ...! Bình đệ...!

Và vừa tỉnh lại, câu đầu tiên Tiểu Bình hỏi là:

- Phụng tỷ vẫn bình an? Là Đoan Mộc Ngũ đại ca đã giúp tỷ hoá giải chất độc?

Bạch Phụng chợt lắc đầu:

- Khắp người tỷ vẫn cảm thấy đau đớn, nào có ai giúp tỷ giải độc?

Tiểu Bình nhỏm người ngồi dậy và đưa mắt nhìn quanh:

- Vậy Đoan Mộc Ngũ đại ca đâu! Có lẽ nào đại ca vì bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí nên hiện giờ đang tìm nơi chữa trị?

Bạch Phụng thở dài:

- Có phải Đoan Mộc Ngũ là người mà đệ vừa giúp y vượt qua Độc Phong Tuyệt Khí? Y vẫn bình ổn, tỷ vì chưa hôn mê nên hoàn toàn nhìn thấy y ngay sau đó chạy thẳng vào trong.

Xem ra y đến đây là có chủ đích. Lời y hứa giúp tỷ hóa giải chất độc chỉ là lời dối trá, đệ chớ quá tin y.

Tiểu Bình lập tức phản bác, bênh vực Đoan Mộc Ngũ:

- Đại ca của đệ không phải là hạng người như tỷ vừa đề quyết. Có thể đại ca đang giúp đệ bằng cách chạy thẳng vào trong và cố tìm cho bằng được giải dược cho tỷ. Còn như không phải thì có lẽ đại ca đã chạy đến Hoàn Nguyên Động, cho thấy đại ca ít nhiều gì cũng bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí cần phải hóa giải.

Bạch Phụng cười gượng:

- Tỷ thật chưa thấy ai như đệ, vẫn cứ luôn tin người và một khi đã tin thì không cần suy xét hơn thiệt. Đến lúc bị người hãm hại thì đệ có nhận ra cũng quá muộn.

Tuy biết Bạch Phụng muốn ám chỉ và so sánh Đoan Mộc Ngũ với Thạch Quế Trân, người vừa gây hậu quả nghiêm trọng cho Tiểu Bình và Bạch Phụng, nhưng Tiểu Bình vẫn khư khư với ý nghĩ sẵn có. Tiểu Bình bảo:

- Còn tỷ thì khi bị người hại một lần liền tỏ ra quá đa nghi, hễ thấy ai có hành vi khó hiểu lập tức nghi ngờ người đó. Đệ rất tin ở Đoan Mộc Ngũ đại ca.

Tiểu Bình vừa dứt lời, thanh âm của Đoan Mộc Ngũ bỗng sang sảng vang lên:

- Bình đệ không những là hảo đệ đệ của đại ca mà còn là tri âm tri kỷ của Đoan Mộc Ngũ này. Không sai, từ nãy giờ đại ca đã bỏ công tìm giải dược cho Bạch Phụng cô nương.

Tuy không có kết quả nhưng đại ca cũng chưa đến nổi quay lại tay không. Bình đệ hãy xem đại ca tìm thấy vật gì đây?

Tiểu Bình và Bạch Phụng cùng đưa mắt nhìn về phía phát thoại. Cả hai đều thấy Đoan Mộc Ngũ đang tỏ ra hớn hở với một nhánh lá cây trên tay và đeo theo nhành đó là một quả cây đang thời kỳ ửng đỏ.

Bạch Phụng chợt kêu lên:

- Các hạ đã kịp thời đến Bạch Cốt Đỉnh và phát hiện nơi có loài cây Chu Quả này sinh trưởng?

Tiểu Bình vỡ lẽ cũng kêu lên:

- Đại ca muốn nói Phụng tỷ sẽ được hóa giải chất độc nhờ vào Chu Quả này? Phải chăng lệnh sư cũng bị kẻ thù hạ độc và đại ca nhờ lần đó đắc thủ Chu Quả nên lệnh sư cũng đã khôi phục?

Bạch Phụng vội quay nghiêng đầu nhìn Tiểu Bình:

- Hóa ra đây là người mà hơn một năm trước đã cùng Bình đệ lập kế, chiếm đoạt mất một quả Chu Quả, vốn là bảo vật của bổn môn! Thảo nào y biết rõ nơi có loài Chu Quả này sinh trưởng?

Đoan Mộc Ngũ mỉm cười:

- Mỗ thật toại nguyện vì sau cùng cũng tìm thấy một người thật sự am hiểu về loài Chu Quả này để giải thích cho mỗ một vài điều nghi vấn. Chẳng hay cô nương có vui lòng chỉ giáo?

Tiểu Bình ngạc nhiên:

- Kìa, đại ca, Phụng tỷ đang rất cần hoá giải ngay chất độc, sao đại ca không dùng Chu Quả giải độ cho Phụng tỷ trước, sau đó muốn hỏi gì Phụng tỷ cũng đâu chậm?

Bạch Phụng lộ vẻ sợ hãi:

- Dùng Chu Quả như thế này để giải độc là không được. Tỷ chưa muốn biến bản thân thành một loại người không ra người quỷ không ra quỷ.

Đoan Mộc Ngũ chợt nghiêm mặt:

- Xem ra cô nương biết rấr rõ tác dụng của loại Chu Quả này? Xin được thỉnh giáo, một người đã lỡ dùng Chu Quả và phải biến thành loại người như cô nương vừa nói, liệu phải làm thế nào để hóa giải?

Tiểu Bình càng nghe càng ngạc nhiên, vội kêu:

- Đại ca muốn nói lệnh sư đã biến thành...

Đoan Mộc Ngũ đáp lại thật thương tâm:

- Không sai, gia sư từng bị kẻ thù hạ độc thủ và theo người chỉ điểm thì cần phải có Chu Quả mới hy vọng gia sư bình phục. Thế nhưng bao tâm huyết của đại ca và đệ một năm trước chỉ đưa đến một kết quả thảm hại. Từ khi Đoan Mộc Ngũ ta cho gia sư dùng Chu Quả, không hiểu sao gia sư bỗng hóa thành người nửa ngây nửa cuồng, và khắp thân thì cứ trương phình nứt nẻ, toát ra mùi hôi thối không thể chịu được.

Đoan Mộc Ngũ nhìn Bạch Phụng:

- Mong cô nương tận tình chỉ giáo, bệnh trạng của gia sư có cách nào hóa giải?

Thay vì đáp, Bạch Phụng chợt cật vấn ngược lại Đoan Mộc Ngũ:

- Chẳng hay lệnh sư là nhân vật như thế nào? Lai lịch ra sao? Vì lẽ gì bị kẻ thù hạ độc thủ đến phải cần Chu Quả mới mong bình phục?

Đoan Mộc Ngũ mỉm cười thật thản nhiên:

- Nếu tại hạ đoán không lầm thì cô nương từ lúc bé cho đến giờ vẫn chưa một lần rời Bạch Cốt Cốc? Giả như tại hạ nói rõ lai lịch gia sư, liệu cô nương có chút nhận thức nào về diện mạo cũng như bao đối thủ của lệnh sư?

Bạch Phụng cười lạt:

- Nói là bổn phận của các hạ nếu các hạ quả là người thật tâm, đúng như lời Bình đệ tán dương các hạ. Còn như các hạ không muốn nói thì thôi, Bạch Phụng này cũng không miễn cưỡng.

Đoan Mộc Ngũ gật gù:

- Ý cô nương muốn nói đó là điều kiện để cô nương chỉ giáo cho tại hạ cách giúp gia sư khôi phục?

Bạch Phụng lắc đầu:

- Bạch Phụng nào dám đặt điều kiện? Bất quá Bạch Phụng này không tin các hạ là người thật tâm.

- Tại sao?

Bạch Phụng liếc nhìn Tiểu Bình, sau mới đáp lời Đoan Mộc Ngũ:

- Một năm trước đây các hạ đã đang tâm đẩy Bình đệ vào vòng nguy hiểm, và mục đích của các hạ đã đạt được, bất chấp Bình đệ sau đó có sống chết như thế nào. Đúng thế không?

Đoan Mộc Ngũ bật cười:

- Cô nương đã quá suy diễn đến nổi phải nặng lời với tại hạ thế sao? Tại hạ để Bình đệ vào chỗ nguy hiểm như thế nào, muốn biết rõ sao cô nương không tự hỏi Bình đệ?

Được nhắc đến, Tiểu Bình liền lên tiếng:

- Phụng tỷ chớ quá nghi ngờ Đoan Mộc đại ca. Chính đệ một năm trước đã tự nguyện thực hiện thay đại ca việc này, bất chấp hậu quả. Đổi lại, đệ sẽ được...

Thấy Tiểu Bình chợt ngập ngừng, Bạch Phụng hỏi dồn:

- Đổi lại Bình đệ sẽ nhận được gì? Sao Bình đệ không chịu nói?

Tiểu Bình chợt liết nhìn Đoan Mộc Ngũ:

- Đệ không thể nói. Vì đệ đã hứa lời với Đoan Mộc đại ca.

Đoan Mộc Ngũ vừa gật gù vừa xua tay:

- Ta không ân hận khi đã cùng Bình đệ kết nghĩa huynh đệ. Đệ quả là người thủ tín, cho đến giờ vẫn ghi nhớ lời đại ca dặn. Nhưng đã đến lúc Bình đệ có thể giải thích cho Bạch cô nương hiểu, kẻo Bạch cô nương vẫn cứ nghĩ ta lừa dối và lợi dụng đệ.

Tiểu Bình thở phào nhẹ nhõm và giải thích cho Bạch Phụng nghe:

- Đoan Mộc đại ca từng có ân giải nguy cho đệ. Chính Đoan Mộc đại ca đã hứa, nếu đệ có thể giúp đại ca trong việc chữa trị cho sư phụ đại ca khôi phục, người cũng sẽ nhận đệ làm truyền nhân. Đó là nguyên nhân khiến trước kia đệ phải khước từ lời đề xuất của mụ Môn Chủ Bạch Cốt Môn, không thể bái mụ làm sư phụ.

Bạch Phụng lại lắc đầu:

- Đệ đã quá tin người! Phàm mọi nhân vật trên giang hồ ai lại chẳng biết Bạch Cốt Cốc chỉ là nơi có thể vào mà không có lối quay trở ra? Lời hứa của y đối với đệ liệu có chút giá trị gì nếu đệ phải chịu giam hãm mãi mãi ở Bạch Cốt Cốc này?

Tiểu Bình cười vang:

- Nhưng đệ vẫn có thể ly khai chốn này bất kỳ lúc nào đệ muốn, tỷ không nhớ điều đó sao? Hay tỷ vội quên đệ là người có tấm thân Bách Độc Bất Xâm?

Đoan Mộc Ngũ vụt kêu:

- Đệ bảo đệ có tấm thân Bách Độc Bất Xâm? Chuyện này là có thật? Vậy thì hay lắm, Bạch cô nương vậy là có cách hóa giải chất độc rồi!

Tiểu Bình reo lên:

- Đại ca nói thật? Đó là cách nào hở đại ca?

Bạch Phụng thì nghi ngờ:

- Liệu có gì liên quan giữa việc hóa giải chất độc và việc Bình đệ có tấm thân Bách Độc Bất Xâm?

Đoan Mộc Ngũ cười thần bí:

- Rồi cô nương sẽ thấy Đoan Mộc Ngũ quay qua hỏi Tiểu Bình:

- Hiện trạng của Bình đệ là thế nào? Có phần nào bình ổn chưa?

Tiểu Bình miễn cường đáp:

- Đệ có cảm nhận đang như người kiệt lực. Không biết có phải là do mụ ác ma đã quật vào đệ một chưởng không?

Đoan Mộc Ngũ gật đầu:

- Đúng là do một kích của mụ. Những lúc gần đây vì ta cứ lo tìm cách để gặp lại đệ nên vẫn lẩn quẩn ở ngoài. Những chuyện đã xảy ra ta đều có cơ hội mục kích, đệ không chết quả là điều ngoài sức tưởng của ta.

Tiểu Bình hí hửng giải thích:

- Phần nào nhờ đệ gặp may, vô hình chung được bọn Bạch Cốt Môn Trưởng Lão Hội mỗi người truyền cho năm năm công phu tu vi. Có lẽ nhờ đó mà đệ vẫn toàn mạng, cho dù bị mụ ác ma cố tình hạ thủ.

Đoan Mộc Ngũ thoáng giật mình:

- Đệ muốn nói hiện đệ có nội lực bằng mấy mươi năm công phu tu vi?

Tiểu Bình gật đầu, không nhìn thấy ánh mắt nháy nhó ra hiệu của Bạch Phụng:

- Có sáu người truyền lực cho đệ, vị chi là ba mươi năm công phu tu vi!

Đoan Mộc Ngũ chợt bảo, với sắc mặt không một dấu hiệu nào thay đổi:

- Vậy thì tốt rồi! Với nội lực như thế nếu ta có trích một ít huyết từ đệ vào lúc này cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng!

Bạch Phụng nghe mà giật mình:

- Sao lại trích huyết? Trích huyết để làm gì?

Đoan Mộc Ngũ mỉm cười:

- Đây là đạo lý thông thường trong y thuật. Bình đệ thì có tấm thân Bách Độc Bất Xâm, cô nương thì cần hóa giải chất độc, tại hạ có trích huyết của Bình đệ cũng là để cứu mạng cô nương. Có lẽ cô nương tạm hiểu lời giải thích này của tại hạ?

Tiểu Bình cũng hiểu, nên nhanh nhảu bảo Đoan Mộc Ngũ:

- Vậy thì còn chờ gì nữa đại ca? Đệ sẽ không ngại cho dù đại ca có phải trích hết máu huyết của đệ.

Đoan Mộc Ngũ phì cười:

- Nếu trích hết máu huyết chẳng khác nào tự ta bày ra cách này để làm uổng mạng chính hảo đệ đệ của ta? Không cần nhiều như đệ nghĩ đâu!

Phát hiện Bạch Phụng vẫn nghi ngờ, Đoan Mộc Ngũ trấn an nàng:

- Tại hạ xin cam đoan cả hai sẽ vẫn bình yên vô sự và cô nương sẽ phải tin nếu cho phép tại hạ tiến hành ngay bây giờ. Không biết liệu chúng ta có thể có được một chỗ nào tương đối yên tĩnh không? Tại hạ sẽ yên tâm hơn nếu không bị một bất ngờ nào đó gây kinh động!

Bạch Phụng miễn cưỡng bảo:

- Có thể sử dụng Biệt Hành Cốc, vốn là nơi biệt cư của Môn Chủ bổn môn.

Đoan Mộc Ngũ thở phào:

- Vậy phiền cô nương đưa đường cho. Có lẽ không đến nổi làm cô nương thiệt mạng do độc chất công phá quá sớm.

Dù nửa tin nửa ngờ nhưng Bạch Phụng vẫn cố bước đi, đưa đường cho Đoan Mộc Ngũ và Tiểu Bình đến tận Biệt Hành Cốc. Vì vẫn lưu tâm nên Bạch Phụng nghe Đoan Mộc Ngũ đang khẽ hỏi Tiểu Bình:

- Bình đệ có nói Môn Chủ Bạch Cốt Môn định thu nhận đệ làm truyền nhân?

Tiểu Bình đương nhiên đáp, Bạch Phụng đoán chắc là như vậy và nàng đã không lầm:

- Ngay ngày đầu tiên đến đây đệ đã khước từ, vì biết làm như thế chỉ khiến đại ca khó xử nếu sau này đại ca dẫn kiến đệ với lệnh sư. Nhưng chỉ mới cách đây vài ngày, đại ca cũng nghe đệ nói rồi đó, mụ Môn Chủ đã nhận đệ làm dưỡng tử và mụ có ý định sẽ tiến hành chỉ điểm võ học cho đệ.

Bạch Phụng thêm nghi ngờ khi nghe Đoan Mộc Ngũ chợt hỏi có phần nào vội vã:

- Bình đệ đã được chỉ điểm chưa?

Bạch Phụng cố nén tiếng thở dài ngao ngán lúc nghe Tiểu Bình không một chút nghi ngờ, cứ bộc bạch toàn bộ sự thật cho Đoan Mộc Ngũ am tường:

- Việc đó chưa kịp xảy ra thì đệ phát hiện mụ chỉ là người xảo trá, chỉ biết muốn lợi dụng đệ nên sự việc phải vỡ lở. Và kết quả, do mụ lấy sinh mạng Phụng tỷ uy hiếp đệ, buộc đệ phải hợp tác và giúp họ thoát ra ngoài nên đệ cho đến giờ kể như vẫn chưa hề bái sư.

Bạch Phụng ngay sau đó cảm thấy hoang mang khi nghe Đoan Mộc Ngũ bật cười:

- Cũng may Bình đệ chưa trở thành đồng lõa của bọn tà ma Bạch Cốt Môn, bằng không hậu quả sau này sẽ khó lường. Vậy là tốt, cứ chờ khi gia sư bình phục, đại ca nhất định sẽ nài nỉ người thu nhận đệ vào hàng môn hạ. Và với chỗ nội lực sẵn có, ha... ha... ta tin chắc đệ sẽ có một tiền đồ khó ai sánh bằng!

Tiểu Bình thật sự mừng rỡ khi bật reo:

- Đa tạ đại ca! Đệ biết thế nào đại ca cũng nói như vậy. Đại ca là hảo ca ca của đệ.

Vào Biệt Hành Cốc, với lòng nghi ngờ sẵn có, Bạch Phụng cố ý đưa Đoan Mộc Ngũ và Tiểu Bình vào một gian động thất xa lạ, đến như Tiểu Bình dù là người đã từng được đưa vào Biệt Hành Cốc một lần còn chưa biết ở đây lại có một động thất tĩnh lặng và nghiêm như thế này.

Đoan Mộc Ngũ đưa tay chỉ một nền đá khá sạch, mỉm cười với Bạch Phụng:

- Trong thủ thuật trích huyết chỉ có máu nóng mới lấy ra được dùng ngay là tốt nhất.

Bình đệ sẽ ngồi theo tư thế tọa công ngay cạnh chỗ này. Chỉ phiền Bạch cô nương chịu khó nằm ở đây một chút, không lâu lắm đâu!

Không một chút phản kháng, Bạch Phụng nằm ngay vào chỗ Đoan Mộc Ngũ chỉ định.

Đoan Mộc Ngũ nhìn Tiểu Bình:

- Lúc đại ca trích huyết, đệ phải ngưng thần và tọa công, dùng tâm pháp để vận dụng chân lực thúc đẩy cho máu huyết chảy ra. Đệ đã biết thế nào là tọa công chưa?

Tiểu Bình vừa ngồi xuống cạch Bạch Phụng vừa đáp:

- Đệ vẫn chưa được ai chỉ điểm võ công bao giờ, nên việc này có lẽ cần phải nhờ đại ca chỉ giáo.

Đoan Mộc Ngũ gật đầu:

- Đương nhiên phải như thế rồi. Để ta giải thích cho đệ hiểu, thông thường máu huyết trong người sẽ tự chảy ra nếu bị cắt, hoặc đệ thực hiện điều đó đúng vào vị trí có huyệt mạch lớn. Nhưng làm như thế sẽ bất lợi vì dù có kịp điểm huyệt ngăn chặn thì máu vẫn khó thể ngừng lại kịp thời và hậu quả sẽ làm đệ kiệt lực. Do vậy...

Tiểu Bình tỏ ra nôn nóng:

- Đệ hiểu hảo ý của đại ca rồi. Vậy còn chờ gì nữa, đại ca không bảo cho đệ biết phải tọa công như thế nào? Đừng chần chừ nữa, đại ca. Chỉ sợ Phụng tỷ không thể chi trì lâu hơn nếu chất độc bộc phát sớm hơn đại ca liệu.

Đoan Mộc Ngũ lại gật đầu:

- Ta cũng nghĩ như vậy. Thế này nhé, tọa công là phương pháp thông thường mà người luyện võ thường vận dụng mỗi khi cần thu hồi chân lực một cách nhanh chóng. Tương tự, tọa công cũng là cách khổ luyện nội công, giúp đệ hoặc giữ mãi hoặc làm cho nội lực tăng tiến theo thời gian. Bởi thế, đại ca sẵn sàng chỉ cho đệ một loại tâm pháp thông dụng vừa dễ thực hiện vừa mau giúp thủ thuật trích huyết đạt kết quả mỹ mãn. Tâm pháp đó là thế này...

Chờ cho Tiểu Bình thấu triệt tâm pháp đến nhập tâm, Đoan Mộc Ngũ bảo:

- Bây giờ Bình đệ hãy thử vận dụng, liệu xem có chỗ nào sai sót không. Và nhớ điều tối kỵ nhất trong lúc tọa công là đệ bị phân tâm. Một khi điều đó xảy ra thì đệ dù có nhẹ cũng bị nội thương, nặng hơn là bị tẩu hỏa nhập ma, có thể dẫn đến cái chết! Rõ chưa?

Tiểu Bình vừa đáp vừa liếc nhìn Bạch Phụng:

- Về tẩu hỏa nhập ma hay chân khí nghịch hành, may thay Phụng tỷ có giải thích cho đệ hiểu một lần. Đại ca yên tâm, đệ sẽ luôn ghi nhớ lời đại ca dặn.

Đoạn Tiểu Bình nhắm mắt lại, thâu liễn ngươn thần và tọa công theo tâm pháp vừa được Đoan Mộc Ngũ chỉ điểm.

Những gì Đoan Mộc Ngũ vừa hành động càng khiến Bạch Phụng hoang mang, không biết phải nhận định về Đoan Mộc Ngũ như thế nào cho đúng. Y là hạng gian xảo vẫn luôn lừa dối Tiểu Bình hay là người thật sụ quan tâm đến Tiểu Bình như quan tâm hảo đệ đệ?

Bạch Phụng vẫn dõi nhìn từng động thái và từng biểu hiện trên sắc mặt của Đoan Mộc Ngũ. Và nàng thấy Đoan Mộc Ngũ đang có những thao tác chuẩn bị cho thủ thuật trích huyết, nàng đoán là như vậy.

Đoan Mộc Ngũ vừa lấy từ trong người ra một bầu rượu nhỏ, có lẽ đã cạn rượu từ lâu dó cái bầu cứ nhẹ tênh trên tay Đoan Mộc Ngũ.

Đặt chiếc bầu ở bên cạnh, nơi y có thể với lấy bất kỳ lúc nào nếu cần đến, sau đó Đoan Mộc Ngũ tỏ lộ sự thản nhiên bằng cách ngồi nhìn Tiểu Bình tọa công.

Không nén những hoang mang, Bạch Phụng buộc phải lên tiếng:

- Sao không nghe các hạ hỏi nữa về liệu pháp giải trừ hậu quả cho Chu Quả gây ra?

Thản nhiên, Đoan Mộc Ngũ đáp lại:

- Tại hạ đã hỏi cô nương hai lần và là hai lần không nhận được lời đáp của cô nương.

Đủ cho tại hạ hiểu cô nương vì quan tâm đến Bình đệ nên đang nghi ngờ tại hạ như thế nào.

Vậy tại hạ hỏi làm gì nữa nếu biết trước sẽ tạo thêm nghi ngờ cho cô nương?

Bạch Phụng chợt thở dài:

- Bạch Phụng này biết làm thế nào hơn nếu mọi việc vẫn cho thấy ở các hạ có chút nào đó khiến Bạch Phụng không thể không nghi ngờ? Nhưng các hạ cứ yên tâm, sẽ không lâu nữa đâu, rất có thể hành vi của các hạ sẽ khiến Bạch Phụng nghĩ lại. Và lúc đó, không cần các hạ hỏi, Bạch Phụng vẫn tự có trách nhiệm nói cho các hạ biết những gì các hạ cần biết.

Hy vọng các hạ đừng lấy đó làm phiền.

Đoan Mộc Ngũ bật cười:

- Tại hạ sẽ rất phiền nếu cô nương có thái độ ngược lại. Nghĩa là cô nương không hề nghi ngờ tại hạ như đáng phải nghi ngờ, điều đó buộc tại hạ phải đi đến một kết luận là cô nương không thật sự quan tâm đến Bình đệ, cũng có nghĩa cô nương được Môn Chủ Bạch Cốt Môn cố ý lưu lại chứ không phải bị bỏ lại.

Sắc mặt của Bạch Phụng chợt có một chút biến đổi:

- Sao các hạ lại có một ý nghĩ kỳ quặc đến vậy? Tiểu nữ vốn hận mụ Môn Chủ đến thấu xương, có lý nào lại là người tâm phúc được mụ Môn Chủ cố tình lưu lại?

Đoan Mộc Ngũ cười nhẹ:

- Tại hạ vẫn chưa bảo cô nương là người tâm phúc của Môn Chủ Bạch Cốt Môn kia mà?

Cô nương đã t ra quá mẫn cảm rồi đó.

Bạch Phụng định đáp trả thì nghe Tiểu Bình lên tiếng:

- Đại ca chớ nên nghi ngờ Phụng tỷ. Và ngược lại, Phụng tỷ cũng đừng bao giờ nghi kỵ hảo ý của Đoan Mộc đại ca.

Cả hai cùng giật mình, Đoan Mộc Ngũ bảo:

- Bình đệ đã nghe tất cả? Chứng tỏ lúc tọa công Bình đệ đã không thật sự chú tâm?

Bạch Phụng thì bối rối:

- Điều tối kỵ trong lúc tọa công là để cho phân tâm, cũng may do đây là lần đầu và cũng là lần thử nghiệm, nên chưa có hậu quả nào đáng tiếc xảy ra, lần sau Bình đệ đừng có như vậy nữa.

Tiểu Bình vội trấn an cả hai:

- Đệ tự biết lo liệu mà. Nhưng cũng xin đa tạ Phụng tỷ và đại ca, chỉ vì đệ mà cả hai phải lo lắng.

Để khỏi phải đề cập đến chuyện này nữa. Tiểu Bình đưa mắt nhìn Đoan Mộc Ngũ:

- Theo đệ hiểu, đại ca đã chuẩn bị xong cho việc trích huyết?

Đoan Mộc Ngũ lập tức nghiêm giọng:

- Đại ca đã chuẩn bị xong. Nhưng trước khi tiến hành thủ thuật đại ca buộc phải lập lại lời đã dặn. Đó là đệ phải thật sự bình tâm. Không được có bất kỳ phản ứng nào lúc đại ca đang thi thố thủ thuật. Bằng ngược lại, người phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng chính là đệ. Nhớ chưa?

Tiểu Bình vụt hít vào một hơi thật dài và bảo:

- Đệ sẽ ngồi yên như phỗng đá, cứ vờ như không biết chuyện gì đang xảy ra là xong.

Vậy là đủ chứ, đại ca!

Đoan Mộc Ngũ gật đầu:

- Cứ thế là tốt! Nào, đệ bắt đầu tọa công được rồi. Hy vọng sẽ không có chuyện gì cảy ra.

Và Đoan Mộc Ngũ đưa mắt nhìn bầu rượu rỗng đặt kế bên.

Bạch Phụng cũng nhìn theo, đó là lúc Tiểu Bình đang nhắm mắt và bắt đầu cho lần tọa công thật sự.

Tiểu Bình chìm vào vô thức thật nhanh, có lẽ do đã quen cách thức tọa công. Vì thế Tiểu Bình không hề nhìn thấy Đoan Mộc Ngũ nhân lúc Bạch Phụng vì mãi nhìn vào bầu rượu rỗng nên đã bất ngờ vươn tay chế trụ huyệt đạo toàn thân của nàng.

Bạch Phụng bị điểm huyệt bất ngờ nên trước khi bất động toàn thân chỉ kịp trợn to hai mắt phẫn uất nhìn Đoan Mộc Ngũ. Và cũng với ánh mắt này Bạch Phụng chợt nảy người lên lần cuối khi phải chạm tia mắt nhìn giễu cợt của Đoan Mộc Ngũ.

Y mỉm cười và nháy mắt với tấm thân bất động của Bạch Phụng. Sau đó y lấy từ trong người ra một đoạn trúc nhỏ, đã vạt sẵn một đầu thật nhọn, đủ cho Bạch Phụng hiểu đó là đoạn trúc có lẽ được Đoan Mộc Ngũ chuẩn bị sẵn sàng lúc y có thời gian đi tìm nơi sinh trưởng của Chu Quả.

Bạch Phụng thêm tức tối lúc nhìn thấy Đoan Mộc Ngũ nhẹ nhàng đâm đầu nhọn của đoạn trúc vào huyệt mạch ở cổ tay Tiểu Bình.

Tiểu Bình có một chút phản ứng nhỏ cho biết là có bị đau. Nhưng sau đó, lúc máu huyết của Tiểu Bình bắt đầu theo đoạn trúc chảy vào chiếc bầu rỗng đang được Đoan Mộc Ngũ đưa ra hứng. Tiểu Bình vẫn điềm nhiên tọa công, đủ biết Tiểu Bình thật sự đang chìm vào vô thức hoặc đang vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Dòng máu vẫn chảy vào chiếc bầu và thanh âm vang ra từ chiéc bầu cho Bạch Phụng biết máu huyết của Tiểu Bình đang làm cho chiếc bầu đầy dần.

Với sự chuẩn bị chu đáo, lúc chiếc bầu đã thật sự đầy máu huyết của Tiểu Bình. Đoan Mộc Ngũ lẹ tay thu chiếc bầu về, dùng một vật nhỏ làm nút để bịt kín miệng bầu. Trong khi đoí, y lại khom người, há miệng hứng dòng máu đỏ thắm của Tiểu Bình vào miệng y.

Y nuốt ừng ực, cứ như người khát nước đã lâu, nay mới có dịp thỏa mãn cơn khát.

Đã thế, y cứ chốc chốc liếc nhìn Bạch Phụng, mà qua cái nhìn Bạch Phụng có thể đoán y sẽ không bao giờ thực hiện lời hứa, tức là sẽ không dùng máu huyết của Tiểu Bình giúp nàng giải độc. Và thế là ánh mắt nàng như tối sầm lại, nàng hiểu cái chết đã đến quá gần với bản thân nàng.

Sắc diện của Tiểu Bình đang dần dần nhợt nhạt, cái nhợt nhạt của người sắp cạn kiệt dần huyết máu. Và khi sắc diện này của Tiểu Bình lọt vào mục quang Bạch Phụng, nàng chỉ muốn hét lên thật to đánh động cho Tiểu Bình biết để Tiểu Bình đừng tọa công nữa, cũng đừng vì quá ngu ngơ khờ khạo tự mình dấn thn vào chỗ chết. Chỉ tiếc, nàng không thể kêu, không có năng lực để kêu.

Nhưng nàng không kêu thì có người khác giúp nàng thực hiện điều đó!

Vút!

Một bóng nhân ảnh chợt xuất hiện với một tràng cười vang dội.