Lúc là vết bẩn vặt vãnh ở bìa sau của tài liệu, lúc lại gọi cậu đến văn phòng nói cái gì chú ý hình tượng ở văn phòng? Chỉ vì cậu được mỹ nữ Tô Tú pha cho 1 ly cafe? Đi hát Karaoke cùng cơ quan lại càng không nể nang gì cậu. Nói chung, sau ti tỷ những việc làm không bằng mặt lại chẳng bằng lòng trên, Tả Uyên Thần rút ra kết luận: cấp trên đối với cậu thật không hòa nhã.
Cậu thật nghi ngờ mình có phải trong lúc vô ý từng đắc tội y hay không. Cũng nghi ngờ mức độ chịu đựng của bản thân, nếu không phải thái độ đúng mực nhất quán cũng không tệ, Tả Uyên Thần thật muốn đánh cho y một trận nhừ tử, từ chức không làm nữa.
Tưởng đâu ý tưởng “ đánh cho y một trận nhừ tử” là mơ mộng hão huyền với kẻ có lá gan lớn hơn lão thử một xíu như cậu. Thế nhưng. cậu thật sự biết cách có thể đánh y thoải mái a. Nếu trên văn phòng không đánh được, về nhà không đánh được, thì trong game có thể đánh được!!!. Thế là, Tả Uyên Thần với nụ cười quỷ dị phi thường chăm chỉ đào hố trong game, với lý tưởng cao cả - cấp trên hảo đáng ghét của cậu sẽ có ngày nếm mùi.
Ngàn vạn lần không ngờ, bản thân bố trí cạm bẫy kỳ công đến vậy, cuối cùng chỉ có thể tự mình miễn cưỡng nhảy vào!