Editor: SamLeo
5 người tập hợp ở 2 tuyến gấp đôi, Hoa, Vị Miên thì chạy đến đỉnh Lang Sơn, sau đó… Đại khai sát giới…
Nhân vật rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng Tả Uyên Thần cũng cảm giác nhìn thấy được sát khí trên mặt Ngọc Lang Quân tóc xanh.
Trình Trạch Dương còn có khí thế kia? Quả nhiên tình yêu làm cho người ta mù quáng.
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: tại sao em dẫn y theo?
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: em làm sao biết, tự y theo tới, hơn nữa, y đi theo em thoải mái, không cần dẫn đội (^^) hì hì…
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: yêu thích em thực sự là bất hạnh của y
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: anh biết gì a!
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: thật ra y thích tuyệt nhiên không phải em
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,:
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,:
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: BOSS ra, cẩn thận một chút đừng chết, có thể ra con bảo bảo Nhị gia đấy, đúng lúc cho anh
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: tóm lại chuyện gì xảy ra
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: bảo bảo hiếm có sao, Long Vân Nhị gia, cho anh làm huyết bảo bảo (^^) hì hì…
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: không nói anh hỏi y
Đội ngũ: Dưa của dưa hấu: … … Tả Ngạn! Tôi vừa đi vệ sinh chưa thêm máu cho anh, anh đã…
Tả Uyên Thần mới phát hiện nhân vật của mình đã té nằm trên đất đếm sao nhỏ, vẻ mặt nhất thời hắc tuyến, quả nhiên ngu ngốc là có báo ứng…
Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: Dưa hấu cứu tôi
Đội ngũ: Dưa của dưa hấu: ngạch…
Đội ngũ: Dưa của dưa hấu: cấp quá thấp rồi… Vẫn chưa thể cứu người XD
Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: KAO…
Cuối cùng đánh ra chữ này, vừa lúc đánh BOSS xong, Tả Ngạn • Tuần Hoàn nháy mắt trở về môn phái thăm sư phụ.
Bang phái: thật đáng hận, đại hiệp Tả Ngạn • Tuần Hoàn của bổn bang phái lại ôm nỗi hận mà chết, các vị thiếu hiệp vì y báo thù a!
Bang phái: ? Họa thủy,,:
Bang phái: Bông Tuyết bay ghê lắm: kịch tình cẩu huyết đấu tranh trên TV …
Bang phái: Quả đống nhi: Hoa đại thiếu rốt cục không giữ được bình tĩnh
Bang phái: Cam của quả cam: A Di Đà Phật, Dưa hấu… Chị dâu, các người bảo trọng, cách chiến tranh xa một chút, xa một chút nữa…
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: …
Bang phái: Tìm bà xã: Anh cút! Mẹ!, quỷ mới là chị dâu cậu!
Bang phái: Dưa của dưa hấu: – -||
Bang phái: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: thật ngại, không chú ý để cho quái cắn chết
Bang phái: ? Họa thủy,,: … Tình cảm của tôi
Bang phái: Hoa, Vị Miên: các người còn chưa xong sao, đều TM đến chỗ mát mẻ nào đó ngốc đi!
Bang phái: Bông Tuyết bay ghê lắm: Gió Bắc… Bảo hộ em em rất sợ đó nha…
Bang phái: Gió Bắc thổi ghê lắm: Bà xã, đến, trốn phía sau anh nè
Bang phái: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: một đám ngu ngốc… Tả Ngạn mau trở lại, đừng lãng phí gấp đôi
Bang phái: Hoa cúc tàn, đầy giường máu: …
Bang phái: Cam của quả cam: …
Bang phái: Dưa của dưa hấu:
Bang phái: Quả đống nhi: người nào đó đáng thương…
Bang phái: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: – –
Bang phái: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: mau tới, trạm xăng dầu chờ anh
Trong bang phái lại im lặng lại, Tả Uyên Thần cũng trở lại Lang Sơn.
Không khí hình như trở nên càng thêm kỳ quái, Tả Uyên Thần thấy Hoa, Vị Miên lặng lẽ miễu quái, đột nhiên cảm giác nhân vật kia có chút đáng thương.
5 người cứ ở trong trầm mặc đáng sợ tiếp tục giết hại sinh linh.
Đội ngũ: Dưa của dưa hấu: a, bà xã cấp 30 rồi, có thể diệt thanh rồi
Đội ngũ: Tìm bà xã: Kháo! Anh! Mẹ!
Đội ngũ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: chúc mừng… Tả Ngạn anh sao?
Tả Ngạn • Tuần Hoàn click quét hết kinh nghiệm tồn, vậy mà tới cấp 30 vẫn thừa không ít kinh nghiệm.
Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: tôi cũng 30, kinh nghiệm còn lại trả điểm kỹ năng.
Đội ngũ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: ân, đúng lúc hai giờ gấp đôi cũng dùng xong rồi, giải tán đi, một hồi tự anh tìm đội diệt thanh.
Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: ân…
Người chơi Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: rút khỏi đội ngũ
Đội ngũ: Dưa của dưa hấu: … Tiểu Hồ Ly đi thật cấp tốc
Đội ngũ: Hoa, Vị Miên: tôi mặc kệ quan hệ của các người là gì, tóm lại Tiểu Hồ Ly là của tôi.
Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: A? Anh dựa vào cái gì chắc chắc như vậy? Anh từng gặp em ấy sao?
Đội ngũ: Hoa, Vị Miên: chuyện này không liên quan anh
Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: anh thậm chí gặp chưa cũng không biết đã nói thích, không cảm thấy quá nông cạn rồi sao? Cho dù tôi không ghét anh cũng sẽ không giao em ấy cho loại người như anh.
Đội ngũ: Hoa, Vị Miên: chuyện này là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan tới anh
Đội ngũ: Tả Ngạn • Tuần Hoàn: miễn là chuyện của em ấy, đều liên quan tôi!
Ngài đã rời khỏi đội ngũ
Tả Uyên Thần rời khỏi đội ngũ, trực tiếp trở về sư môn, trong lòng cảm giác có hơi mơ hồ không thích hợp, dứt khoát lại M Tả Viện Viện.
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: các người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: đừng nói sang chuyện khác, anh muốn nghe lời nói thật!
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: thật sự không có gì – -||
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: anh không cần để ý đến y thì được rồi, y nhận lầm người
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: nhận lầm người?
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: người cùng chơi khu beta từng họp mặt, em không đi, y nhầm người khác thành em
Mật ngữ: Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh, khe khẽ nói với bạn: một cô gái hoàn toàn tương phản với em cho nên nói y thích là không phải em
Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Cửu Vĩ! Hồ Ly Tinh,: vậy tại sao em không nói với y?
Tả Viện Viện thật lâu không trả lời, Tả Uyên Thần đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra, hóa ra không phải Trình Trạch Dương thích Viện Viện, mà là Viện Viện con bé xui xẻo này thích anh ta a.
Cho nên không chịu nói với anh ta là nhận lầm người, là không muốn cho anh ta biết, mình vốn không phải giống anh ta nghĩ.
Tả Uyên Thần nghĩ nghĩ em gái mình mỗi ngày mang khuôn mặt cười, trong lòng một trận đau, tốt anh ta là Trình Trạch Dương, chuyện mỗi ngày tìm mình cũng đã xong rồi, lại còn làm cho em gái mình đau lòng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, bản thân mình cũng chưa từng cho em gái chịu oan ức gì, cho tới bây giờ đều là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt. Anh ta lại la ó, làm cho Viện Viện đau lòng đến nước này.
Tả Uyên Thần tức giận không ngừng nghiến răng, tôi nếu không đem tim Trình Trạch Dương anh từ từ mài mấy lần, để cho nó vỡ thành mấy chục mảnh, tôi từ nay về sau sẽ mang họ anh!
Trầm ngâm suy nghĩ một ngày làm sao hành hạ Trình Trạch Dương, không có kết quả, thứ hai Tả Uyên Thần mang theo một bụng bực dọc đi làm, quả nhiên người kia trong phòng quản lí đã sớm đến rồi.
Ngày hôm qua hình như mình logout y còn đang diệt thanh, cũng không biết tại sao tinh thần tốt như vậy.
Bởi vì thứ bảy mới vừa tăng ca, xem như rất nhiều công việc của tháng này cũng đã làm xong trước hạn, Tả Uyên Thần cũng không có việc gì, cứ oán niệm không ngừng nhìn chằm chằm cửa phòng quản lí.
Nếu lại thêm vài tranh vẽ hiệu quả hẳn là thế này:
Tả công tử vẻ mặt hờn tủi, bộ dạng góa phụ trừng mắt nhìn cửa phòng Trình đại thiếu, bối cảnh mờ ám, phi sinh vật không rõ bay xung quanh, quỷ khí bộc phát…
“Anh Thần, sao vậy? Sáng sớm oán khí đã nặng như vậy.” Tô Tú tươi cười không mang ý tốt bưng một ly cà phê, đặt lên bàn cho cậu, “Quản lí Trình lại chọc giận anh sao?”
“hừ hừ, đâu chỉ chọc anh…” Tả Uyên Thần nghiến răng nghiến lợi lại trừng mắt nhìn cánh cửa kia một cái, “Sao em còn đưa cà phê cho anh, còn muốn anh bị kêu vào phê bình một lần a!”
“Không thể nào.” Tô Tú vô tội nháy mắt, “Em ngày hôm qua ngay trước mặt quản lí Trình phân chia đưa cà phê cho anh Ngô, Tiểu Triệu, chị Lý, Á Lực, anh ấy cũng không nói gì.”
Tả Uyên Thần liếc mắt cô một cái, “Đó là bởi vì trong đó không có anh!”
Tô Tú vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Oh… Em đã nói mà, quản lí Trình đối với anh đúng là đặc biệt, nhưng… Tại sao a? Hai người các anh…” Tô Tú rất trịnh trọng hỏi
Tả Uyên Thần càng thêm tức giận, “Đúng không, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra đi, biến thái kia!”
Tô Tú dứt khoát đặt mông ngồi vào trên bàn cậu, “Thật ra con người Trình quản lí tốt như vậy, sao có thể chỉ nhằm vào anh? … có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với anh ấy không? Nói ví dụ như, phụ tình?”
Kháo, phụ tình? Đây cũng quá thái quá rồi, phụ tình là không sai, nhưng người đàn ông phụ tình là một người khác hoàn toàn, đúng là vị Trình biến thái “tốt—— Như vậy” trong miệng Tô nữ sĩ!
“Được rồi được rồi, em đi đi, em cũng không muốn bị phê bình, phiền muốn chết.” Tả Uyên Thần nắm chặt bả vai cô, vừa định đẩy cô xuống bàn, cửa phòng quản lí két một tiếng mở ra.
Tả Uyên Thần đột nhiên cảm thấy, tư thế này của bọn họ, nhìn thế nào cũng giống liếc mắt đưa tình —— trong truyền thuyết, không ngoài dự kiến, mặt Trình Trạch Dương đỏ lại trắng, tay nắm cánh cửa cũng dùng sức đến trắng bệch rồi. Cuối cùng nghiêm mặt lạnh lùng quẳng xuống một câu, “Cậu Tả vào một chút” thì lại đi vào phòng.
Tô Tú thè lưỡi, xuống khỏi bàn làm việc của cậu, “Thật xin lỗi, hại anh chịu khổ rồi.”
Tả Uyên Thần vô lực liếc mắt cô nàng không hề có thành ý một cái, “Em phải thật sự xin lỗi, làm phiền lần sau cách xa anh một chút…”
Tô Tú cẩn thận đứng lên, còn thiếu không kính chào theo nghi thức quân đội, “Hướng Mao Chủ Tịch cam đoan, em tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh mà đi!”
Tả Uyên Thần gõ đầu cô, đứng lên đi vào văn phòng Trình Trạch Dương, đặc biệt đóng cửa lại ngăn ánh mắt trêu tức của Tô Tú ngoài cửa.
“Quản lí Trình, có chuyện gì sao?” Nghĩ đến người này làm cho Viện Viện đau lòng như vậy, giọng điệu của Tả Uyên Thần thì thế nào cũng cung kính không nổi, lời ném ra khó tránh cứng ngắt.
Trình Trạch Dương đứng ở phía sau bàn làm việc, có chút tủi thân nhìn cậu, “Tôi đã từng nói với cậu, phải chú ý ở văn phòng…”
“Hình tượng phải không?” Tả Uyên Thần cười lạnh một tiếng, “Tôi không biết là cử chỉ của tôi có chỗ nào bôi nhọ hình tượng công ty, hơn nữa trong công ty không quy định không cho phép tình yêu văn phòng không phải sao? Xem như tôi và Tô Tú nói thương yêu hình như quản lí cũng không có quyền can thiệp đi.”
“Nói thương yêu? Các người đang…” Trình Trạch Dương kinh ngạc há to miệng.
“Trọng điểm không phải điều này được hay không!” Tả Uyên Thần có phần tức giận, “Chúng tôi không có nói thương yêu, nhưng cái đó có liên quan đến quản lí sao?”
“A?” Trình Trạch Dương bị cậu đâm chọc có chút nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng vẻ mặt càng có điểm oan ức cúi đầu, “Phải, là tôi quản lý quá rộng rồi, thật xin lỗi.”
Thấy bộ dáng này của y, nào có bộ dạng cậy mạnh như ở trong trò chơi, Tả Uyên Thần nhất thời mềm lòng, giọng điệu cũng mềm xuống, “Thực xin lỗi quản lí, ý tôi không phải vậy.”
Trình Trạch Dương ngồi vào trên ghế, bắt đầu tùy tiện lật mấy phần văn kiện trước mắt, “Không phải, vốn chính là lỗi của tôi, tôi chỉ là.. Quên đi, cậu đi ra ngoài đi.”
“Anh…” thấy y trực tiếp dời lực chú ý sang văn kiện, cơn giận của Tả Uyên Thần lại lần nữa bật ra, dứt khoát chào cũng không, trực tiếp nổi giận đùng đùng ra khỏi văn phòng.
Mẹ nó, hóa ra chính là mềm nắn rắn buông, chính mình lại còn vì vẻ mặt oan ức kia mà cảm thấy chút áy náy, thật sự là gặp quỷ!
Trình Trạch Dương, tôi với anh không đội trời chung!