Văn Hạo Nam không thể ngờ cha mình lại dễ thuyết phục như vậy, gã gật đầu đầy cảm động, rồi lại nhìn sang phía mẹ.
La Tuệ Ninh nói: “Ý kiến của cha con là ý kiến của mẹ, con lớn rồi, những việc nhỏ này không cần chúng ta phải lo cho con nữa, Hạo Nam, nếu tiện, thì mời Sophie đến nhà chúng ta ăn cơm.”
Lời nói của La Tuệ Ninh đồng nghĩa với việc đã cấp cho Văn Hạo Nam một cái giấy thông hành.
Văn Hạo Nam cảm động nói: “Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ!”
La Tuệ Ninh cười nói: “Con cảm ơn gì cơ chứ?”
Văn Hạo Nam cầm cốc rượu cụng ly với Trương Dương: “Người anh em, cảm ơn cậu!”
Trương Dương cười nói: “Vẫn là anh lợi hại, không làm thì thôi, làm thì phải ra trò, chinh phục cô gái Pháp để tỏ rõ quốc uy, đúng là lấy thể diện về cho Trung Quốc.” Tên này nói chuyện lúc nào cũng đầy khích bác như vậy.
Văn Quốc Quyền cũng bị lời này của hắn làm cho bật cười: “Nói vớ vẩn là giỏi, có liên quan gì đến quốc uy chứ?”
Sở Yên Nhiên nói: “Bác Văn, Trương Dương đang hâm mộ anh Hạo Nam.”
Trương đại quan nói: “Con mừng hộ anh ấy thôi, anh ấy hạnh phúc con cũng không kém đâu, con chinh phục cô gái Mỹ rồi.”
Sở Yên Nhiên đỏ mặt nói: “Anh đúng là hâm, em là người Trung Quốc, em đã bao giờ coi mình là người Mỹ đâu.”
La Tuệ Ninh mặc dù đã biết chuyện tình yêu của con trai từ lâu, nhưng hôm nay con trai chính thức thừa nhận với họ, vẫn cảm thấy rất vui, trước đó họ đã điều tra rồi, Sophie xuất thân từ một gia đình quý tộc của Pháp, cha của cô ấy Marseille có một câu lạc bộ bóng đá, gia cảnh rất tốt, điều quý nhất là gia đình Sophie không mấy liên quan đến chính trị, cha cô ấy là một người không đảng phái, gia cảnh và xuất thân chỉ là thứ yếu, điều quan trọng là không được có vấn đề gì về chính trị, còn về phần Sophie, chỉ là một phóng viên mà thôi, không có tiền án gì, điểm này đã xóa bỏ chướng ngại giao lưu giữa hai nhà.
Sau khi ăn trưa, Văn Quốc Quyền nói vài câu với Sở Yên Nhiên, hỏi về tình hình sức khỏe của bà ngoại cô.
La Tuệ Ninh gọi Trương Dương và Văn Hạo Nam vào trong phòng sách, tặng mỗi người một chiếc răng sói rất đẹp, La Tuệ Ninh nói: “Hai chiếc răng sói này là của đời cha ta truyền lại, thời chiến tranh chống Nhật, đánh nhau rất ác liệt, vào rừng ra động, không ngờ lại gặp phải đám sói ở trong rừng, hai chiếc răng sói này là do ông đánh nhau ác liệt, giành được sau khi giết được con sói đầu đàn, ông ấy không những là một vị quân nhân dũng cảm, còn là một thợ điêu khắc tài khá, các con xem, bạc nạm trên chiếc răng này là do tự ông mài đó, mặc dù không phải là thứ gì quý giá, nhưng là món quà duy nhất ông để lại cho mẹ.” La Tuệ Ninh cười nói: “Ông ngoại các con khá trọng nam khinh nữ, ông luôn hi vọng có một người con trai để nối nghiệp mình, nhưng cả đời ông lại sinh đến bốn người con gái, mẹ là đứa nhỏ nhất nên ông đã để lại cho mẹ hai chiếc răng sói này.”
La Tuệ Ninh đích thân đeo chiếc răng sói lên cho Văn Hạo Nam và Trương Dương: “Mặc dù sói là loại vật hung dữ, nhưng trên người nó lại có sự bất khuất ngoan cường, bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể sinh tồn, mẹ hi vọng về sau các con dù là lúc nào, dù là gặp phải hoàn cảnh trái ngang gì cũng phải kiên cường.”
Văn Hạo Nam và Trương Dương cùng gật đầu.
Ánh mắt La Tuệ Ninh nhìn sang Văn Hạo Nam: “Hạo Nam, con đã lớn rồi, về sau phải dần dần có trách nhiệm với gia đình này, dù là người trước đạt được đến độ cao thế nào, cũng phải có lúc già đi, con chỉ có thể dựa vào chính bản thân con thôi.”
Bà vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: “Về điểm này, Trương Dương làm tốt hơn con.”
Văn Hạo Nam mỉm cười nói: “Mẹ, về sau con sẽ học tập cậu ấy.”
Trương Dương nói: “Đừng thế chứ, quan anh lớn hơn tôi, cấp bậc lớn hơn tôi, tôi phải học tập anh mới đúng.”
La Tuệ Ninh không nhịn được cười: “Hai đứa đừng có mang cái lối quan trường về nhà, hứa với mẹ đi, về sau dù có xảy ra chuyện gì, hai đứa cũng phải là anh em tốt, cũng phải đối đãi chân thành với nhau.” La Tuệ Ninh nói câu này rất chân tình.
Văn Hạo Nam và Trương Dương quay ra nhìn nhau, gã ôm vai Trương Dương rồi nói: “Mẹ, Trương Dương chính là em trai ruột của con.”
Trương Dương nói: “Tôi cũng luôn coi anh là anh ruột.”
Tình cảm giữa hai người rõ ràng chưa đến mức độ này, câu này nói ra là để an ủi La Tuệ Ninh mà thôi.
La Tuệ Ninh vui vẻ gật đầu, bà nói với Trương Dương: “Yên Nhiên là một cô gái tốt, con nhất định phải đối xử tốt với người ta, đã quyết định kết hôn, thì phải đừng trăng hoa nữa, dù là ở bên ngoài có nhiều cô gái tốt đến mấy, con cũng không được thay lòng đổi dạ, làm đàn ông thì phải có trách nhiệm.”
Đầu Trương đại quan cúi xuống, miệng ừ ừ à à.
La Tuệ Ninh nói với Văn Hạo Nam: “Hạo Nam, con đi ra ngoài trước đi, mẹ có mấy câu muốn nói riêng với Trương Dương.”
Văn Hạo Nam đứng dậy rời đi.
Trương Dương cảm thấy hơi bồn chồn, ho một tiếng rồi nói: “Gì ấy nhỉ….Mẹ nuôi, mẹ có gì muốn biết sao?”
La Tuệ Ninh nói: “Mẹ nghe nói con kết nghĩa với mấy đám công tử ở kinh thành, chuyện này có thật không?”
Trương Dương không cần phải giấu La Tuệ Ninh, hắn gật đầu nói: “Có chuyenj này, con kết nghĩa với Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng, có điều vì chúng con lúc đó uống say, khướt mướt nên đã kết nghĩa.”
La Tuệ Ninh điềm đạm đáp: “Hổ phụ sinh hổ tử, mấy người này sẽ không dễ dàng uống say đâu.”
Trương Dương hơi ngớ người, mẹ nuôi rõ ràng là có ý cả, bà đang nhắc nhở hắn. Trương Dương nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chú ý trong việc qua lại với họ.”
La Tuệ Ninh nói: “Có câu: rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, điều này không phải là vô lý đâu, những con cái nhà chính trị gia đều là có xúc giác rất nhạy bén với chính trị, mẹ nghe nói Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đầu tư ở Đông Giang, Tiết Vĩ Đồng cũng đầu tư vào khu đô thị mới Đông Giang, có lẽ với con, họ là cứu tinh kịp thời, giúp con giải quyết vấn đề, nhưng con đã bao giờ nghĩ rằng, Trung Quốc lớn như vậy, không thiếu những thành phố có điều kiện tốt hơn Đông Giang, tại sao họ lại chọn Đông Giang?”
Trương Dương thật sự suy nghĩ về vấn đề này sau khi Chu Hưng Dân được bầu làm tỉnh trưởng đại diện Bình Hải, nếu như liên hệ giữa việc của Chu Hưng Dân và việc đầu tư của Chu Hưng Quốc, thì mọi việc sẽ trở nên phức tạp, chẳng lẽ từ lâu trước Chu Hưng Quốc đã ý thức được việc anh họ mình đến Bình Hải, nên đã đi nước cờ này? Còn về Tiết Vĩ Đồng, người này xem ra là một cô gái phóng khoáng, chẳng lẽ cũng đã ngầm tính toán những lợi ích chính trị của mình sao? Nếu như họ đã biết hết, mà không nói với người huynh đệ kết nghĩa này, thì dã tâm của những người này thật khó lường.
La Tuệ Ninh nói: “Đấu tranh chính trị của Bình Hải chỉ là một mảnh trong đàn chính trị, chỗ nào có người sẽ có đấu tranh, sự phát triển của lịch sử phải đặt trong sự đấu tranh không ngừng nghỉ, không có kẻ thắng mãi mãi, cũng không có ai thua vĩnh viễn, muốn dung thân trên đàn chính trị, cần phải có đầu óc tỉnh táo, Trương Dương, con không muốn làm việc ở Đông Giang là rất tốt, nếu như tiếp tục ở lại đó, con sẽ trở thành công cụ bị người khác lợi dụng.”
Trương Dương nói: “Mẹ, chính trị quá hiểm ác và cũng quá phức tạp, gần đây con hơi mệt mỏi.”
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: “Trên thế giới vốn chẳng có con đường nào nguy hiểm hơn sĩ đồ, mẹ không hiểu tại sao ai cũng xông lên đó, con đường này chẳng có ai trở thành người thắng lợi, dù là thắng lợi cũng chỉ là tạm thời mà thôi.”
Trương Dương gật đầu, trước mặt La Tuệ Ninh hắn có thể nói hết lòng mình, hắn thấp giọng nói: “Mẹ nuôi, thật ra trước kia có rất nhiều lời đồn ở Bình Hải, nói rằng lần phiền toái này của Kiều gia có liên quan đến cha nuôi.”
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: “Mẹ cũng nghe nói vậy, con có tin không?”
Trương Dương lắc đầu nói: “Mới bắt đầu con còn hơi tin, nhưng sau đấy biết được Chu Hưng Dân đến Bình Hải làm tỉnh trưởng, con cảm thấy việc này rất có thể có người khác đứng đằng sau.”
La Tuệ Ninh nói: “Rất nhiều việc đừng nói là con không nhìn thấu được, dù là mẹ cũng vậy thôi.” Bà khẽ thở dài nói: “Sự phức tạp của thế giới được sinh ra vì con dùng ánh mắt phức tạp để nhìn thế giới này, nếu như con muốn sống đơn giản một chút, thì phải rời xa những thứ phức tạp này.”
Trương Dương gật đầu, thật ra hắn rất hiểu những lời La Tuệ Ninh nói.
La Tuệ Ninh nói; “Lúc nào con cũng nói muốn thăng quan, nhưng mẹ có thể nhận ra, con không quá thích quyền lực, mặt này thì Hạo Nam thích hơn con.”
Trương Dương nói: “Ai mà không muốn thăng quan chứ!”
La Tuệ Ninh mỉm cười: “chút nữa mẹ sẽ giúp con nói, mẹ thấy lần này có lẽ có cơ hội.”
Trương Dương lờ mờ cảm nhận thấy lần này cuối cùng đã có một bước phát triển lớn trên sỹ đồ, có điều trước khi sự việc chắc chắn, hắn cũng không dám lạc quan sớm, tóm lại là hắn đã xác định chọn lựa của mình, không nên tiếp tục ở lại Đông Giang nữa, sống dưới con mắt của nhạc phụ đại nhân, thật sự quá áp lực, hương vị bị người khác lợi dụng thật chẳng dễ chịu gì.
Trương Dương nhớ đến một chuyện, khi còn ở Đông Giang, đệ tử của Thiên Trì tiên sinh là Hoàng Nhàn Vân từng nhờ hắn liên lạc với La Tuệ Ninh, muốn mở một cuộc triển lãm tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh ở Nhật Bản, thế là Trương Dương nói chuyện này.
La Tuệ Ninh nghe thấy cái tên của Hoàng Nhàn Vân ngay lập tức chau chau mày: “Tại sao ông ta không trực tiếp đến tìm ta?”
Trương Dương nói: “Lúc đó con cũng hỏi ông ấy như vậy, có điều ông ấy nói chưa từng gặp mẹ, vì vậy mới chuyển lời thông qua con.”
La Tuệ Ninh cười điềm đạm: “Thật sự mẹ chưa gặp ông ta bao giờ.”
Trương Dương ý thức được La Tuệ Ninh rất lạnh nhạt với Hoàng Nhàn Vân, nên cẩn thận nói: “Mẹ, con không hiểu về ông ta lắm, chỉ là một đồng nghiệp của con là cháu của ông ta, ông ta đã tìm đến con thông qua người đó, có điều người này quả thật viết chữ rất đẹp.”
La Tuệ Ninh nói: “Chữ đẹp chưa chắc nhân phẩm đã tốt, khi còn sống tiên sinh cũng rất thích thư pháp của Hoàng Nhàn Vân, nhưng bình thường rất ít khi nhắc đến người này.”
Trương Dương nói: “Có lẽ là do tiên sinh không thích ông ấy chăng?”
La Tuệ Ninh nói: “Những sự việc cụ thể thì mẹ không rõ, có điều trước khi tiên sinh mất không nhắc đến ông ta.”
Nói đến độ này, Trương Dương đã hiểu, Hoàng Nhàn Vân là đệ tử xuất sắc nhất và cũng là người có hi vọng thừa kế nhất trong đa số đệ tử Thiên Trì tiên sinh nhưng trước khi mất Thiên Trì tiên sinh cũng không nhắc đến có gì căn dặn y, điều này có thể chứng minh nhất định Thiên Trì tiên sinh khá xa cách với người đệ tử này. Mặc dù Trương Dương hơi kỳ lạ, cảm giác của Hoàng Nhàn Vân gây cho hắn vẫn khá tốt, rất siêu phàm thoát tục, lại đầy tài năng, người như thế này rốt cuộc đã làm việc gì, mới khiến cho Thiên Trì tiên sinh thất vọng về ông ta như vậy? Có điều Trương Dương cũng không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Trương Dương vốn muốn cùng Sở Yên Nhiên về Bình Hải, sắp đến Tết rồi, Trương Dương phải sắp xếp một chút công việc ở Bình Hải, sau đó về Xuân Dương ăn tết, nhưng không ngờ lúc này Kiều Bằng Phi gọi điện cho hắn, Kiều Bằng Phi đã trở về từ Tây Tạng, lần này tìm đến Trương Dương là vì bác của gã Kiều Bằng Cử bị ốm, vì vậy muốn gọi Trương Dương đến để thăm giúp.
Vì Sở Yên Nhiên đã hẹn với bà ngoại gặp mặt ở Đông Giang, vì vậy cô ấy chỉ có thể về trước, trước khi đi lại nhắc nhở Trương Dương, nếu thật sự bận quá thì không cần phải vội vàng về làm gì, có thể thấy rằng, Sở Yên Nhiên ngày càng dịu dàng với Trương Dương.
Tiễn Sở Yên Nhiên đi, Trương Dương đương nhiên không cần phải ở trong biệt thự của Chu Hưng Quốc nữa, hắn và Kiều Bằng Phi đã hẹn nhau, để Kiều Bằng Phi lái xe đến đón hắn.