Chủ đề nói chuyện của hai người bắt đầu từ chuyện hôn sự của con gái, đầu tiên Văn Quốc Quyền tỏ sự vui mừng vì cuối cùng chuyện tình cảm của Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã có thành quả, sau đó mời Tống Hoài Minh đến kinh thành.
Tống Hoài Minh cười nói: “Phó thủ thướng Văn, năm nay có lẽ tôi không đến đó được rồi, anh cũng biết đấy, công việc của Bình Hải bên này vừa tiếp quản, tốp lãnh đạo cũng phải có một quá trình để tiếp xúc làm quen với nhau.”
Văn Quốc Quyền cười nói: “Anh vẫn vậy, việc gì cũng coi công việc là hàng đầu. Công việc có bận đến đâu đi nữa, cũng phải chú ý đến sức khỏe, đồng thời cũng phải chú ý đến cảm giác của người nhà, dịp tết nhất, dù là không đến kinh thành, cũng nên dành chút thời gian để ở bên cạnh người nhà, mấy người như chúng ta luôn không quan tâm được đầy đủ cho người nhà.”
Tống Hoài Minh nói đầy đồng cảm: “Đúng thế!” Nghĩ đến con gái, từ khi Sở Yên Nhiên còn nhỏ, y đã không ở bên cạnh cô trong quá trình trưởng thành, điều này làm cho y cảm thấy rất tiếc nuối, giờ đây y và Liễu Ngọc Doanh cũng đã có người con riêng của mình, y phải cố gắng dành thời gian để ở bên cạnh gia đình, không thể để nuối tiếc một lần nữa.
Văn Quốc Quyền nói: “Không nói chuyện với anh nữa, con trai nuôi và con dâu nuôi của tôi vừa đến chơi, tôi phải ra ngoài chơi với chúng nó.” Y vô tình hay hữu ý đề cập đến mối quan hệ thông gia với Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh mặc dù biết rằng Văn Quốc Quyền nói vậy nhất định có mục đích chính trị, nhưng vẫn cảm thấy quan hệ của hai người lại càng gần hơn, con người dù sao cũng là động vật tình cảm, dù là kết hôn với bất cứ mục đích nào, nếu như đã thành lập quan hệ này, tình cảm của hai bên sẽ càng gần hơn. Tống Hoài Minh đột nhiên nghĩ lại biết bao người trong lịch sử đã liên thủ tác thành hôn sự, thật ra thủ pháp chính trị này đến bây giờ vẫn còn tác dụng, mặc dù tình cảm giữa Sở Yên Nhiên và Trương Dương không hề có mục đích chính trị, nhưng sự kết hợp giữa họ, đã củng cố thêm cho quan hệ giữa y và Văn Quốc Quyền, làm cho thế lực chính trị của họ càng mạnh hơn.
Văn Quốc Quyền rất thoải mái, từ nụ cười trên mặt y có thể nhận ra điều đó.
La Tuệ Ninh đương nhiên ngay lập tức nhận ra tâm trạng tốt của chồng, khi giúp y cởi áo khoác, liền cười nói: “Hôm nay con dâu nuôi chính thức đến thăm rồi, có quà gì tặng cho chúng nó không vậy.”
Văn Quốc Quyền cười nói: “Con dâu nuôi gì chứ? Đây là con dâu thật, trong mắt tôi Trương Dương và Văn Hạo Nam chẳng khác gì nhau, nói thật, tôi còn thích Trương Dương hơn Văn Hạo Nam một chút.”
Có đánh chết Trương Dương cũng không tin lời này của Văn Quốc Quyền, nhưng đây là lần đầu tiên vị cha nuôi này thể hiện sự thích thú với mình, Trương đại quan hiểu rằng, vì quan hệ hôn nhân giữa hắn và Sở Yên Nhiên đã được quyết định, nên địa vị của hắn đã được nâng cao lên, ngay cả cha nuôi cũng đã đề cao hắn hơn rồi, ngoài mặt Trương Dương cười hì hì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy không vui, Văn Quốc Quyền đương nhiên không sai.
Thật sự nói đến tình cảm, thì tình cảm giữa Trương Dương và mẹ nuôi La Tuệ Ninh thuần chất hơn một chút, giữa họ từ lúc quen nhau đến lúc nhận nhau làm mẹ con, không hề có chút chính trị gì hết, La Tuệ Ninh cũng hết sức quan tâm đến Trương Dương, bà không hề nghĩ đến việc lợi dụng gì ở đứa con nuôi này. Trương Dương cũng hiểu rằng, thật ra với Văn Quốc Quyền mình cũng chẳng có giá trị lợi dụng gì, với thân phận địa vị của y, cơ bản không cần phải thông qua hắn để đạt được mục đích gì hết, dù là y muốn tạo dựng liên minh vững chắc với Tống Hoài Minh, nhưng mình cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi, không thể có tác dụng quan trọng, sự liên thủ giữa những chính trị gia này cơ sở chắc chắn nhất vẫn là cùng chung lợi ích chính trị.
Trương Dương cười nói: “Cha nuôi, lần này Yên Nhiên đã mang đến cho cha món quà từ Mỹ.”
Sở Yên Nhiên đã mang cho Văn Quốc Quyền một ít thực phẩm chức năng cao cấp, Văn Quốc Quyền cười nói: “Món quà tốt nhất là sức khỏe, Yên Nhiên thật là hiểu chuyện, Trương Dương có thể tìm được con là một thứ hạnh phúc.”
Trương Dương nói: “Sao ai cũng cảm thấy chỉ mình con được lợi nhỉ, nghe ý của mọi người có nghĩa là Yên Nhiên đã tìm nhầm người rồi, con không hề xứng với cô ấy, Yên Nhiên, em nghe thấy chưa, em chịu khổ rồi đấy.”
Sở Yên Nhiên cười thở dài một hơi rồi nói: “Em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục chứ.”
Văn Hạo Nam đùa ở một bên: “Trong nội bộ đảng chúng ta luôn luôn đề cao ý chí thép, Sở Yên Nhiên chính là một ví dụ sống.”
La Tuệ Ninh cười nói: “Yên nhiên giỏi thật, nhưng con trai nuôi của ta cũng không tồi đâu, xứng đôi vừa lứa lắm, chúng là một đôi trời sinh.”
Trương Dương nói: “Vẫn là mẹ nuôi thương con nhất, cha nuôi, xem ra cha không hiểu con rồi, với loại người như con, nên cổ vũ khen thưởng là nhiều.”
Văn Quốc Quyền cười nhàn nhạt, tiểu tử, câu này rõ ràng là có ý.
Sở Yên Nhiên và La Tuệ Ninh cùng vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.
Hai cha con Văn Quốc Quyền và Trương Dương ngồi ở trong phòng khách, Văn Quốc Quyền nói: “Trương Dương, gần đây công việc thế nào? Có thuận lợi không?”
Trương Dương nói: “Công việc thì thuận lợi, có điều…” Trên mặt hắn cố ý làm ra vẻ khó xử.
Văn Quốc Quyền ý thức được hắn có điều muốn nói, mỉm cười nói: “Có gì khó khăn thì cứ nói!”
Trương đại quan nhận thấy thái độ hôm nay của vị cha nuôi rất tốt, đúng là thời cơ tốt để đưa ra yêu cầu, hắn cố ý thở dài rồi nói: “Giờ đây cha Yên Nhiên đã làm đến bí thư, con cảm thấy áp lức rất lớn.”
Văn Quốc Quyền hiểu, và ông cười.
Văn Hạo Nam nói: “Trương Dương, cậu sợ người khác nói linh tinh về cậu.”
Trương Dương gật đầu nói: “Vốn dĩ cũng chẳng có gì, chỉ là con lo về sau công việc có xảy ra chút sai sót gì người khác sẽ phóng đại lên, để nói về sai sót của con, nếu như con làm ra được thành tích, người khác sẽ nói rằng đó là vì được cha Yên Nhiên săn sóc, đúng là khó xử!”
Văn Quốc Quyền cười hì hì uống trà.
Trương Dương thấy y không tỏ thái độ gì, bèn tiếp tục nói: “Cha nuôi, nếu như anh Hạo Nam làm việc dưới chướng của cha, thì nhất định cũng không thoải mái đúng không?”
Văn Quốc Quyền nhẹ nhàng nói: “Hạo Nam năm sau sẽ đến Bình Hải làm, làm ở cục công an thành phố Đông Giang.”
Trương đại quan không thấy Văn Hạo Nam nhắc đến chuyện này, quay một vòng, hóa ra lại để con trai mình làm việc trong khu vực quản lý của Tống Hoài Minh, động tác thật là nhanh chóng.
Văn Hạo Nam cười nói: “Trương Dương, không phải là do cậu biết tôi sắp đi Đông Giang, nên muốn trốn tôi đấy chứ?”
Trương Dương lắc đầu nguầy nguậy: “Sao thế được, tôi còn muốn cùng anh chiến đấu ấy chứ, đáng tiếc là…”
Văn Quốc Quyền nói: “Muốn tránh không nhất thiết phải rời đi, có điều con ở Đông Giang, cả ngày làm việc dưới chướng của Hoài Minh, có chút áp lực cũng là điều khó tránh khỏi.”
Trương Dương nói: “Cha nuôi, hay là cha cho con đến quốc vụ viện đi, con làm thư ký cho cha có được không?” Tên này cố tình nói vậy, dù sao thì hắn cũng biết đây là điều không thể.
Văn Quốc Quyền nói: “Làm việc dưới chướng nhạc phụ đại nhân thì có áp lực, chẳng lẽ làm việc dưới chướng của ta lại không áp lực sao?”
Trương Dương cười hì hì, rồi không nói gì nữa.
Văn Quốc Quyền nói: “Sự việc của con ta sẽ suy nghĩ, chút nữa ta xem xem chỗ nào thích hợp, rồi sẽ quyết định sau, nhất định phải cho con vào một môi trường vừa phát huy được khả năng, vừa sáng tạo được thành tích.” Văn Quốc Quyền quả nhiên rất vui vẻ, bình thường y sẽ không nói những lời thế này.
Trương đại quan thấy cha nuôi nói vậy, chẳng khác gì uống được một viên an thần, sự việc công tác của hắn xem ra không có vấn đề gì nữa rồi.
La Tuệ Ninh gọi mọi người đến ăn cơm, cả nhà ngồi vào trong phòng ăn, Văn Quốc Quyền trước đó không uống rượu, nhưng hôm nay phá lệ uống hai cốc, gần một cân rượu còn lại vào hết bụng Trương Dương và Văn Hạo Nam.
La Tuệ Ninh cười vui vẻ nhìn Trương Dương và Sở Yên Nhiên, càng nhìn càng thích, bà nhẹ nhàng nói: “Đã quyết định bao giờ thì cưới chưa?”
Sở Yên Nhiên nói: “Vẫn chưa ạ.”
Trương Dương nói: “Bọn con muốn đi đăng ký vào mấy ngày gần đây, có điều có liên quan đến phía quốc tịch, có lẽ hơi phức tạp.”
Văn Quốc Quyền nói: “Có gì mà phức tạp? Cứ làm bình thường, chút nữa ta sẽ bảo thư ký gọi điện nói trước cho bên dân chính Bình Hải các con, Hoài Minh không tiện nói, thì để ta nói.”
Trương đại quan vội vàng nói: “Không cần phải long trọng như vậy đâu cha.”
Văn Quốc Quyền cười nói: “Mọi người đều nói rằng hành chính của chúng ta phức tạp, làm việc chậm chạp. Kết hôn là chuyện đại sự cả đời, phải đăng ký cho thuận lợi.”
Văn Hạo Nam cầm cốc rượu lên hướng về phía Trương Dương và Sở Yên Nhiên: “Chúc mừng mọi người!”
Trương Dương cười nói: “Anh Hạo Nam, anh cũng phải nhanh lên đấy.”
Văn Hạo Nam cười.
La Tuệ Ninh nhìn sang con trai, nhẹ nhàng nói: “Hạo Nam, con cũng lớn rồi, phải nhanh lên.”
Văn Hạo Nam nói: “Mẹ à, con chắc chắn rồi.”
Văn Quốc Quyền nói: “Mấy ngày trước chẳng phải nghe nói con đã có bạn gái rồi sao?”
Văn Hạo Nam hơi ngớ người, gã không biết cha tại sao lại biết chuyện đó.
Trương Dương phụ họa theo: “Hình như tôi cũng nghe thấy chuyện này,anh Hạo Nam, anh đừng có làm ra vẻ thần bí vậy nữa, nếu có rồi, thì mau nói ra, để mọi người cùng vui.” Hắn nháy mắt với Văn Hạo Nam, nhân cơ hội tâm trạng của hai vợ chồng Văn Quốc Quyền đều tốt, đây đúng là một cơ hội để nói chuyện này.
Văn Hạo Nam đã hiểu ý của Trương Dương, thật ra cha đã nói như vậy, chứng minh rằng y đã biết chuyện của gã rồi, Văn Hạo Nam cuối cùng đã quyết tâm, nếu sớm muộn cũng phải nói, thì vẫn nên nhân cơ hội nói sớm với cha mẹ tốt hơn, gã thấp giọng: “Con có quen một cô gái, yêu nhau cũng được một thời gian rồi.” Văn Hạo Nam nói xong, liếc mắt nhìn thái độ của cha mẹ, điều làm cho gã bất ngờ là, cha mẹ gã rất bình tĩnh.
La Tuệ Ninh nói: “Quen ở Tân Cương sao? Người ở đâu vậy?”
Giọng nói bình tĩnh của La Tuệ Ninh, làm cho Trương Dương và Sở Yên Nhiên ý thức được, chắc chắn chuyện này họ đã biết từ lâu rồi, Văn Hạo Nam là con trai duy nhất của họ, họ không thể không quan tâm nhất cử nhất động của Văn Hạo Nam, mặc dù Văn Hạo Nam vì tình cảm mà trốn đến Tân Cương, nhưng họ không bao giờ hết quan tâm đến con trai của họ. Càng huống hồ, lần này Văn Hạo Nam tìm một cô gái nước Pháp, vì an toàn quốc gia, khi họ mới bắt đầu yêu nhau, những bộ phận liên quan đã điều tra rõ ràng lý lịch gia đình của Sophie rồi, vì vậy, thậm chí vợ chồng Văn Quốc Quyền còn hiểu rõ Sophie hơn cả con trai Văn Hạo Nam, có điều họ không chủ động hỏi chuyện này, vì đã có chuyện của Tần Manh Manh, họ biết rằng con trai mình rất mềm yếu trong tình cảm, họ chỉ hi vọng thuận theo tự nhiên.
Văn Hạo Nam nói: “Cô ấy là người Pháp, phóng viên, tên là Sophie.”
La Tuệ Ninh nhìn sang bên chồng, rồi nhẹ nhàng nói: “Hạo Nam đã tìm một cô gái Pháp.”
Trương đại quan nhân cơ hội giúp Văn Hạo Nam nói thêm: “Giờ đã là thời đại nào rồi, thế giới chỉ là một thôn địa cầu thôi, Yên Nhiên còn là người Mỹ kìa.”
Sở Yên Nhiên thầm nói em đâu có phải là người Mỹ, đương nhiên cô cũng hiểu, Trương Dương nói vậy là để đỡ lời cho Văn Hạo Nam, cô chớp mắt nói: “Chỉ cần thương yêu nhau thật sự, thì quốc tịch đâu có phải là vấn đề, ông bà ngoại con là một ví dụ.” Chuyện tình cảm cả đời của ông bà ngoại cô ấy thật sự làm lay động lòng người.
Văn Hạo Nam nhìn họ đầy cảm kích, rồi quay sang nhìn cha mẹ, trong nhà này, Văn Quốc Quyền có quyền phát ngôn tuyệt đối, Văn Quốc Quyền nói: “Yên Nhiên nói không sai, tình cảm thật sự không nên mang theo những nhân tố khác, tiền tài, địa vị, quốc tịch đều phải vất sang một bên, thích thì thích, Hạo Nam, là cha của con, cha tôn trọng lựa chọn của con, cha cũng tin rằng, con đã trưởng thành, có thể quyết định một cách đúng đắn.”