Người cùng đến với Kiều Bằng Phi còn có con trai phó bí thư khu tự trị Tây Tạng là Viên Tân Quân, gã cũng đến kinh thành để ăn tết, vì mấy người lâu lắm không gặp nên tỏ ra khá thân thiết.
Cuộc sống quân đội mấy năm đã luyện rèn khá tốt cho Kiều Bằng Phi, giờ đây trên mặt Kiều Bằng Phi đã không còn thấy nét ngông cuồng của thời trai trẻ nữa, gã đã thành thục hơn rất nhiều, và cũng bình ổn hơn rất nhiều, gã bắt tay Trương Dương rồi nói: “Trương Dương lần này tôi đến để nhờ anh đấy!”
Trương Dương cười nói: “Xem anh kìa, đều là bạn nhau cả sao còn khách sáo vậy.”
Viên Tân Quân khá hiếu kỳ với căn biệt thự này của Chu Hưng Quốc, gã thò đầu vào bên trong nhìn và nói: “Tòa nhà này là của Chu lão đại đúng không, thật là đẹp quá, chút nữa phải bảo anh ấy tài trợ chút kinh phí cho hiệp hội bảo vệ bò của chúng tôi mới được.” Tên này vẫn kiên trì làm việc bảo vệ bò.
Trương Dương lên xe, Viên Tân Quân bảo Kiều Bằng Cử để gã đến cửa đại học dân tộc, sau đó Viên Tân Quân rời đi, Trương Dương nhìn bóng đằng sau của gã rồi nói: “Tiểu tử này đến đây làm gì thế?”
Kiều Bằng Phi nói: “Ông của anh ta là giáo sư ở đây, mấy năm gần đây mọi người đều ăn tết ở đây cả.”
Trương Dương gật đầu, nghĩ đến hôm nay đã là ngày 29 tết, không khí tết ngày càng rộn ràng khắp mọi nơi, lúc này, đại đa số mọi người đã về quê cả rồi, mà hắn vẫn ở lại kinh thành, hắn thấp giọng nói: “Bí thư Kiều sao rồi?”
Kiều Bằng Phi nói: “Tôi cũng không rõ nữa, ông nội tôi bảo tôi gọi điện cho anh mà.” Gã khởi động xe đi về đằng trước. Gần đây, Kiều gia đã gặp phải những cơn sóng thấp về chính trị, vì Kiều Bằng Cử mà gây nên một loạt phiền toái như thế này, làm cho tất cả mọi người trong gia đình đều có tâm trạng không tốt.
Trương Dương nói: “Lần này về đây còn định đi nữa không?”
Kiều Bằng Phi cười nói: “Vẫn phải đi nữa chứ, đã là đi nghĩa vụ thì phải đi cho đủ thời gian, nếu về giữa chừng thì tôi sẽ bị người ta gọi là trốn binh đấy.”
Trương Dương nói: “Tình hình của Mộng Viện gần đây thế nào rồi?”
Nhắc đến Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Phi liền trở nên yên lặng, một lúc sau mới nói: “Tình hình của Mộng Viện không được tốt lắm, gần đây cô ấy đang tụng kinh niệm phật, Thời Duy đã đến đón cô ấy, hôm nay có lẽ là hai người về đến nhà rồi.”
Trương Dương gật đầu, sự lo lắng của hắn đối với Kiều Mộng Viện đã giảm đi rất nhiều.
Với Kiều gia, cái tết năm nay có lẽ là cái tết ảm đạm nhất với họ từ những năm tám mươi trở lại đây. Những người trẻ tuổi trong Kiều gia đều có cảm giác lạnh giá, họ cảm thấy khủng hoảng từ tận đáy lòng, sợ rằng lần phong ba chính trị này sẽ làm cho Kiều gia không thể nào trở mình dậy nổi nữa, chỉ khi nguy cơ thật sự xảy đến, họ mới phát hiện vòng hào quang trước kia mình có là do gia tộc ban cho, rời khỏi hai chữ Kiều gia, họ chẳng còn gì nữa, Kiều Bằng Phi là người đầu óc khá tỉnh táo trong trận bão táp này, lần này vì có những trải nghiệm khi ở Tây Tạng, gã thật sự cảm thấy nguy hiểm, cũng ý thức được mình nên có trách nhiệm với gia tộc của mình, có lẽ đây là trách nhiệm sứ mệnh mà người ta thường nói đến.
Nếu nói rằng Kiều gia vẫn còn một người không hề thay đổi quy luật sống của mình, thì đó là Kiều lão, khi Trương Dương đến Kiều gia, Kiều lão đang bê đi bê lại một hòn đá, gần đây Kiều lão đã đặt hẳn hòn đá đó trên bàn.
Trương Dương cung kính nói: “Kiều lão, hòn đá này đẹp lắm.”
Kiều lão cười hì hì nói: “Chỗ nào đẹp? Là Thời Duy mua ở chợ về đấy, Tứ Bất tượng, đến giờ ta vẫn chưa nhìn ra hòn đá này đẹp ở chỗ nào cả.”
Trương Dương bước đến, giơ tay sờ vào hòn đá, ấn nhẹ nhẹ, rồi bỏ tay ra, hòn đá lắc la lắc lư trên bàn, Trương Dương cười nói: “Đây rõ ràng là một con lật đật!”
Kiều lão nhìn sang Trương Dương, rồi lại nhìn sang hòn đá vẫn lắc lư, cười nói: “Đừng nói nhé, đúng là hơi thú vị.”
Trương đại quan chỉ là tiện miệng nói ra mà thôi, sau khi nói ra, mới nghĩ đến việc Kiều lão liệu có hiểu lầm hay không, con lật đật mà hắn nói không phải là ám chỉ y.
Kiều lão có lẽ cũng không nghĩ nhiều, y cười nói: “Đến kinh thành từ bao giờ thế?”
Trương Dương nói: “Ngày kia, vốn dĩ hôm nay định về Bình Hải ăn tết, kết quả nhận được sự hiệu triệu của ông, nên tôi chỉ có thể lùi lại một ngày.”
Kiều lão nói: “Xem ra là do tôi làm lỡ việc của cậu rồi, ở lại kinh thành ăn tết cũng là một lựa chọn tốt, kinh thành không khí tết rất rộn ràng.”
Trương Dương nói: “Kiều lão không khỏe ư?”
Kiều lão chỉ trên lầu.
Trương Dương cùng y đến phòng sưởi nắng ở lầu hai, Kiều lão bảo người giúp việc đi pha trà, rồi ngồi xuống cùng Trương Dương, hưởng thụ ánh mặt trời buổi sáng, Kiều lão nói: “Ngày hôm kia có tuyết, nó không cẩn thận bị ngã, khi lấy tay trái để chống dưới đất, không cẩn thận đã bị thương, bệnh viện chẩn đoán nói rằng rạn xương, trước kia tôi đã từng nghe Mộng Viện nói, cậu rất giỏi về xương cốt, nên bảo cậu đến đây để xem giúp nó.”
Trương Dương cười nói: “Không vấn đề gì, bí thư Kiều đang ở đâu vậy?”
Kiều lão nói: “Đi chụp X quang ở bệnh viện rồi.”
Trương Dương bưng cốc trà lên, nhấm một ngụm, từ khi đến Kiều gia, hắn luôn quan sát Kiều lão, nếu so sánh với lần trước hắn gặp Kiều lão, thì không có bất kỳ sự thay đổi nào hết, thậm chí có thể nói rằng tinh thần của Kiều lão còn tốt hơn trước một chút, mặt đỏ hồng, thần thái nhàn nhã, Trương đại quan tự cảm thán, chính trị gia tiền bối đúng là không giống, thần thái nhàn nhã này không phải ai cũng có thể rèn luyện mà thành, Trương Dương nói: “Năm nay Bằng Cử có về ăn tết không ạ?”
Kiều lão lắc đầu, rồi hỏi lại: “Nếu là cậu, thì cậu còn dám về không?”
Trương Dương cười nói: “Có gì mà không dám? Có một vài việc làm rồi thì thôi, trốn tránh chẳng có tác dụng gì hết, dù gì cũng phải đối mặt với nó mà thôi.”
Kiều lão cười, y không hề né tránh sự thích thú với Trương Dương: “Kiều gia chúng ta nhiều con cái như vậy, mà chẳng có mấy đứa to gan lớn mật như cậu.”
Trương Dương nói: “Tôi đây đâu có phải là to gan lớn mật, mà là mặt dày hơn một chút thôi.”
Kiều lão mỉm cười nói: “Mặt dày chính là biểu hiện của tố chất tâm lý cứng rắn, đúng rồi, lần này cậu đến kinh thành là để làm gì vậy?”
Trương Dương nói: “Một là đến để chúng tết cha nuôi mẹ nuôi tôi, hai là, báo với họ về vấn đề tôi sắp kết hôn.”
Kiều lão nói: “Cậu sắp kết hôn rồi sao? Con gai của Hoài Minh à?”
Trương Dương gật đầu.
Kiều lão cười nói: “Việc vui lớn đây, kết hôn là chuyện lớn của đời người, đến hôm cậu kết hôn nhớ đừng quên mời tôi đi uống chén rượu đấy.” Kiều lão có thể chủ động đưa ra yêu cầu này là đã nể mặt Trương Dương lắm, Trương đại quan mừng rõ gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng không khỏi nhớ đến Kiều Mộng Viện, không biết rằng chuyện hôn nhân giữa Kiều gia và Chu gia có phải là thật hay không, với mưu lược của Kiều lão cũng đâu cần dùng con cháu để đổi lấy lợi ích? Trương Dương luôn cảm thấy sự việc này không có khả năng xảy ra lắm, khi hắn đang chuẩn bị thăm dò việc này từ Kiều lão, Kiều Chấn Lương đã về từ bệnh viện.
Kiều Chấn Lương không biết rằng Trương Dương sẽ đến, nhìn thấy Trương Dương xuất hiện trước mặt mình rõ ràng hơi ngạc nhiên, có điều y vẫn biểu lộ sự hoan nghênh với Trương Dương: “Trương Dương đến rồi!”
Kiều lão bước đến và nói: “Là do tôi bảo cậu ta đến đó, để giúp anh xem cánh tay thế nào.”
Kiều Chấn Lương cảm động vì sự quan tâm của cha, y cười nói: “Cha, con đâu có sao, bác sĩ nói chỉ là rạn xương nhẹ thôi, con chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi.”
Trương Dương nhìn thấy Kiều Chấn Lương nẹp tay, liền bảo y ngồi xuống, cầm tấm phim của y lên xem, đúng là giống như Kiều Chấn Lương nói vậy, vết thương ở xương của y không hề nghiêm trọng, Trương Dương nói: “Vết thương này không cần phải nẹp tay đâu, chút nữa tôi sẽ bốc chút thuốc ở phòng thuốc, trong ba ngày bí thư Kiều đảm bảo sẽ hồi phục ngay.”
Kiều Chấn Lương biết bản lĩnh của Trương Dương, vừa nãy bệnh viện còn bảo với y rằng ít nhất phải một tháng, đến chỗ Trương Dương đã rút ngắn xuống còn ba ngày rồi, ai mà không hi vọng vết thương của mình khỏi nhanh cơ chứ, nghe thấy tin này, Kiều Chấn Lương cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Là bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm của Bình Hải, Kiều Chấn Lương đương nhiên không thể trốn tránh vấn đề của Bình Hải, y chủ động hỏi Trương Dương về tình hình gần đây của Bình Hải.
Trương Dương nói: “Bình Hải giờ đây vẫn tiến lên phía trước ổn định bằng phương châm chính sách trước kia của bí thư Kiều.”
Nghe câu này của Trương Dương, Kiều Chấn Lương liền không cười nữa, tiểu tử này đã ranh mãnh hơn xưa nhiều rồi, câu này nói không sai sót gì, Kiều Chấn Lương không tin rằng giờ đây Bình Hải không khác gì với trước kia, có lẽ trong thời gian ngắn không có gì thay đổi, nhưng cùng với thời gian trôi đi, Tống Hoài Minh nhất định sẽ phải thực hiện một cuộc cải cách.
Đối mặt với Kiều Chấn Lương, Trương Dương khó tránh được nghĩ đến việc của bức “Lậu Thất Minh”. Sự thật đã chứng minh Diêm Quốc Đào không phải là người đã bán đứng hắn, người biết chuyện này vốn không nhiều, vì vậy Trương Dương đổ dồn hết tất cả nghi ngờ lên người Kiều Chấn Lương, Trương Dương luôn không nghĩ ra lý do, tại sao Kiều Chấn Lương phải chủ động lật tẩy chuyện này? Chẳng lẽ chỉ vì làm Tống Hoài Minh khó coi ư? Rất nhiều việc làm của Kiều Chấn Lương không phải là thứ Trương Dương có thể đoán ra.