Y Đạo Quan Đồ

Chương 256: Công đạo tự ở lòng người

Vương Trọng Dương biết tin

con trai mình bị phân cục Quảng Tịnh dẫn đi, đích xác có chút ngây

người, mình là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền của tỉnh, lại sống ở viện

gia thuộc tỉnh ủy, dám tới nhà y bắt người không có mấy ai, sau khi biết rõ là Trương Đức Phóng làm, y phát hiện ra chuyện có chút khó giải

quyết, Trương Đức Phóng tuy chỉ là phó cục trưởng phân cục Quảng Thịnh,

nhưng gã lại là cháu ngoại của bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, thằng nhóc

này làm vậy rốt cuộc có phải là được lệnh của Cố Doãn Tri hay không? Suy đi tính lại, y quyết định không tới kinh động Cố Doãn Tri, trước tiên

liên lạc với phía phân cục Quảng Thịnh đã.

Trương Đức Phóng nhận được điện thoại của Vương Trọng Dương là chuyện

nằm trong ý liệu, Vương Trọng Dương là cán bộ cấp chính thính, Trương

Đức Phóng vẫn phải khách khí với y: "Đài trưởng Vương! Ngài là vì chuyện của Vương Quân ư?"

Vương Trọng Dương cố nén lửa giận trong lòng, nói: "Tiểu Trương à, tôi muốn hỏi xem con trai tôi rốt cuộc phạm tội gì?"

"Là thế này, có người tố cáo cậu ấy tàng trữ văn hóa phẩm đồi trụy ở

trong nhà, cho nên chúng tôi tới điều tra, trong quá trình điều tra,

Vương Quân không chịu phối hợp, cậu ấy không những nhục mạ chúng tôi mà

còn ra tay đánh cảnh sát, chúng tôi ở trong phòng cậu ấy tìm ra được rất nhiều chế phẩm, băng ghi hình đồi trụy, lại có dao bị quản chế nữa!"

Trương Đức Phóng không nói tìm thấy trong nhà y đã là nể mặt Vương Trọng Dương rồi.

Vương Trọng Dương thầm nghĩ thanh niên xem vào cuốn băng đồi trụy thì có sao đâu? Đáng để hưng sư động chúng như vậy à? Y lờ mờ cảm thấy hành

động của Trương Đức Phóng hôm nay có liên quan tới chuyện của Từ Bưu,

nhưng loại chuyện này bất kể là như thế nào cũng không thể nói với bên

trên được. Vương Trọng Dương nói: "Tiểu Trương à, tôi trước tiên có thể

bảo lãnh cho Vương Quân về nhà đã không, còn xử lý như thế nào thì để

sau hẵng nói?"

"Không được!" Ngữ khí của Trương Đức Phóng rất cứng rắn: "Đài trưởng

Vương, cục công an của chúng tôi có quy củ của cục công an, tôi cũng

không thể nào phá hỏng nó được!"

Vương Trọng Dương có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Loại chuyện này cần

tôi tới tìm tỉnh thính ư?" Câu nói này của y bao gồm cả hàm nghĩa uy

hiếp.

Trương Đức Phóng từ lúc bị Trương Dương kéo xuống nước đã biến thành

tiếp nhận hiện thực rồi, hiện tại gã cảm thấy liên thủ với Trương Dương

chơi phó bộ trưởng bộ tuyên truyền là chuyện rất thú vị, kích thích và

đầy cảm giác thỏa mãn, gã cười ha ha, nói: "Bộ trưởng bộ công an thì

cũng phải theo luật mà làm việc!"

Vương Trọng Dương nổi giận rồi, một phó cục trưởng cục công an khu vực

nho nhỏ mà dám nói chuyện với y như vậy, chọc ra ta à, ta sẽ bảo đài

truyền hình vén tấm màn đen của các ngươi ra ngoài ánh sáng, y thấp

giọng nói: "Xem ra công an các anh làm việc không sợ ảnh hưởng của dư

luận rồi nhỉ?"

Trương Đức Phóng căn bản không thèm trả lời y, dứt khoát gác điện thoại luôn.

Vương Trọng Dương giận lắm rồi! Thằng ôn này quá ngông cuồng rồi, Vương

Trọng Dương ta ở trên quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy rồi, chẳng

lẽ là ngồi không à? Y dưới cơn tức giận, gọi điện thoại tới sở công an

tỉnh, trực tiếp tìm sở trưởng sở tỉnh Vương Bá Hành, y và Vương Bá Hành

là người cùng quê, lại còn cùng xóm, nếu như tìm hiểu tử tế, hai người

khẳng định là người cùng gia tộc.

Vương Bá Hành nghe Vương Trọng Dương phát tiết xong, cũng có chút kỳ

quái, thằng nhóc Trương Đức Phóng này hôm nay đúng là không đúng, không

ngờ lại chạy tới nhà của phó bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy xét nhà?

Có thể làm tới vị trí sở trưởng sở tỉnh, đầu óc tuyệt đối không phải tầm thường, năng lực chính trị của y hơn xa năng lực làm án, Vương Bá Hành

rất nhanh liền đoán ra, chuyện này tám chín phần mười là thụ ý của Cố

Doãn Tri, nếu không Trương Đức Phóng chắc chắn không có gan lớn như vậy, y mỉm cười, nói: "Trọng Dương, anh đừng gấp, tôi tìm hiểu tình huống

đã!"

Vương Trọng Dương sau khi gác điện thoại, nghĩ một chút rồi lại gọi cho

cục công an Đông Giang, nhân mạch của y ở Đông Giang vẫn rất rộng. Nhưng khiến y cảm thấy bực bội là, lúc muốn tìm người, không ngờ lại chẳng

tìm thấy ai.

Đúng vào lúc Vương Trọng Dương chuẩn bị tự mình tới phân cục Quảng Thịnh một chuyến thì bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy Trần Bình Triều gọi

điện thoại tới. Câu đầu tiên mà Trần Bình Triều hỏi là: "Chuyển gì vậy?

Từ Bưu ở nhà anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vương Trọng Dương nói: "Không có chuyện gì cả, hai đứa nhỏ cãi nhau, y

tới hỏi ngọn nguồn, rốt cuộc là phát bệnh ở nhà tôi, chúng tôi đã đưa y

tới bệnh viện rồi! Tôi đang chuẩn bị tới bệnh viện thăm y!"

Quan hệ giữa Trần Bình Triều và Vương Trọng Dương trước giờ luôn rất ốt, y nhắc nhở Vương Trọng Dương: "Tôi không rõ hai nhà các anh phát sinh

chuyện gì, nói chung là chuyện đã lớn rồi, bí thư Cố và tỉnh trưởng Tống cũng biết, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã cũng báo lên tính lý,

luôn muốn đòi công đạo cho Từ Bưu!"

Vương Trọng Dương kêu khổ không thôi: "Bộ trưởng Trần, tôi là cán bộ quốc gia, tôi là lão Đảng viên, tôi có thể hại y ư?"

Trần Bình Triều nói: "Tôi tin anh, nhưng có người luôn miệng nói ràng anh hại Từ Bưu thành như vậy!"

"Ai?"

"Trương Dương!"

Vương Trọng Dương ngây ra, y cũng có nghe nói tới Trương Dương: "Anh nói là con rể tương lại của tỉnh trưởng Tống ư?"

"Không sai, phó chủ nhiệm thường vụ phòng chiêu thương Giang Thành! Anh

ta đã báo cảnh sát rồi, nói là hai cha con anh đánh Từ Bưu, dẫn tới Từ

Bưu phát tác xuất huyết não, phía cảnh sát đã lập án điều tra rồi, anh

cứ liệu mà làm!"

"Hắn không thể nào vu cáo tôi được!"

Trần Bình Triều thở dài, nói: "Đằng sau hắn là ai? Anh tự mình nghĩ cho kỹ đi, tôi không biết anh chọc vào ai, có điều tôi nhìn ra, lần này anh ta muốn chơi hai cha con anh đấy!"

Vương Trọng Dương tức giận nói: "Một cán bộ cấp phó ban, hắn có được năng lực bao lớn chứ?"

Trần Bình Triều nói: "Trọng Dương, chúng ta là bạn bè nhiều năm, Từ Bưu

thành như vậy rồi, anh cố mà nghĩ xem phương pháp xử lý của mình có thỏa đáng hay không? Tôi mặc kệ hai nhà các anh phát sinh chuyện gì, nhưng

ảnh hưởng hiện tại của chuyện này đã rất lớn rồi, anh tốt nhanh mau đi

dập lửa đi, đừng khiến cho tới sau cùng lại không thu thập được!" Nói

xong Trần Bình Chiều dập máy.

Vương Trọng Dương cầm điện thoại ngây ra cả nửa ngày, y lẩm bẩm tự hỏi: "Mình trêu ai chọc ai vậy?"

...

Cố Doãn Tri kết thúc cuộc họp thường ủy, đang chuẩn bị quay về phòng làm việc thì Tống Hoài Minh đuổi theo gọi: "Bí thư Cố!"

Cố Doãn Tri ừ một tiếng: "Hoài Minh, có chuyện gì vậy?"

Tống Hoài Minh nói: "Trước khi họp, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã đã gọi điện thoại tới!"

Cố Doãn Tri cười nói: "Tôi cũng nhận được điện thoại của anh ta rồi, cán bộ trẻ tuổi, hỏa khí thịnh ghê!"

Tống Hoài Minh nói: "Anh ta đại biểu thị ủy Giang Thành kháng nghị Từ Bưu gặp đãi ngộ không công bằng!"

Cố Doãn Tri vừa đi vừa nói: "Chuyện giữa Từ Bưu và Vương Trọng Dương là chuyện nhà cơ mà!"

"Thân gia sao đột nhiên biến thành cừu gia nhỉ?"

Tống Hoài Minh lắc đầu, nói: "Thanh quan khó dứt việc nhà, loại chuyện này ai mà nói rõ được!"

Cố Doãn Tri nói: "Đã là chuyện nhà thì giải quyết nhẹ nhàng đi, sao hả?

Chuyện nhà cũng định mang lên cuộc họp thường ủy của chúng ta để thảo

luận chắc?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Tôi cũng bảo vậy, tôi đã mắng cho Đỗ Thiên Dã một trận rồi!"

Cố Doãn Tri nói: "Chốc nữa chúng ta đi thăm Từ Bưu, đừng để đám cán bộ

Giang Thành giống như là bị ủy khuất theo nữa, Đỗ Thiên Dã này thật đúng là, việc nhà của người ta mà hắn cũng nhúng vào! Có thời gian thì đi

làm kinh tế Giang Thành đi!"

Tống Hoài Minh chỉ cười, sau khi hai người chia tay, sở trưởng sở tỉnh

Vương Bá Hành đuổi theo Tống Hoài Minh: "Tỉnh trưởng Tống!"

Tống Hoài Minh nói: "Sở trưởng Vương tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Vương Bá Hành gật đầu: "Tôi muốn nói với anh chút chuyện!"

"Đi tới phòng làm việc của tôi rồi nói!"

"Không cần, nói luôn ở đây đi, chuyện nhỏ thôi mà!"

Tống Hoài Minh đi đến ban công ở phía trước, Vương Bá Hành đi theo, thở

dài nói: "Trương Dương báo án, nói là Từ Bưu bị cha con phó bộ trưởng bộ tuyên truyền đánh!"

Tống Hoài Minh ồ khẽ một tiếng, sau đó nói: "Cha con Vương Trọng Dương

rốt cuộc là có đánh Từ Bưu không vậy?" Câu nói đã lộ ra ra sự che chở

của y với Trương Dương, y không hỏi chứng cứ, nói chung là hỏi như thế

này, trong lòng Vương Bá Hành đã hiểu được mấy phần, liền lắc đầu nói:

"Hiện trường không có nhân chứng, Từ Bưu vẫn chưa tỉnh lại, chuyện này

Trương Dương lại không có mặt. Chứng cứ không đủ!"

Tống Hoài Minh nói: "Chứng cứ không đủ thì có nghĩa là khả nghi ư?"

Vương Bá Hành gật đầu.

Tống Hoài Minh nói: "Vậy thì đi điều tra đi ra chứng cứ đi thôi!"

Vương Bá Hành ngây ra, không phải chứ? Tỉnh trưởng Tống bao che cho con rể đến thế này cơ à?

Tống Hoài Minh nói: "Có chứng cứ thì không phải là có thể chứng minh cha con Vương Trọng Dương vô tội ư?"

Vương Bá Hành thầm nghĩ, lần này cha con Vương Trọng Dương xui xẻo rồi,

Tống Hoài Minh tám chín phần mười không muốn chứng minh họ vô tội, y

muốn mượn chuyện này để làm ra chút ẩn ý ư.

Tống Hoài Minh nhìn đồng hồ nói: "Loại chuyện này hình như cũng không

đến lượt anh quản, bảo phân cục xử lý đi, phải tin vào năng lực làm việc của người trẻ tuổi!" Nói xong câu này y quay người bỏ đi.

Vương Bá Hành đứng ngây ra cả nửa ngày, ý tứ của tỉnh trưởng Tống quá rõ ràng rồi, người ta là bảo y đừng có quản việc của người khác.

Bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy Trần Bình Triều đi tới, vỗ vai y,

khiến cho Vương Bá Hành giật nảy mình. Vương Bá Hành trừng mắt lườm Trần Bình Triều: "Muốn dọa chết người ta à?"

"Nói gì rồi?"

Vương Bá Hành tức giận nói: "Bảo chúng ta đừng lắm chuyện!"

Trần Bình Triều lắc đầu: "Bá Hành, cha con Vương Trọng Dương rốt cuộc đã làm gì vậy? Sao lại đắc tội với Trương Dương như vậy?"

"Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?"

...

Vương Trọng Dương lại phạm phải sai lầm hạ cấp, y dưới cơn tức giận sai

phỏng viên đài tỉnh tới phân cục Quảng Thịnh phỏng vấn, kỳ thực xuất

phát điểm của Vương Trọng Dương không phải là muốn đưa chuyện này ra

ngoài ánh sáng, mà là hư trương thanh thế, lợi dụng phương thức này gây

áp lực cho cục công an.

Hai phóng viên vừa tới phân cục Quảng Thịnh liền bị đuổi ra.

Vương Quân tuy tự thị thâm cao, nhưng vào cục công an rồi thì không khỏi vừa đấm vừa xoa Trương Đức Phóng, hắn thừa nhận chỗ băng đồi trụy đó là của mình, trên thực tế ngay cả mấy cuốn mà Trương Dương mang tới vu oan giá họa hắn cũng nhận rồi, loại đồ chơi này trong nhà quá nhiều, hắn

thực sự cũng không rõ có phải là của mình hay không.

Căn cứ vào chứng cứ mà khoa giám định thu thập được, trên người Từ Bưu

có không ít ngoại thương, đương nhiên trong đó có vết do Vương Quân lúc

đẩy y lưu lại, cũng có vết là Trương Dương vào lúc thăm y đã động tay

động chân, chứng cứ càng lúc càng bất lợi cho cha con Vương Trọng Dương.

Trương Dương lúc tới thăm Từ Bưu, y vẫn chưa tỉnh lại, Trương Dương chẩn mạch giúp Từ Bưu, xác định Từ Bưu không có gì nguy hiểm tới tính mạng,

lại nhìn Từ Nhã Bội khóc đến hai mắt sưng húp, Trương Dương thở dài,

nói: "Chị Từ, chị cũng quay về nghỉ ngơi đi, bộ trưởng Từ không sao

đâu!"

Từ Nhã Bội cắn môi, nói: "Trương Dương, cám ơn cậu!"

Trương Dương nói: "Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch nữa là được, vì loại người đó, không đáng đâu!"

Từ Nhã Bội nuốt lệ gật đầu.

Trương Dương đưa mấy viên thuốc mang tới cho cô ta: "Tôi tìm người viết

cho chị phương thuốc, chị uống mấy viên này vào thì bệnh sẽ khỏi thôi,

yên tâm đi!"

Từ Nhã Bội cúi đầu không ngừng lau nước mắt.

Lúc này bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri từ bên ngoài tiến vào, đi cùng còn có bộ trưởng tổ chức tỉnh ủy Sài Tuệ Minh, bọn họ đều là đặc biệt tới thăm Từ Bưu, sở dĩ long trọng như vậy cũng là suy nghĩ tới sự oán giận của

tầng lớp lãnh đạo thị ủy Giang Thành, tỉnh lý làm ra tư thái này, ắt sẽ

dẹp bớt được sự phẫn nộ của phía Giang Thành.

Bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri

rất ân cần hỏi thăm bệnh tình của Từ Bưu, thấy Trương Dương có mặt, ông

ta lập tức hiểu rằng Từ Bưu sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Ông ta rất

tin tưởng y thuật của Trương Dương, từ sau khi Trương Dương tới Bắc Kinh không ngại gian khổ bôn ba bận rộn vì Cố Minh Kiện, thái độ của Cố Doãn Tri đối với hắn cũng tốt hơn nhiều. Lúc Trương Dương chào hỏi ông ta,

Cố Doãn Tri cũng mỉm cười gật đầu.

Cố Doãn Tri nói với Từ Nhã Bội: "Nhã Bội à! Tuổi cháu cũng xấp xỉ tuổi

con gái bác, không cần phải lo lắng, cha cháu sẽ khỏi thôi, có vấn đề gì thì cứ tìm bác, bác nhất định sẽ giải quyết giúp cháu."

Từ Nhã Bội nuốt lệ gật đầu.

Cố Doãn Tri lại nói: "Người trẻ tuổi có mâu thuẫn trong chuyện tình cảm

là khó tránh khỏi, vẫn phải áp dụng một số phương pháp xử lý bình tĩnh."

Từ Nhã Bội ôm miệng, quay mặt đi bật khóc.

Cố Doãn Tri nhìn thấy bộ dạng của cô ta như vậy thì cũng không tiện nói

nữa, ra hiệu bảo mọi người cùng nhau rời đi, đừng làm ảnh hưởng tới sự

nghỉ ngơi của Từ Bưu.

Trương Dương đưa tiễn đám người Trương Dương tới bãi đỗ xe, lúc Cố Doãn

Tri lên xe, lại nhớ ra gì đó, vẫy vẫy tay với Trương Dương, Trương Dương theo Cố Doãn Tri bước vào trong xe.

Cố Doãn Tri nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Lúc ban đầu Trương Dương cũng không ngờ Cố Doãn Tri lại tự mình tới thăm Từ Bưu, ông ta đã tới rồi thì Trương Dương cũng không bỏ qua cơ hội để

ném đá xuống giếng, hắn hiểu tính khí của Cố Doãn Tri, quan niệm gia

đình của Cố Doãn Tri rất mạnh, ghét nhất chính là loại người giống như

Vương Quân, đương nhiên lúc trước Cố Doãn Tri bất mãn đối với mình cũng

là bởi vì nguyên nhân hắn quá lạm tình.

Trương Dương nói: "Bí thư Cố, ông phải đáp ứng sẽ giữ bí mật nhé!"

Cố Doãn Tri gật đầu, lái xe của ông ta thức thời rời khỏi xe.

Trương Dương lúc này mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Cố Doãn Tri. Cố

Doãn Tri càng nghe càng tức giận, nghe thấy Vương Quân tự mình làm sai

xong rồi còn hãm hại Từ Nhã Bội, tức giận gầm lên: "Vô sỉ! Vương Trọng

Dương dạy con kiểu gì vậy?"

Trương Dương mừng thầm trong lòng, biết rằng mình đã thành công khơi dậy nộ hỏa của Cố Doãn Tri rồi, hắn nói nhỏ: "Phía cảnh sác đã tới lấy

chứng cứ rồi, trên người bộ trưởng Từ có nhiều vết ngoại thương, căn cứ

theo phán đoán sơ bộ thì là vết thương ngày hôm nay, mà sau khi bộ

trưởng Từ tới Đông Giang, chỉ tới nhà bọn họ thôi!"

Cố Doãn Tri không nói gì nữa, nhưng sắc mặt đã chứng minh ông ta đã nảy sinh phản cảm rất sâu đối với cha con Vương Trọng Dương.

Xúi giục cũng phải đúng lúc đúng chỗ, Trương Dương cảm thấy thế là được rồi, y liền cáo từ Cố Doãn Tri.

Vương Trọng Dương sau khi đấm một quyền vào đinh mới hiểu ra, chuyện này đã không phải là tranh chấp gia đình thuần túy nữa rồi. Chuyện của Từ

Bưu đã dẫn tới sự công phẫn của cả tầng lấp lãnh đạo thành phố Giang

Thành, bọ họ chuyển đạt loại phẫn nộ này tới tỉnh lý, mà Trương Dương ra tay đối đầu với cha con họ, không chỉ là đại biểu cho chính hắn mà cũng đại biểu cho thái độ của cả tầng lớp lãnh đạo Giang Thành, muốn dẹp yên chuyện này, xử lý tốt chuyện này thì chỉ có thể đi tìm bí thư tỉnh ủy

Cố Doãn Tri mà thôi.

Vương Trọng Dương sở dĩ không định đi tìm Tống Hoài Minh là bởi vì y

thông qua ám thị của Vương Bá Hành biết được rằng, đại thị trưởng Tống

Hoài Minh đối với chuyện này mang thái độ dung túng. Vương Trọng Dương

bất lực nên chỉ đành đi tìm Cố Doãn Tri, chuyện nhà mà lại biến thành

như thế này là điều mà y không ngờ tới.

Cố Doãn Tri đối với việc Vương Trọng Dương đến thăm thì không có phản

ứng đặc biệt gì, tuy trong lòng ông ta đã có một phán đoán hoàn chỉnh về chuyện này, cực kỳ phản cảm đối với cách làm của cha con Vương Trọng

Dương, nhưng ngoài mặt thì vẫn hờ hững: "Trọng Dương tìm tôi có chuyện

gì vậy?"

Tình tự của Vương Trọng Dương lộ ra vẻ khá kém, y gật đầu nói: "Bí thư

Cố, tôi muốn giải thích một chút chuyện xảy ra ngày hôm nay!"

Cố Doãn Tri cười nhạt, nói: "Trọng Dương à, cậu là lão Đảng viên, lão

cán bộ rồi, nơi này là đâu? Chuyện nhà hình như không cần phải báo cáo

với tôi?"

Vương Trọng Dương hơi quýnh lên, nói: "Bí thư Cố, tôi thật sự là rất cần phải nói rõ chuyện này, hiện tại rất nhiều người đều đang nói tôi và

con chai đánh bộ trưởng bộ tổ chức Giang Thành Từ Bưu, nhưng thực tế là

không phải vậy."

Cố Doãn Tri nói: "Vậy thì tôi nghe đây!"

Vương Trọng Dương nói: "Bí thư Cố, con trai tôi là Vương Quân và con gái của Từ Bưu là Từ Nhã Bội yêu nhau, vốn tôi cũng không hỏi chuyện của

bọn trẻ, nhưng ai ngờ bọn chúng lại cãi nhau rồi chia tay, mà thời buổi

này, ai còn phong kiến như vậy nữa, chia tay thì chia tay đi!"

Cố Doãn Tri hữu ý mà như vô ý nói: “Chỉ vì cải nhau mà tụi trẻ chia tay nhau ư!"

Vương Trọng Dương thở dài, nói: "Là chia tay nhau thật, con trai tôi hơi truyền thống một chút, khuê nữ của nhà Lão từ là nữ chủ bạ của Giang

Thành, là nhân vật công chúng, thanh niên vây quanh cô ta rất nhiều, cho nên trên tình cảm cũng không được chuyên nhất, lần này tới Đông Giang

còn ở cùng với bọn Trương Dương!"Vương Trọng Dương vốn muốn dùng những

lời này để giành được sự đồng tình của Cố Doãn Tri, nhưng y không ngờ

được nói vậy lại hoàn toàn phản tác dụng.

Cố Doãn Tri tuy không lập tức phát tác, nhưng trong lòng đã đánh giá nhân phẩm của Vương Trọng Dương thấp đi nhiều.

Vương Trọng Dương lại nói: "Con trai tôi không chịu được cô ta cứ dính

líu đến người khác, cho nên tìm cô ta đòi chia tay, không ngờ con bé đó

bị đả kích, uống thuốc ngủ, lão Từ biết chuyện này liền tới nhà tôi lý

luận, tôi nhỏ nhẹ khuyên ông ấy, muốn mọi người bình tĩnh nói chuyện.

Nhưng ông ấy không cho tôi cơ hội giải thích, còn xông tới đánh tiểu

Quân, lúc đuổi đánh tiểu Quân, tình tự của ông ta kích động quá độ, dẫn

tới xuất huyết não, cũng là hai cha con chúng tôi đưa ông ấy đến bệnh

viện ngay, bí thư Cố, anh nói xem chúng tôi có oan hay không?"

Cố Doãn Tri nói: "Anh có oan hay không thì tôi không biết, nhưng con trai anh có oan hay không thì tôi biết rõ!"

Vương Trọng Dương ngây ra, không hiểu Cố Doãn Tri nói vậy là có ý gì.

Cố Doãn Tri nói: "Có thể khiến một nữ hài tử ôm quyết tâm muốn chết,

người có đầu óc đều nghĩ ra được là đả kích lớn như thế nào. Con trai

anh ngoan như vậy thì cục công an vì sao lại bắt nó? Nó phạm phải tội gì thì có cần tôi phải nói ra không?"

Mặt Vương Trọng Dương hết xanh rồi lại trắng, ở trước mặt Cố Doãn Tri y

căn bản không dám cãi, y làm sao mà ngờ được Trương Dương đã kể hết

chuyện này cho Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri hiện tại căn bản không tin bất

kỳ lời nói nào của y nữa rồi.

Thật sự chọc giận Cố Doãn Tri là Vương Trọng Dương vu tội cho Trương

Dương, Cố Doãn Tri tuy không vui vì giữa Trương Dương và con gái mình có quan hệ ám muội, nhưng ông ta vẫn tin vào phẩm đức của Trương Dương,

cái này đối với Cố Doãn Tri mà nói là một chuyện cực kỳ mâu thuẫn, nhưng từ sau khi trải qua chuyện của con mình, Cố Doãn Tri tin Trương Dương

đối với con gái, đối với Cố gia bọn họ không có ác ý gì, lúc tới bệnh

viện ông ta thấy Trương Dương có mặt, từ trên biểu hiện của Trương Dương ông ta càng tin rằng Trương Dương giúp đỡ Từ Bưu là xuất phát từ phẫn

nộ trước những việc làm trái đạo nghĩa. Cho nên những lời vu tội của

Vương Trọng Dương đối với Trương Dương đã chọc giận Cố Doãn Tri.

Vương Trọng Dương nói: "Bí thư Cố, tôi biết, tôi quản giáo con trai không nghiêm."

Cố Doãn Tri không chút khách khí ngắt lời Vương Trọng Dương, tôi vốn

không có hứng thú gì đối với việc nhà của các anh, nhưng Từ Bưu phát

bệnh ở nhà anh, anh nói cha con anh không có trách nhiệm? Ai mà tin

được? Anh muốn chứng minh mình vô tội thì lấy chứng cứ ra đi?"

"Bảo mẫu có thể làm chứng!"

"Đừng có nói lời thừa với tôi! Tôi không phải là công an cũng không phải là pháp viện, nguyên nhân của sự việc tôi không quản, nhưng Từ Bưu phát bệnh đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, cấp lãnh đạo thành phố

Giang Thành đối với chuyện này cực kỳ oán giận, anh làm gì thế hả? Vào

lúc này không ngờ còn phải phóng viên tới cục công an phỏng vấn, muốn

vạch trần nội tình à? Một lão đảng viên, lão cán bộ, vì bao che cho con

trai mình không ngờ lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, anh thấy có đáng

cười không?"

Vương Trọng Dương tịt không nói được gì.

Cố Doãn Tri nói: "Từ Bưu sau khi phát bệnh, anh đưa y tới bệnh viện là

đúng, nhưng vì sao lại bỏ y lại rồi đi làm? Không nói tới quan hệ giữa

hai nhà các anh, cho dù là giữa đồng chí với nhau cũng không nên biểu

hiện lạnh nhạt như vậy, chuyện này có thể nào cũng không đúng đạo lý!

Anh đi đi xin lỗi Từ Bưu đi, còn viện phí của Từ Bưu, anh xem thế nào mà giải quyết!" Câu sau cùng của Cố Doãn Tri không phải là kiến nghị mà là mệnh lệnh.

Vương Trọng Dương chỉ có thể gật đầu đáp ứng, y lúc này đã biết thế nào

gọi là đứng trên đống lửa rồi, không ngờ Cố Doãn Tri vẫn không bỏ qua

cho y: "Anh ở trong thể chế nhiều năm như vậy rồi, còn không rõ nói lời

thì phải chịu trách nhiệm ư? Có những lời không thể nói loạn được đâu!"

Vương Trọng Dương lúc này ngay cả hối hận cũng không có, mình thế này

chẳng phải là tìm ngược ư? Không có chuyện gì sao lại tìm Cố Doãn Tri để nghe chửi?

Cố Doãn Tri nói xong xua xua tay, có chút bực mình nói: "Chuyện trong

nhà anh tự mình đi mà xử lý đi, đừng làm ảnh hưởng tới công tác, càng

đừng làm ảnh hưởng tới tình tự công tác của những đồng chí khác."

Vương Trọng Dương giống như trút được gánh nặng đứng dậy cáo từ Cố Doãn

Tri, y lúc bước ra khỏi phòng làm việc của Cố Doãn Tri, lưng đã ướt sũng mồ hôi, lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Vừa rời khỏi tòa nhà làm việc của tỉnh ủy thì trực tiếp gọi điện thoại

cho Vương Bá Hành, giọng của Vương Bá Hành lộ ra vẻ bất lực: "Lão đệ,

chuyện của tiểu Quân lần này có chút phiền phức rồi!"

Vương Trọng Dương run giọng hỏi: "Sao vậy?"

Vương Bá Hành nói: "Miệng nó không cứng, sau khi vào thì những gì không

nên nói đều nói hết rồi, thừa nhận mình có hấp diêm hai nữ diễn viên,

hiện tại hai nữ diễn viên đó đã được mời tới hiệp trợ điều tra rồi, anh

chuẩn bị tâm lý đi!"

Vương Trọng Dương trước mặt tối sầm lại, suýt chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất: "Tiểu Quân không thể nào..."

Vương Bá Hành thở dài: "Nó tự mình thừa nhân, khẩu cung cũng ký rồi, còn là giả ư? Lão đệ, không phải là tôi không muốn giúp cậu, con trai nhà

cậu quá kém cỏi, còn nữa, bí thư Cố và tỉnh trưởng Tống đều lên tiếng

rồi, chuyện này phải xử lý công bằng, không nói gì tới nhân tình cả!"

Trán Vương Trọng Dương lại túa mồ hôi.

Vương Bá Hành nói: "Lão đệ, các anh cũng thật là, sao tự dưng lại đi trêu vào Trương Dương!"

Gác điện thoại, Vương Trọng Dương dứng năm phút dưới mặt trời ấm áp của

mùa đông, sau đó mới nhớ ra gọi điện thoại cho Trần Bình Triều, y muốn

cầu Trần Bình Triều giúp đỡ, Trần Bình Triều suy nghĩ một lát rồi mới tỏ ý thử xem.

Từ Bưu rốt cuộc cũng tỉnh lại, người đầu tiên mà y nhìn thấy là con gái

đang ngồi ở canh giường, khóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng, Từ Bưu thò tay

ra, nắm lấy tay con gái, ông ta muốn nói rằng đừng sợ, nhưng giọng nói

lại trở nên có chút cật lực, đây là một số chứng trạng mà sau khi xuất

huyết não để lại, phải thông qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi mới có thể khôi phục lại năng lực nói chuyện bình thường.

Từ Nhã Bội nắm tay cha, chỉ khóc, cô ta cho rằng mình làm liên lụy đến cha.

"Đừng... lo..." Từ Bưu nói rất khó khăn.

Từ Nhã Bội gật đầu: "Cha, bí thư Cổ của tỉnh ủy tới, ông ấy nói sẽ làm chủ cho cha!"

Lúc này Trương Dương cùng

với thường ủy thị ủy là cục trưởng cục công an Vinh Bằng phi, bộ trưởng

bộ tuyên truyền thị ủy Dương Khánh Sinh bước vào. Vinh Bằng Phi lúc

trước tới Đông Giang họp, cũng đặc biệt thay mặt cho các thường ủy thành phố Giang Thành tới thăm Từ Bưu. Vinh Bằng Phi nắm tay Từ Bưu lắc lắc

hai cái, nói: "Lão Từ, gân cốt vẫn còn cứng lắm, nghỉ ngơi cho tốt đi,

chúng tôi còn đợi anh tới mở cuộc họp thường ủy nữa, lúc giơ tay biểu

quyết, thiếu đi một phiếu của anh là không được đâu!"

Từ Bưu rất kích động, y muốn nắm chặt tay Vinh Bằng Phi, nhưng trên tay lại không có bao nhiêu sức lực.

Vinh Bằng Phi lại chuyền đạt lời thăm hỏi của các lãnh đạo đối với Từ

Bưu, y cũng không ở lại lâu, dẫu sao thì Từ Bưu vừa tỉnh lại nên cũng

cần phải nghỉ ngơi, tình tự không thể quá kích động được. Y và Dương

Khánh Sinh, Trương Dương đi tới hành lang, Vinh Bằng Phi nói: "Nghe nói

con trai của Vương Trọng Dương bị bắt à?"

Dương Khánh Sinh nói: "Đáng chết!" Trong chuyện của Từ Bưu, đám cán bộ

của thành phố Giang Thành nhất trí đối ngoại, Dương Khánh Sinh hai ngày

nay đều chú ý tới tất cả, năng lực của Trương Dương khiến y kinh thàn

không thôi.

Vinh Bằng Phi trước đây từng làm cục trưởng phân cục Quảng Thinh, chuyện trong cục y biết rõ hơn ai khác. Trương Dương và Trương Đức Phóng liên

thủ tống Vương Quân vào nhà giam, y cũng có nghe nói, từ bên trong cũng

đoán ra được một chút chân tướng, không nói tới thủ đoạn của Trương

Dương và Trương Đức Phóng, tên Vương Quân này quả thực là có vấn đề, nếu không lần này cũng không tra ra được nhiều chuyện như vậy. Vinh Bằng

Phi nói: "Tôi vừa từ phân cục Quảng Thịnh tới. Vương Quân lần này gặp

phiền phức rồi, hắn chủ động khai từng hấp diêm hai diễn viên, còn tổ

chức nhiều hoạt động thác loạn, e rằng phải mấy năm mới ra được tù."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Hắn vào tù cũng tốt, bớt đi một họa hại!"

Đại trưởng đài truyền hình Vương Trọng Dương từ dằng xa bước tới, nhìn

thấy Vinh Bằng Phi, Dương Khánh sinh thì gật đầu tỏ ý chào hỏi, sau đó

cầm quà bước vào trong phòng bệnh đặc biệt, không lâu sau, đồ của y bị

ném ra ngoài, nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Từ Nhã Bội: "Ông đi đi!

Không cần ông phải giả vờ thăm hỏi!"

Vương Trọng Dương sắc mặt rất khó coi bước ra, y do dự một chút rồi vẫn

bước tới chỗ mấy người bọn Trương Dương, ánh mắt nhìn về phía Trương

Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, có thể nói chuyện với anh không?"

Trương Dương gật đầu, chỉ vào phía cuối hành lang.

Vương Trọng Dương đi theo sau Trương Dương tới ban công, y đang châm chước xem nên mở miệng như thế nào.

Trương Dương quay người lại, nhìn Vương Trọng Dương, cấp bậc của y tuy

kém Vương Trọng Dương nhiều, nhưng hắn lại có loại khí thế từ trên cao

nhìn xuống, có chút thiếu kiên nhẫn nói: "Đài trưởng Vương, có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn việc quan trọng phải làm!"

Nếu như là bình thường, Vương Trọng Dương nghe thấy câu này nhất định sẽ rũ áo bỏ đi, nhưng hôm nay thì khác, quyền chủ động nằm trong tay người ta, y có giận cũng không thể phát tác được. Y cố gắng khống chế tình tự của mình, nói nhỏ: "Chủ nhiệm Trương, tôi nghĩ giữa chúng ta chắc có

chút hiểu lầm!"

Trương Dương bật cười: "Hiểu lầm ư? Tôi và ông không quen nhau, cũng

chẳng quen với Vương Quân con trai ông, tôi không cảm thấy có hiểu lầm

gì cả!"

"Nghe nói anh có tới nhà tôi!"

"Đúng vậy, tôi phối hợp với cơ quan công an tới điều tra, tôi nói cho

các người biết, là tôi tố cáo hai cha con ông đánh bộ trưởng Từ lên cơ

quan công an đấy!" Trương Dương không chút giấu diếm thừa nhận.

Vương Trọng Dương bị thái độ trắng trợn của thằng ôn này chọc giận,

Trương Dương căn bản là khinh thường mình, y lớn tiếng nói: "Nhưng chúng tôi không làm!"

"Tôi làm sao mà biết được? Nói chung là trên người bộ trưởng Từ có vết

thương, căn cứ vào giám định, chắc là bị ở nhà các người, ông nói không

đánh ông ta, vậy chính là con trai ông đánh, cán bộ Giang Thành chúng

tôi không bằng cán bộ tỉnh thành các ông, nhưng cũng không thể tùy tiện

bị người ta khi phụ đâu."

Vương Trọng Dương nói: "Đây là chuyện nhà của chúng tôi, người ngoài hình như không tiện nhúng tay vào?"

Trương Dương cười nói: "Ai nhúng tay vào chuyện của các ông? Con trai ông hiện tại đang bị giam ở cục công an kìa!"

Nghĩ tới con trai đang bị giam ở cục công an, trong lòng Vương Trọng

Dương lại thấy khó chịu, ngữ khí của y lập tức mềm dẻo hơn, nói nhỏ:

"Tôi thừa nhận là tôi chưa xử lý tốt chuyện này, không để ý tới cảm thụ

của Từ gia, tôi nguyện y lo toàn bộ viện phí của bộ trưởng Từ..."

"Cái này thì liên quan gì tới tôi?" Trương Dương cảm thấy không cần phải nói chuyện tiếp với Vương Trọng Dương nữa rồi.

Vương Trọng Dương nhìn bóng lưng của Trương Dương, trong mắt lộ ra vẻ

oán độc, y lớn tiếng nói: "Người trẻ tuổi, làm việc đừng quá đáng quá!"

Trương Dương dừng chân, không thèm quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Con

người tôi chính là quá đáng như vậy đấy, tôi muốn chơi hai cha con ông,

khiến cho các người biết rằng làm người không thể quá bỉ ổi!"

Vinh Bằng Phi ngồi xe của Trương Dương quay về sở chiêu đãi của cục công an, hai tay kê sau đầu, nhắm mắt nói: "Trương Dương, vố này của cậu

thâm quá!"

"Từ Bưu có ơn tri ngộ đối với tôi, phó ban của tôi chính là có ông ấy

giúp mới leo lên được, ông ấy xảy ra chuyện, hai cha con lại bị người ta khi phụ như vậy, tôi không thể ngồi yên không để ý, tôi không có ý kiến với Vương Trọng Dương, nhưng Vương Quân thì tính là gì chứ? Tự cho mình là nha nội, con mẹ nó chứ, trong mắt tôi, hắn không bằng một con chó!

Vương Trọng Dương không phải là muốn che chở cho hắn ư? Lần này tôi sẽ

biết cái giá của việc che chở!"

Vinh Bằng Phi từ trong lời nói của Trương Dương hiểu rằng hắn không có ý bỏ cuộc, liền nói nhỏ: "Vương Quân khẳng định phải vào tù rồi, chuyện

này thôi thì bỏ đi!"

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Từ của chúng ta để họ đánh không à? Vương

Quân thì đáng bị tội rồi, nhưng Vương Trọng Dương vẫn chưa nhận được

giáo huấn!"

Vinh Bằng Phi nhìn Trương Dương, y không muốn tham gia nhiều ý kiến, y

rất rõ bối cảnh của Trương Dương, Trương Dương là một cán bộ cấp phó

ban, dám ở tỉnh thành trắng trợn chơi cán bộ cấp thỉnh là Vương Trọng

Dương, rõ ràng là được lãnh đạo thượng cấp cho phép, Vinh Bằng Phi nghĩ

tới Tống Hoài Minh, chẳng lẽ lần này là chủ ý của tỉnh trưởng Tống?

Trương Dương sau khi đưa Vinh Bằng Phi về sở chiêu đãi, liền tới chính phủ tỉnh gặp đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh.

Trương Dương lúc đi tới phòng làm việc của Tống Hoài Minh, phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hông đang ở trong phòng làm việc báo cáo công tác với y, thấy Trương Dương vào, Lưu Diễm Hồng liếc hắn thêm một cái.

Trương Dương và ủy ban kỷ luật tỉnh không qua lại nhiều, nhưng đối với

vị phó bí thư kỷ luật tỉnh này cũng nghe danh đã lâu, Lưu Diễm Hồng có

danh hiệu là đệ nhất phú bà trên chính đài Bình Hải, tài sản của bà ta

là có từ người chồng trước.

Trương Dương chào một tiếng tỉnh trưởng Tống, sau đó cười cười với Lưu Diễm Hồng: "Chào bí thư Lưu!"

Lưu Diễm Hồng biết Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh,

liền cười nói: "Cậu là Trương Dương à! Quả nhiên là tuổi trẻ có tài!"

Trương Dương cười cười.

Lưu Diễm Hồng thu lại văn kiện rồi đứng lên, nói: "Tôi đi đây, có cơ hội thì cùng nhau uống trà nhé!"

Trương Dương thầm nghĩ, trà của bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh thì không dễ uống rồi.

Tống Hoài Minh đợi Lưu Diễm Hồng đi rồi mới chỉ vào sa lông ở bên cạnh, nói: "Ngồi đi!"

Trương Dương ngồi xuống, Tống Hoài Minh cũng ngồi xuống một chiếc sa

lông khác, trà trong ấm vừa pha xong, Tống Hoài Minh tự tay cầm lấy bình trà, Trương Dương mắt rất nhanh nhẹn, cầm lấy ấm chà ở trước mắt Tống

Hoài Minh rồi rót cho Tống Hoài Minh một chén, sau đó thì rót cho mình.

Trương Dương uống một ngụm trà, nhưng không ngờ lại là khổ đinh, không khỏi nhíu mày.

Tống Hoài Minh nói: "Không thích à, tôi cho cậu trà xanh mang về uống thử nhé!"

"Không cần đâu ạ!"

Tống Hoài Minh cười nói: "có gì mà ngại?" Y đứng dậy kéo ngăn tủ ra, từ

bên trogn lấy ra hai hộp trà lá, đưa cho Trương Dương một hộp: "Cầm về

thử đi!"

Trương Dương có chút được yêu quá mà sợ, tuy nói Tống Hoài Minh là cha

của Yên Nhiên, nhưng người ta dẫu sao cũng là tỉnh trưởng Bình Hải, có

thể cho mình đồ, đây là coi trọng mình, là không coi mình là người

ngoài.

Tống Hoài Minh làm sạch chén trà, trực tiếp đặt là trà vào trong, Trương Dương dùng nước sôi đổ vào, ở đây đương nhiên không thể chú trọng như ở quán trà, có điều lá trà rất đặc biệt.

Tống Hoài Minh nói: "Sức khỏe của bộ trưởng Từ sao rồi?"

Trương Dương nói: "Chắc là không có vấn đề gì lớn đâu, có điều vẫn phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

Tống Hoài Minh gật đầu, y biết y thuật của Trương Dương rất thần kỳ, nếu ra tay giúp đỡ Từ Bưu, thời gian khôi phục của Từ Bưu khẳng định sẽ rút ngắn đi nhiều. Lúc trước khi bố vợ Sở Trấn Nam của y bị nghẽn máu náo,

Trương Dương thi triển diệu thủ, khiến lão gia tử trong vòng một tuần đã khôi phục lại hành động tự nhiên.

Có điều lần này thời gian khôi phục của Từ Bưu khẳng định sẽ lâu hơn một chút, ông ta bị xuất huyết não đột ngột, so với Sở Trấn Nam thì hung

hiểm hơn nhiều. Hơn nữa lại chậm trễ thời cơ trị liệu tốt nhất.

Tống Hoài Minh nói: "Cậu lần này thì tính là dám làm việc nghĩ hay là lắm chuyện?"

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Từ từng giúp tôi, nhận ơn của người ta thì

phải báo đáp, tôi không phải là thánh nhân, nhưng tôi biết tri ơn thì

phải báo đáp, không có lý do nào lại trơ mắt nhìn hai cha con họ bị

người ta khi phụ mà tôi lại không lên tiếng cho họ!"

Tống Hoài Minh nói: "Cậu mãi vẫn vậy, có điều thanh niên có chút huyết

tính cũng không phải là chuyện xấu!" Y hợp một ngụm trà, nói: "tôi nghe

nói cậu lên tiếng nói muốn chơi cha con Vương Trọng Dương?"

Trương Dương có chút xấu hổ cười cười: "Xem ra không cần tôi động thủ nữa, Vương Quân đã bị bắt rồi!"

Tống Hoài Minh nói: "Cậu làm việc thủy chung vẫn vậy, có cần phải tạo

thành thanh thế lớn như vậy không? Cậu không bao giờ nghĩ tới ảnh hưởng

à?" Ngoài mặt thì Tống Hoài Minh đang phê bình Trương Dương, nhưng bên

trong thì ngấm ngầm nhắc nhở hắn.

Trương Dương đương nhiên hiểu ý của Tống Hoài Minh, hắn giải thích: "Tôi cũng là bị hành động ác độc của hai cha con họ khiến cho hồ đồ rồi, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời như vậy."

Tống Hoài Minh nói: "Cậu tố cáo hai cha con họ đánh Từ Bưu, cậu có chứng cứ không?"

Trương Dương không nói gì, hắn quả thực là không có chứng cứ.

Tống Hoài Minh lại nói: "Làm việc phải động não nhiều vào! Chuyện bắt

gió bắt bóng không thể làm, người ta không tố cáo cậu đấy, nếu kiện cậu

vu khống, cậu phải làm sao?"

Trương Dương nói: "Sự thực chứng minh, Vương Quân quả thật không phải là hạng tốt lành gì, thượng bất chính hạ tất loạn, tôi thấy Vương Trọng

Dương cũng chẳng phải là người tốt!"

Tống Hoài Minh nghiêm mặt, nói: "Nói với cậu cả nửa ngày mà cậu vẫn làm

việc bằng cảm giác? cậu có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng có nói linh tinh!"

Trương Dương có chút minh bạch, nghe ý tứ của Tống Hoài Minh, y cũng bất mãn với Vương Trọng Dương, chẳng lẽ là muốn mượn chuyện này để kéo

Vương Trọng Dương xuống nước? Trương Dương trong lòng lần mò được ba

phần đạo lý, nhưng ngoài miệng thì không thể nói ra, hắn lí nhí bảo:

"Sớm muộn gì thì cũng có chứng cứ thôi!"

Tống Hoài Minh ý vị thâm trường nói: "Vậy thì đợi có chứng cứ rồi hẵng nói đi! Một Đảng viên đã nói thì phải chịu trách nhiệm!"

Trương Dương rất nhanh liền tìm được chứng cứ, chứng cứ này là Trương

Đức Phóng đưa tới, đối việc xử lý loại chuyện này, Trương Đức Phóng lão

luyện hơn xa hắn. Trương Đức Phóng rất nhanh liền cho hai nữ diễn viên

chỉ điểm Vương Quân về, nhưng lại lén lút phái người theo dõi họ, Trương Đức Phóng là một con hồ ly giảo hoạt, gã có một loại khứu giác linh

mẫn, từ các loại hiện tượng gã nhìn ra được, hành động nhắm vào cha con

Vương Trọng Dương của Trương Dương lần này thuận lợi như vậy là bởi vì

có người ở đằng sau chống lưng.

Trương Đức Phóng và Vương Trọng Dương không quen biết nhau, cha con

Vương gia chết hay sống chẳng liên quan gì tới hắn, loại nha nội cấp hai như Vương Quân vốn không phải là hạng tốt lành gì, chỉ cần điều tra thì khẳng định có thể tra ra vấn đề. Có điều Trương Đức Phóng không phải

là hạng giá áo túi cơm như Vương Quân, chỉ hơi dùng kỹ xảo thẩm phấn một chút là thằng ôn này vãi ra hết những chuyện xấu của mình. Có thể nói

tràng diện thảm hại của Vương Quân hôm nay hoàn toàn là do hắn tự tay

tạo thành.