Y Đạo Quan Đồ

Chương 255: Vu oan hãm hại

Trần Thiệu Bân cười ha ha,

nói: "Tôi phát hiện đại hỉ sự gần đây không ít đâu nhé. Ngày mai chủ

nhiệm Trương của chúng ta trúng cử thanh niên mười tốt của tỉnh, sau lễ

chúng mừng lại lập tức tới dự lễ cưới của hai vị đại phú hào là Lương

tổng và Lâm tổng, lại đúng năm mới dương lịch, đúng là tam hỉ lâm môn!"

Lâm Thanh Hồng nói: "Còn có một hỉ nữa!"

Mọi người đều hướng ánh mắt về phía cô ta, Lâm Thanh Hồng mỉm cười,

nhưng lại không nói hỉ này là cái gì. Lương Thành Long gần đây đặc biệt

mẫn cảm, trong lòng thầm nghĩ, cô ấy chắc sẽ không nói hỉ này là chuyện

Bạch Yến mang thai chứ.

Sao sáng đầy trời, Trương Dương lái xe đưa Kim Mẫn Nhi về Nam Quốc sơn

trang, mở radio, bên trong đang phát bài "ở nơi xa xôi" của Vương Lạc

Tân.

Trương Dương nghe rất nhập thần, một tiếng hát khẽ vang lên, Kim Mẫn Nhi không ngờ cũng biết bài này, cô ta hát cùng với đài, khóe mắt của

Trương Dương nhìn thấy Kim Mẫn Nhi trong bóng đêm giống như là quay về

quá khứ vậy. Tình cảnh Xuân Tuyết Tình dựa vào lòng hắn hát khe khẽ,

nhất thời trong lòng dâng lên trăm ngàn tình tự.

Bài hát kết thúc, Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương, nói nhỏ: "Có phải là nhớ tới bạn gái trước đây của anh không?"

Trương Dương không nói gì, nhấn phanh xe, nói: "Tới nhà cô rồi!"

Kim Mẫn Nhi đẩy cửa xe nhảy xuống, vẫy tay với Trương Dương: "Hãy quên

chuyện trước đây đi, bởi vì thời gian vĩnh viễn sẽ không quay lại đâu!"

Cô ta quay người đi vào trong vườn.

Trương Dương ngẩng đầu lên, xuyên quang cửa sổ trên nóc xe nhìn lên bầu

trời đầy sao, tất cả đều không thể quay trở lại, hắn vĩnh vieexn cũng

không thể quay lại Đại Tùy, vĩnh viễn không thể gặp lại Xuân Tuyết

Tình...

...

Nghi thức khen thưởng thanh niên mười tốt của tỉnh được cử hành trong

hội đường thanh niên tỉnh Bình Hải, bí thư đoàn ủy tỉnh Phùng Dịch Minh

chủ trì nghi thức này, tham gia hội nghị lần này có bộ trưởng bộ tuyên

truyền tỉnh Trần Bình Triều, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền, đài trưởng

đài truyền hình tỉnh Vương Trọng Dương, cùng với các lãnh đạo của bộ

tuyên truyền, bộ trưởng bộ tuyên truyền Giang Thành là Dương Khánh Sinh, phó bí thư thị ủy lam Sơn Ngô Minh cũng ngồi trên đài chủ tịch.

Có kinh lịch lĩnh thưởng trong cuộc thi thanh niên mười tốt của Giang

Thành, Trương Dương đối với tràng diện này đã rất thành thạo, chỗ khác

biệt với Giang Thành là chín người đứng trên bục lĩnh thưởng Trương

Dương đều không quen, trong đó có một cán bộ quốc gia, có xí nghiệp gia

ưu tú, cũng có kiểu mẫu lao động, những người này toàn bộ đều là tinh

anh của các ngành các nghề, trong đó có một người cùng nghành với Trương Dương, chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào, hắn năm

nay ba mươi tuổi, cũng là một cán bộ trẻ trung khỏe mạnh, cùng là phòng

chiêu thương, nhưng Lôi Quốc Đào lại là cán bộ cấp chính ban.

Lôi Quốc Đào chủ động bắt tay Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, cửu ngưỡng!"

Trương Dương bắt tay với Lôi Quốc Đào, bên dưới ánh đèn không ngừng lấp

lóe nhắm vào họ. Lôi Quốc Đào ở trên quan trường đã lăn lộn nhiều năm,

trước khi đảm nhiệm chức chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang từng

đảm nhiệm chức huyện trưởng huyện Bảo Hòa, kinh nghiệm trên quan trường

so với Trương Dương thì phong phú hơn rất nhiều.

Lôi Quốc Đào nói: "Nghe nói công tác chiêu thương của Bình Hải dưới sự dẫn lĩnh của anh làm rất có màu có mè!"

Trương Dương cười nói: "Tôi một mực đều chỉ treo tên ở phòng chiêu

thương thôi, gần đây mới phụ trách công tác cụ thể, còn chưa được nửa

tháng!" Một câu nói này khiến cho Lôi Quốc Đào có chút xấu hổ, gã cười

cười, nói: "Sau này chúng ta sẽ giao lưu nhiều hơn!"

Trương Dương gật đầu, trong lòng thì nghĩ, cùng ngành là oan gia, ta và ngươi không giao lưu được gì đâu.

Lúc phóng viên phỏng vấn, Trương Dương lập tức thể hội được lợi ích của

có người quen, Từ Nhã Bội phỏng vấn mình chính là đại biểu Giang Thành,

đương nhiên là chú trọng vào hắn, nhưng đài truyền hình Đông Giang, đài

truyền hình Bình Hải lúc phóng vấn, Âu Dương Như Hạ cũng đã lên tiếng

nhờ vả, ống kính chủ yếu là nhắm vào Trương đại quan nhân, còn đặc biệt

phóng vấn Trương Dương, trong đó nhắc tới cải cách xí nghiệp của Giang

Thành, nhắc tới ngành du lịch của Giang Thành, còn nhắc tới hội hiệp đào kinh mậu mùa thủ ở Đông Giang cách đây không lâu, Trương Dương đại biểu cho nhà máy rượu Giang Thành đòi phía Hàn Quốc bồi thường, thông qua

mấy cuộc phỏng vấn, hình tượng của Trương Dương không nghi ngờ gì nữa

trở nên rực rỡ hơn nhiều.

So sánh mà nói, chín vị thanh niên mười tốt khác rõ ràng là bị ghẻ lạnh, ngay cả chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào cũng biến

thành không được quan tâm.

Âu Dương Như Hạ phát huy rất tốt, rất khéo léo dùng các câu hỏi đề tô

đậm thành tích của Trương Dương. So sánh mà nói, Từ Nhã Bội rõ ràng là

rơi vào thế hạ phong, cô ta hôm nay có chút không yên, mấy vấn đề đều

không nhắc tới trọng điểm.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Trương Dương cùng với nhóm bộ trưởng bộ

tuyên truyền Dương Khánh Sinh trước tiên về khách sạn nghỉ ngơi, buổi

trưa bọn họ còn phải tới sở chiêu đãi của chính phủ tỉnh dùng cơm. Lúc

bọn họ lái xe tới sở chiêu đãi, nhìn thấy Từ Nhã Bội và bạn trai Vương

Quân đang đang đứng cạnh đài phun nước nói gì đó, tình tự của Từ Nhã Bội hình như rất kích động, vung tay muốn tát cho Vương Quân một cái, nhưng bị Vương Quân nắm lấy cổ tay gạt sang bên, sau đó Vương Quân quay người bước lên chiếc xe Cadillac của hắn rồi lái xe bỏ đi.

Từ Nhã Bội khóc lóc chạy về phòng của mình.

Trừ Từ Nhã Bội ra, đám đại biểu từ Giang Thành tới toàn bộ đều là đàn

ông, không ai tiện đi khuyên cô ta, Dương Khánh Sinh cười nói: "Vợ chồng son giận dỗi nhau chút, người trẻ tuổi phát sinh cãi nhau là điều khó

tránh khỏi!"

Trương Dương nhớ tới cảnh tối qua nhìn thấy ở trước Vọng Giang lâu,

chẳng lẽ chuyện của Vương Quân bị Từ Nhã Bội phát hiện ra rồi ư? Gần đây không biết là làm sao, bắt đầu từ Lương Thành Long, từng chuyện bắt cá

hai tay cứ vậy bại lộ, Trương Dương không khỏi liên tưởng tới mình, cũng may những cô gái ở bên cạnhhắn đều thấu tình đạt lý, nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ xót. Ví dụ như lúc ở Bắc Kinh, mình liệu thương cho Trần

Tuyết đã bị Sở Yên Nhiên hiểu lầm, Trương Dương thường tự thầm nhắc nhở

mình, có một số chuyện phải lấy cẩn thận làm đầu.

Khi Trương Dương tới Vọng Giang Lâu mở tiệc chúng mừng, trừ đám bằng hữu ở Đông Giang ra, hắn mời cả mấy đại biểu của Giang Thành cùng đi. Có

điều Từ Nhã Bội đương nhiên không hiện thân, bởi vì tất cả đều nhìn thấy cảnh cô ta cãi nhau với Vương Quân, cho nên không có ai chủ động đi gọi cô ta, Từ Nhã Bội đội với tiệc chúc mừng tối nay mà nói cũng không quan trọng gì, mọi người lúc ban đầu thì hơi lưu ý một chút, nhưng về sau

rất nhanh liền quên đi sự tồn tại của cô ta, tất cả đều vây quanh Trương Dương bắt đầu chúc mừng.

Bầu không khí tối nay rất vui, Trương Dương giống như là ngàn sao quanh

trăng, cũng cảm thấy có chút phê phê, có cái danh hiệu thanh niên mười

tốt này, hắn lại có thêm một cân chính trị, sĩ đồ sau này của hắn tất sẽ càng đi càng thuận.

Tiệc rượu đi được nửa đường, bầu không khí dần dần nóng lên, lúc mọi

người luân phiên kính rượu Trương Dương, Trương Dương nhận được điện

thoại của bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy Giang Thành là Từ Bưu, hiện trường thực sự quá ồn ào, Trương Dương bước ra khỏi phòng, mặt mày áy náy nói: "Bộ trưởng Từ có chuyện gì vậy?"

Ngữ khí của Từ Bưu lộ ra vẻ khẩn trương, y run giọng, nói: "Tiểu Bộ vừa

gọi điện thoại tới, không nói gì cả mà chỉ khóc, tôi lo nó có chuyện!"

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Từ, ông đừng lo lắng, cô ta hình như là mới cãi nhau với Vương Quân, không có vấn đề gì lớn đâu!"

Từ Bưu nói: "Không! Tôi hiểu con gái của tôi. Nó rất kiên cường, chuyện

bình thường nó sẽ không như vậy đâu. Trương Dương cậu lập tức tới Đông

Giang, cậu giúp tôi đi xem nó thế nào, ngàn vạn lần đừng để xảy ra

chuyện gì!"Thương thay cho lòng cha mẹ, sự quan tâm của Từ Bưu đối với

con gái cũng là bình thường.

Chuyện Trương Dương được thăng lên làm phó ban, Từ Bưu có giúp đỡ không

nhỏ, cho nên Trương Dương thủy chung thiếu y một phần nhân tình. Từ Bưu

đã mở miệng, Trương Dương đương nhiên không thể cự tuyệt. Hắn đáp ứng

lời thỉnh cầu của Từ Bưu, trước tiên gọi điện thoại cho Từ Nhã Bội, phát hiện cô ta tắt máy, sau đó lại gọi điện thoại tới phòng khách sạn, thủy chung không có ai bắt máy. Trương Dương cũng cảm thấy có chút không

đúng. Sau đó hắn quay lại, nói với mọi người một tiếng, trước tiên kết

thúc tiệc chúc mừng ngày hôm nay sớm, rất nhiều người đều chưa tận hứng, đặc biệt là mấy người bọn Trần Thiệu Bân, Trương Đức Phóng nhao nhao

đòi tiếp tục chơi thêm một lát nữa.

Bộ trưởng bộ tuyên truyền thành phố Dương Khánh Sinh nhìn ra Trương

Dương có việc, Dương Khánh Sinh hỏi nhỏ: "Tiểu Trương, có chuyện gì à?"

Trương Dương gật đầu, nhỏ giọng kể lại chuyện Từ Bưu lo cho Từ Nhã Bội,

Dương Khánh Sinh cười nói: "Lão từ rất yêu thương đứa con gái bảo bối

này. Thế này đi, các cậu chơi tiếp, tôi tuổi tác lớn rồi, đang muốn về

đây! Tiện xem xem cô ta thế nào!"

"Vậy phiền chủ nhiệm Dương rồi!"

Nhưng sự tình đúng là phát triển theo hướng xấu đi, Dương Khánh Sinh

quay về không lâu liền gọi điện thoại, nói là y gõ cửa phòng của Từ Nhãn Bội rất lâu mà không có ai ra mở, cảm thấy có chút bất diệu, liền bảo

nhân viên phục vụ mở cửa phòng, kết quả phát hiện Từ Nhã Bội nằm bất

tỉnh trên giường, trên mặt đất còn có mấy lọ thuốc, cô ta đã uống hai

lọ.

Dương Khánh Sinh sợ quá vội vàng đưa Từ Nhã Bội tới bệnh viện rồi gọi

ngay cho Trương Dương. Trương Dương nghe xong chuyện thì chẳng buồn uống rượu mừng công nữa, hắn bảo Dương Khánh Sinh giữ kín, chuyện Từ Nhã Bội tự sát sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ, lập tức tới bệnh viện nhân dân khu

Bạch Sa.

Trên đường Trương Dương gọi điện thoại cho Từ Bưu, hắn không nhắc tới

chuyện Từ Nhã Bội tự sát, chỉ nói là Từ Nhã Bội bị bệnh rồi, mình đang

đưa cô ta tới bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa để điều trị. Từ Bưu rất lo

cho con gái, lớn tiếng nói: "Trong ba tiếng nữa tôi sẽ tới nơi!"

Trương Dương dặn dò y phải chú ý tới sự an toàn, tới bệnh viện Bạch Sa

hỏi phòng. Thư ký Thôi Nghệ của hắn ở bên cạnh, hai người vẻ mặt đều

ngưng trọng. Dương Khánh Sinh là người lĩnh đội lần này, Từ Nhã Bội xảy

ra chuyện y phải chịu trách nhiệm chủ yếu, y hiểu con người của Từ Bân,

đối với con gái quý như minh châu, sau khi biết chuyện này không hiểu sẽ có phản ứng gì.

Trương Dương nói nhỏ: "Sao rồi?"

Dương Khánh Sinh nói: "Đang tẩy ruột, bác sĩ nói là đưa tới kịp thời, chắc không nguy hiểm tới tính mạng đâu!"

Trương Dương gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Bộ trưởng Từ đã đi rồi, chắc ba tiếng sau là tới bệnh viện."

Dương Khánh Sinh chậm một điếu thuốc, đi vào toalet, lúc này có hộ sĩ bước ra hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

Trương Dương nói: "Tôi!" Từ Bưu không có mặt, Trương Dương chỉ đành đứng ra.

Hộ sĩ đó nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, Trương Dương có chút bực bội,

mình không đắc tội với người ta, sao lại đối với mình như vậy? Nhưng lập tức nghĩ ra, hộ sĩ này tám chín phần mười tưởng hắn là bạn trai của Từ

Nhã Bội.

Tiểu hộ sĩ nói: "Theo tôi vào đây, bác sĩ muốn nói chuyện với anh!"

Trương Dương đi theo cô ta vào phòng, người phụ trách cứu chữa Từ Nhã Bộ là một bác sĩ nam hơn ba mươi tuổi, y lạnh lùng nhìn Trương Dương: "Làm việc sao lại không chịu trách nhiệm như vậy?"

Trương Dương cười cười, đang muốn giải thích thì bác sĩ gõ gõ vào bệnh

án, nói: "Cậu tốt nhất cũng kiểm tra toàn diện đi, loại bệnh này phải

trị liệu đồng thời cho cả hai người!"

Trương Dương càng nghe càng hồ đồ: "Xin lỗi, ý của bác sĩ là?"

Bác sĩ nhìn Trương Dương: "Cậu là bạn trai của cô ấy, cô ấy bị bệnh lây

qua đường tình dục mà cậu không biết ư?" Trương Dương ngây ra, con mẹ là sao vậy? Hắn giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, tôi là bạn của cô ấy chứ

không phải là bạn trai của cô ấy!"

"Cậu không phải bạn trai của cô ta thì vào đây làm gì?"

Trương Dương bị thái độ lãnh đạm của bác sĩ chọc giận: "Thái độ của anh

kiểu gì đấy? Tôi là bạn của cô ấy, thì không thể quan tâm tới cô ấy à?

Ahh còn như vậy nữa tôi sẽ kiện anh lên bệnh viện đấy!" Đối diện với sự

cường thế của Trương Dương, bác sĩ đó lập tức mềm ra, thấp giọng nói:

"Tôi cho rằng anh là bạn trai của cô ấy, cảm thấy con người anh quá vô

trách nhiệm... Tình tự của bệnh nhân rất không ổn..."

Trương Dương cũng không định so đo với y: "Anh nói cô ấy mắc bệnh lây lan qua đường tình dục à?"

Bác sĩ đó gật đầu, nói: "Rất may, một nữ bác sĩ trực nhật ngày hôm nay

vừa khám cho cô ấy xong, ấn tượng đối với cô ấy rất sâu, cô ta lâm bệnh, anh tốt nhất nên thông tri của bạn trai của cô ta đi, loại bệnh này

phải trị liệu kịp thời, hơn nữa còn phải tránh để lây truyền!"

Trương Dương nhớ tới tên Vương Quân đuôi lợn đó thì lập tức lửa giận

ngùn ngụt, thằng chó này chỉ chuyên hại người thôi, chẳng trách tình tự

của Từ Nhã Bội lúc sáng lại kích động như vậy, hèn chi cô ta sau cùng

lại lựa chọn tuyệt lộ này. Trương Dương suy nghĩ vấn đề rất toàn diện,

hắn nói với bác sĩ: "Bác sĩ, tôi cầu anh một chuyện, có thể giữ bí mật

cho bệnh nhân không?"

Bác sĩ nói: "Anh yên tâm đi, giữ bí mật cho bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi mà!"

Trương Dương rất nghi ngờ câu nói này của y, thằng nhóc này vừa rồi dưới tiền đề chưa biết rõ thân phận của mình đã nói ra bệnh tình thực tế của Từ Nhã Bội rồi, xem ra cũng chẳng phải dạng kín miệng. Chuyện này

Trương Dương cũng không tiện làm chủ, vẫn phải đợi khi Từ Bưu tới mới xử lý được.

...

Từ Bưu một rưỡi sáng thì tới bệnh viện nhân dân khu Bạch Xa, Từ Nhã Bội

đã ngủ trong phòng giám hộ. Dương Khánh Sinh, Trương Dương cho tới hiện

tại vẫn chưa đi. Từ Bưu lúc này nhìn thấy tình huống chân thực của con

gái, đau lòng đến nỗi suýt nữa thì rơi nước mắt, có điều y dẫu sao cũng

là một lão cán bộ công tác nhiều năm, đại cục quan rất khá. Y trước tiên cảm tạ Dương Khánh Sinh và Trương Dương, sau đó bảo họ quay về nghỉ

ngơi.

Dương Khánh Sinh thấy Từ Nhã Bội đã thoát khỏi nguy hiểm, lại thấy Từ

Bưu đã tới, cũng thả được khối đá trong lòng xuống, an ủi Từ Bưu mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện trước.

Trương Dương không đi ngay, hắn còn phải nói rõ tình hình thực tế cho Từ Bưu.

Từ Bưu tới phòng giám hộ thăm con gái, xác định con gái đã ngủ, lặng lẽ

đẩy cửa ra thì thấy Trương Dương chưa đi, lập tức hiểu hắn khẳng định có chuyện muốn nói riêng với mình, hai người đi tới trước phòng khám.

Trương Dương nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi bác sĩ đã nói cho Từ Bưu.

Chuyện này không thể giấu Từ Bưu được. Từ Bưu nghe Trương Dương nói

xong, tức đến nỗi mắt tái xanh lại, y hỏi nhỏ: "Chuyện này còn có ai

biết không?"

Trương Dương lắc đầu, kỳ thực hắn cũng chẳng muốn nhúng vào, loại chuyện này nếu như ở triều Đại Tùy, nếu như Từ Bưu là thiên tử hoặc là một vị

trọng thần nào đó, không chừng mình sẽ có kết cục bị diệt khẩu. Trương

đại quan nhân quá khứ đã có một lần kinh lịch thê thảm như vậy rồi,

không ngờ lần này lại bị cuốn vào chuyện phiền phức này.

Nhưng hiện tại dẫu sao cũng đã là những năm 90, Từ Bưu cũng không có

quyền thế cao như vậy, y lại khá tín nhiệm Trương Dương, hơn nữa y còn

goi Trương Dương là bạn bè đáng tin của minh. Từ Bưu nói: "Tôi sẽ tìm nó tính sổ!"

Từ Bưu vốn định gọi điện thoại cho Vương Trọng Dương, nhưng suy nghĩ một lúc trước tiên vẫn gọi cho Vương Quân. Chuyện này trước tiên phải tìm

gã.

Trong điện thoại Từ Bưu nghe thấy vô cùng ồn ào, tiếng nhạc rất to,

Vương Quân chắc là đang ở nơi như sàn nhảy hoặc là quán bar. Từ Bưu tức

giận chất vấn: "Vương Quân, cậu lăn tới đây cho tôi, tiểu Bội vì cậu mà

tự sát, cậu phải có một câu giải thích với tôi!"

Vương Quân tự hồ như đã uống rượu, lớn tiếng nói: "Vì sao? Tôi và cô ta chia tay rồi, cô ta tự sát thì có liên quan gì tới tôi?"

"Súc sinh! Mày hại nó nhiễm bệnh, mày có còn là người không?"

"Tôi hại cô ta á? Ông có nhầm không đó? Là cô ta hại tôi mới đúng!" Vương Quân nói xong liền cúp điện thoại.

Từ Bưu tức đến nỗi mắt đỏ rực lên, nếu như Vương Quân ở bên cạnh, y chỉ

hận không thể phân thây thằng hỗn đản này thành vạn mảnh.

Trương Dương cũng cảm thụ được hỏa khí của vị bộ trưởng bộ tổ chức này,

nhỏ giọng khuyên bảo: "Bộ trưởng Từ, ông chú ý tới thân thể, loại người

này không đáng để tức giận!"

Từ Bưu gật đầu, y nói: "Cám ơn cậu Trương Dương, nửa đêm rồi, cậu về nghỉ ngơi đi!"

Trương Dương dạ một tiếng, Từ Bưu lần này dẫn theo lái xe tới, Trương

Dương để lại điện thoại của mình cho lái xe của y là tiểu Trần, sau đó

lái xe về sở chiêu đãi chính phủ tỉnh. Từ Bưu cả đêm không nghỉ ngơi,

lặng lẳng trông chừng con gái. Y có một loại cảm giác sai lầm, cho rằng

con gái mình không ngủ. Từ Bưu nhìn đường viền lưng của con gái, trong

lòng sôi sục như núi lửa, y muốn phát tiết, muốn bạo phát, y muốn đòi

lại công đạo cho con gái.

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Bưu gọi em gái đang ở Đông Giang là Từ Quang

Khiết tới chiếu cố Từ Nhã Bội, Từ Bưu mượn cớ trở về nghỉ ngơi, bảo lái

xe trực tiếp đưa tới viện gia thuộc tỉnh ủy, y lúc trước chưa từng tới

nhà Vương Trọng Dương, tuy con cái của hai bên đã đạt tới mức đàm hôn

luận giá, nhưng hai nhà cũng chỉ gặp nhau có hai lần, Từ Bưu là người có tính cách rất cứng, cấp bậc của Vương Trọng Dương cao hơn y nửa cấp, y

không muốn để người khác nói mình trèo cao, đây cũng là một trong những

nguyên nhân y kiên trì giữ con gái mình ở lại đài truyền hình Giang

Thành.

Từ Bưu tới nhà khiến Vương Trọng Dương rất bất ngờ, y không biết đã xảy

ra chuyện gì, thấy bộ dạng khí thế hùng hổ của Từ Bưu, biết rằng chuyện

này có tám chín phần mười là liên quan tới con trai mình, vội vàng mời

Từ Bưu vào nhà. Y nhìn đồng hồ, hiện tại đã là bảy giờ mười rồi, mình

đang chuẩn bị đi làm.

Từ Bưu nói: "Vương Quân có nhà không?"

Vương Trọng Dương cười nói: "Lão Từ, có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã từ Giang Thành tới à?"

Da thịt ở khóe miệng Từ Bưu run rẩy, nói: "Tôi tối từ tối qua rồi, tiểu

Bội uống hai bình thuốc ngủ, anh bảo con trai anh ra đây, tôi muốn nó

giải thích!"

Vương Trọng Dương căn bản không ngờ chuyện lại tới mức này, y thở dài,

nói: "Làm sao mà lại tới mức này? Tình cảm của hai đứa nó không phải là

rất tốt ư?"

Từ Bưu nói: "Sao? Anh bảo nó xuống đây, ở ngay trước mắt hỏi nó là biết thôi!"

Đang nói chuyện thì Vương Quân từ bên ngoài bước vào, hắn tối qua không

về, trên người còn đầy mùi rượu. Vương Trọng Dương nghiêm mặt đang muốn

mắng con trai mình vài câu cho có lệ thì Từ Bưu đã không nhịn được mà

xông lên: "Tao đánh chết thằng hỗn trướng mày!" Vương Trọng Dương vội

vàng xông lên cản Từ Bưu lại: "Lão Từ, có gì từ từ nói!"

Vương Quân nhìn Từ Bưu, nói: "Làm gì vậy? Ông tới nhà tôi làm gì?"

Từ Bưu nói: "Mày nói rõ ra cho tao, mày làm gì với tiểu Bội!"

Vương Quân hờ hững nói: "Có thể làm gì chứ? Chúng tôi chia tay rồi! cô ta tự sát chẳng liên quan gì tới tôi cả!"

Vương Trọng Dương mắng: "Tiểu Quân, mày có thái độ gì đấy?"

Từ Bưu chỉ vào mũi Vương Quân, nói: "Súc sinh, mày là đồ súc sinh, mày

vì sao lại hại con gái tao như vậy?" Y tức quá nên mở miệng mắng, căn

bản không thèm để ý Vương Trọng Dương vẫn ở bên cạnh. Vương Trọng Dương

sắc mặt cũng rất khó coi, y ho khan một tiếng, nói: "Lão từ, chuyện của

bọn trẻ, chúng ta không thể hỏi quá nhiều, nếu như chúng thấy sự không

hợp nhau thì cũng đành chịu thôi phải không?"

Từ Bưu trừng mắt lườm Vương Trọng Dương: "Anh đương nhiên là bênh con

trai anh rồi, anh có biết thằng súc sinh này hại con tôi mắc bệnh lậu

không?"

Vương Trọng Dương ngây ra, y hơi dọ dự buông tay Từ Bưu ra, Từ Bưu xông

tới cạnh Vương Quân, vung tay tát cho hắn một cái, định đánh thêm cái

nữa thì bị Vương Quân nắm lấy tay, hắn tức giận gầm lên: "Ông đừng ỷ già rồi lên mặt nhé! Biết tôi vì sao chia tay với con gái ông không? Chính

là cô ta làm người không cần mặt mũi, lần này cô ta tới Đông Giang còn

đi lại với một tên mặt trắng, là cô ta hại tôi nhiễm bệnh, tôi còn chưa

tìm các người tính sổ, ông không ngờ ác nhân còn cáo trạng trước, trước

khi muốn giáo huấn người khác thì quản tốt con gái của mình đi đã!"

Từ Bưu bị Vương Quân chọc cho tức đến nỗi cả người run rẩy, miệng không ngừng nói: "Súc sinh... thằng súc sinh mày..."

Vương Trọng Dương sầm mặt nói: "Lão Từ, không phải là tôi bênh con trai

tôi, nhưng chuyện này rốt cuộc là ai sai thì mọi người trong lòng biết

rõ, tôi tin nhân cách của con trai tôi!" Y nói vậy chẳng khác nào bảo

coi trai mình không có vấn đề, là con gái của Từ Bưu có vấn đề, Từ Bưu

cảm thấy máu nóng xộc lên đầu, vung quyền muốn đánh Vương Quân nhưng lại bị Vương Quân đẩy ra, Từ Bưu lảo đảo ngã lên sa lông, lúc y muốn đứng

dậy thì đột nhiên cảm thấy hoa mày chóng mặt, ngã khụyxuống...

...

Trương Dương nghe thấy tin tức Từ Bưu bị đưa tới bệnh viện thì vội vàng

thông tri cho Dương Khánh Sinh, mấy người bọn họ hối hả đi tới bệnh viên nhân dân tỉnh, Từ Bưu bởi vì bị xuất huyết não cấp tính nên đã được đưa tới phòng phẫu thuật để tiến hành cấp cứu. Lúc bọn Trương Dương tới thì Từ Bưu đã được làm phẫu thuật xong, được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Trương Dương gọi lái xe của Từ Bưu tới, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì. Từ Bưu lúc phát bệnh ở nhà Vương Trọng Dương, tiểu Trần một

mực đợi ở ngoài xe, cho nên không rõ tình hình cụ thể. Vương Trọng Dương sau khi giúp hắn dưa Từ Bưu tới bệnh viện liền bỏ đi, cũng không giải

thích chuyện này, án chiếu theo cách nói của phía bệnh viện, Từ Bưu

trước đây bị cao huyết áp, sau khi tình tự kích động dẫn tới bị xuất

huyết não.

Trương Dương lại không cho rằng như vậy, nhìn khuôn mặt trắng bệnh của

Từ Bưu, trong lòng hứng bừng bừng lửa giận. Trương Dương là người trọng

tình trọng nghĩa, trên vấn đề mình được thăng lên làm phó ban, Từ Bưu đã giúp hắn rất nhiều, ở điểm này, hắn thiếu Từ Bưu một phần nhân tình,

thấy cha con Từ Bưu rơi vào cảnh này, Trương Dương rất đồng tình, cũng

không khỏi cảm thấy phẫn nộ, hắn biết tiền nhân hậu quả của chuyện này,

nhất định là Từ Bưu ủy khuất cho con gái, y tới nhà Vương Trọng Dương

đòi công đạo, dưới sự tình tự kích động dẫn tới xuất huyết não, có thể

nói tội khôi họa thủ là Vương Quân, nhưng đáng giận hơn là, cha con

Vương Gia đối với tình cảnh của cha con Từ Bưu biểu hiện rất lãnh đạm.

Từ Bưu phát bệnh, hai người họ không ngờ lại lạnh lùng như vậy, cho dò

là người qua đường cũng không vô tình đến thế.

Dương Khánh Sinh tuy không biết chi tiết cụ thể của việc này, nhưng thấy Từ Bưu như vậy, trong lòng cũng không khỏi có cảm giác thỏ chết cáo

buồn, y cũng đoán ra Từ Bưu phát bệnh là có liên quan tới cha con Vương

gia,Dương Khánh Sinh tức giận nói: "Lão Vương làm việc có chút bất cận

nhân tình quá, ông ta sao lại phủi tay bỏ đi như vậy?" Y lập tức nhớ tới Từ Nhã Bội vẫn còn nằm ở bệnh viện khu Bạch Sa, nên giải thích với cô

ta như thế nào đây? Sau khi thương lượng với Trương Dương, quyết định để Trương Dương đi thăm Từ Nhã Bội, Dương Khánh Sinh thì ở lại chăm sóc Từ Bưu, và sẽ báo cáo lại bệnh tình của Từ Bưu cho thị lý.

Trương Dương đi tới bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa, thấy Từ Nhã Bội đã

ngồi dậy được, đang đứng trước cửa sổ ngây ngốc nhìn ra bên ngoài, hắn

ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Từ Nhã Bội, Từ Nhã Bội quay lại, thấy Trương Dương, vẻ mặt buồn bã nói: "Cha tôi đâu?"

Trương Dương một mực do dự

cho tới hiện giờ, hắn thực sự không biết nên nói chuyện này với Từ Nhã

Bội như thế nào, Từ Nhã Bội hiện tại tinh thần rất yếu, nếu biết cha

mình phải vào viện, không biết có chịu đựng nổi không.

Từ Nhã Bội cắn chặt đôi môi trắng bệch: "Cha tôi có phải là xảy ra

chuyện rồi không... Tôi biết... Tối qua ông ấy... ở bên cạnh tôi cả

đêm... Tôi nghe thấy ông ấy khóc..." Lúc nói, vành mắt cô ta đỏ lên, hai hàng nước mắt thuận theo gò má chảy xuống.

Trương Dương gật đầu, hắn cuối cùng vẫn quyết định nói sự thực cho Từ

Nhã Bội: "Bộ trưởng Từ bởi vì xuất huyết não nên phải vào viện rồi, cô

yên tâm, phẫu thuật rất thành công, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là lại

khôi phục thôi!"

Nước mắt trên mặt Từ Nhã Bội không ngừng rơi, trong lòng cô ta luôn tự

trách, nếu như không phải vì cô ta, cha khẳng định sẽ không xảy ra

chuyện.

Cô của cô ta là Từ Quang Khiết cũng vừa nghe thấy chuyện này, vội vàng

an ủi Từ Nhã Bội, Từ Nhã Bội vừa khóc vừa nói: "Tôi phải ra viện, tôi

muốn đi gặp cha tôi..."

Trương Dương gật đầu, hắn gằn từng chữ: "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô đòi lại công đạo!"

Trương Dương sải bước ra khỏi phòng cấp cứu, vào sát na bước vào trong

xe hắn đã quyết định, chuyện này của cha con Từ Bưu hắn sẽ lo, hắn trước tiên gọi điện cho bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã cũng biết chuyện Từ Bưu phát bệnh, lớn tiếng hỏi: "Sao rồi?"

Trương Dương cố nén sự phẫn nộ ở trong lòng kể lại chuyện đã phát sinh

cho gã. Đương nhiên bỏ qua tình tiết Từ Nhã Bội nhiễm bệnh, loại chuyện

này đối với danh dự của con gái có ảnh hưởng rất lớn, Trương Dương biết

nặng nhẹ.

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Cái gì! Cho dù là họ chia tay thì Vương Trọng Dương cũng không đến nỗi tuyệt tình như vậy chứ? Cho rằng mình giỏi lắm à?"

Trương Dương rất lạnh lùng nói một câu: "Từ Bưu có ơn tri ngộ với tôi,

chuyện này tôi không nhịn được, tôi sẽ đối phó cha con Vương Trọng

Dương!"

Đỗ Thiên Dã không do dự một giây nào, gã lớn tiếng nói: "Nắm chắc chừng

mực, nhưng nhất định phải giáo huấn họ thật sâu sắc, để tất cả mọi người đều biết rằng thường ủy thị ủy Giang Thành chúng ta không phải là dễ

khi phụ!" Câu nói này hoàn toàn chứng tỏ được thái độ của gã, gã sẽ ủng

hộ Trương Dương vô điều kiện.

"Anh yên tâm đi, tôi sẽ khiến hai cha con họ phải trả giá đắt!"

Trương Dương vừa gác điện thoại thì lập tức gọi điện thoại cho Trương

Đức Phóng, Trương Đức Phóng vừa tới cơ quan, đang họp thì nhận được điện thoại của Trương Dương, y vẫn chạy ra ngoài nghe: "Lão đệ, tôi đang

họp, có gì thì để lát nữa nói nhé!"

"Tôi muốn báo an!"

Trương Đức Phóng ngây đơ ra, thầm nghĩ thằng ôn này không phải ăn nhầm thuốc chứ, mới sáng sớm ra đã báo cái gì?

Trương Dương nói: "Tôi có đầy đủ chứng cứ hoài nghi phó bộ trưởng bộ

tuyên truyền tỉnh ủy Vương Trọng Dương và con trai của ông ta là Vương

quân ở trong nhà mình tiến hành công kích nhân thân với bộ trưởng bộ tổ

chức thành phố Giang Thành Từ Bưu, dẫn tới Từ Bưu phát bệnh phải vào

bệnh viện! Tôi yêu cầu phía cảnh sát hiệp trợ điều tra cha con họ!"

Trương Đức Phóng nghe xong cười khổ nói: "Tôi nói này anh trai, đừng chơi nữa! Cậu ngủ chưa tỉnh à?"

Trương Dương gầm lên: "Anh con mẹ nó có đi bắt người không đây? Anh

không phái người tới nhà Vương Quân cho tôi thì ông đây giết tới nhà hắn đấy nhé!"

Trương Đức Phóng nói: "Cũng phải có lý do chứ?"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Muốn lý do à, được, anh lập tức phái người tới nhà hắn điều tra cho tôi, xảy ra chuyện tôi lo, tôi cho anh lý do!"

Trương Đức Phóng gác điện thoại xong thì ngây đơ ra cả phút, gã nghĩ

thông một chuyện, Vương Trọng Dương là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền,

nhưng bố vợ Trương Dương là đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, cha nuôi của hắn là phó thủ tướng Văn Quốc Quyền, hắn muốn chơi Vương Trọng Dương

thì cha con Vương Trọng Dương chỉ có xui xẻo, đây là vấn đề lập trường,

quen với Trương Dương lâu như vậy, thằng nhóc này thực sự là chưa cầu

mình bao giờ, sau khi cân nhắc lợi hại, Trương Đức Phóng rất nhanh liền

đưa ra quyết định, gã muốn cùng Trương Dương chơi một ván. trương Đức

Phóng còn có một mục đích, gần đây gã không nhìn rõ quan hệ giữa Trương

Dương và cậu hắn là Cố Doãn Tri, gã muốn mượn chuyện này để hiểu thêm

thái độ của cậu với Trương Dương.

Vương Quân dẫu sao cũng chột dạ, Từ Bưu sau khi phát bệnh ở nhà hắn, hắn cũng không dám ra khỏi cửa, mà thật thà ở nhà. Lão gia tử mắng hắn hai

câu, có điều sở trường lớn nhất của Vương Quân chính là mạnh miệng, bất

kể là như thế nào cũng đẩy tất cả trách nhiệm lên người Từ Nhã Bội, giả

vờ là người bị hại. Cha mẹ nhà ai cũng thấy con mình ngoan, Vương Trọng

Dương mắng mấy câu cũng tin con trai của mình, y nghiêm lệnh cho Vương

Quân phải thành thật ở trong nhà, không cho phép ra ngoài chơi.

...

Trương Đức Phóng dẫn hai cảnh sát tới viện gia thuộc tỉnh ủy, gã rất rõ

tình huống nơi này, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, lần này tới là ôm thái độ xem thử, Trương Dương cậu bảo tôi tới, tôi tới rồi, coi

như là có cái ăn nói, tôi là cảnh sát, làm chuyện gì cũng phải có chứng

cứ, nếu cậu không có chứng cứ, tôi không thể tùy tiện bắt người.

Biểu hiện của Trương Đức Phóng lần này vẫn rất bình tĩnh, hắn đỗ xe

Hoàng Quan ở cửa nhà Vương Trọng Dương đợi, mình ngồi trong xe, kiên

nhẫn đợi Trương Đức Phóng tới.

Xe cảnh sát của Trương Đức Phóng vừa tới, Trương Dương xách một cái túi

màu lam đi tới, Trương Đức Phóng biết phong cách làm việc bất chấp hậu

quả của thằng ôn này, không để cho hai cảnh sát thuộc hạ xuống xe, một

mình đi tới: "Trương Dương, sao vậy?"

Trương Dương cười lạnh nói: "Ahh không cần quản là chuyện gì, cứ theo tôi đi bắt người là được!"

Trương Đức Phóng cười khổ, cố gắng khuyên: "Bắt người cũng phải có chứng cứ!"

"Có mang lệnh bắt không?"

Trương Đức Phóng rõ rồi, thằng ôn này hôm nay muốn chơi thật, gã nói

nhỏ: "Vương Trọng Dương là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh đấy!"

"Rắm chó! Sợ quách gì!" Trương Dương đã bước tới trước cửa nhấn chuông.

Bảo mẫu đi ra mở cửa, đầy cảnh giác nhìn ra ngoài, hỏi: "Ai đấy?"

Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Trương Đức Phóng, Trương Đức Phóng

đành đi tới, nói: "Chào dì, cháu là bạn của Vương Quân tới tìm hắn điều

tra một chuyện!" Gã giơ thẻ cảnh sát ra.

Bảo mẫu đó do dự một lát, vẫn mở cửa ra, dẫu sao trong khái niệm của bà ta thì vẫn chưa từng có ai dám tới đây gây chuyện.

Trước khi Trương Đức Phóng tới đã suy nghĩ rất chu đáo, có người báo án

thì gã phải tới tìm hiểu tình hình, đây cũng tính là chuyện đương nhiên. Hắn không quen với Vương Quân, lão gia tử của Vương Quân tuy là phó bộ

trưởng bộ tuyên truyền, nhưng cậu của gã cũng là bí thư tỉnh ủy, luận

bối cảnh thì mình chẳng sợ hắn, huống chi lại có cả Trương Dương, Trương Đức Phóng hôm nay cũng là bất lực, có cảm giác như bị Trương Dương ép

uổng.

Vương Quân đang xem ti vi ở trong phòng kách, thấy Trương Đức Phóng và

Trương Dương tới, hắn hơi ngây ra, hai người này hắn đều biết, thân phận của Trương Đức Phóng hắn biết, cảnh sát tới cửa khẳng định không phải

là chuyện tốt, hắn đứng dậy, nói: "Làm gì vậy?"

Trương Đức Phóng nói: "Có người báo anh công kích đồng chí Từ Bưu bộ

trưởng bộ tổ chức thị ủy Giang Thành, cho nên chúng tôi muốn mời anh

hiệp trợ điều tra!"

Vương Quân trước giờ luôn rất kiêu ngạo, ngẩng đầu lên khinh thường nhìn Trương Đức Phóng một cái, nói: "Anh có chứng cứ không? Đừng có hơi tí

là bắt gió bắt bóng, ai kiện tôi? Bảo hắn ra đây đối chất với tôi, thời

gian của tôi quý lắm, xin đừng có lãng phí thời gian của tôi."

Trương Đức Phóng thấy thằng ôn này khệnh như vậy thì không khỏi có chút

tức giận, Vương Quân mày cũng là chỉ là một nha nội hạng hai, mày con mẹ nó lợi hại lắm à? Đang suy nghĩ xem nên giáo huấn thằng ôn này thế nào

thì Trương Dương đã lật tung giá sách lên.

Vương Quăn tức giận nói: "Mày làm gì đấy?"

Trương Dương gọi Trương Đức Phóng: "Nơi này có nhiều băng hình quá!"

Trương Đức Phóng không hiểu ý của hắn, bước tới trước giá sách, nhìn

thấy tranh ảnh khiêu dâm dán trên mặt băng, Trương Đức Phóng lập tức

hiểu ra, đây khẳng định là đồ mà Trương Dương từ trong cái túi vải vừa

rồi lấy ra, nhận lúc Vương Quân không chú ý nhét vào dó. Trương Dương à

Trương Dương, cậu con mẹ nó là gọi tôi tới hiệp trợ cậu vu oan người ta

mới đúng đó!

Trương Đức Phóng cũng chẳng phải dạng cảnh sát chính trực, nếu thằng

nhóc này có tính nguyên tắc mạnh, Trương Dương cũng sẽ không chọn trúng

gã. Hai mắt Trương Đức Phóng đảo quanh mấy cuốn băng đó: "Vương Quân,

anh xem cái loại băng gì vậy?"

Vương Quân tức giận nói: "Không phải là của tôi! Anh con mẹ nó chơi tôi!" Hắn hận không thể xông lên cắn xé Trương Đức Phóng.

Trương Dương ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: "Cục trưởng Trương, hắn chửi anh kìa!"

Trương Đức Phóng lạnh lùng nói: "Ở đây không có việc của cậu!" Gã cầm

điện thoại lên gọi hai cảnh sát ở bên ngoài vào, hiện tại gã đã triệt để hạ quyết tâm rồi, dẫu sao cũng bị Trương Dương kéo xuống nước rồi, muốn rũ sạch quan hệ là điều không thể, đã chơi thì chơi đến cùng đi.

Hai cảnh sát rất nhanh liền chạy vào, Trương Đức Phóng giơ cuộn bang

khiêu diêm trong tay lên, nói: "Vương Quân, anh bị hiềm nghi tàng trữ

vật phẩm đồ trụy, hiện tại chúng tôi muốn bắt anh, có muốn nói gì thì

theo tôi về phân cục hẵng nói!"

Vương Quân bình thường được nuông chiều quen rồi, làm sao mà nuốt được

cục tức này, Trương Đức Phóng bước lên một bước, hắn cho rằng là Trương

Đức Phóng bắt hắn, đẩy một cái vào ngực Trương Đức Phóng, Trương Đức

Phóng giảo hoạt cỡ nào chứ, lảo đà lão đảo ngã ra sau, tức giận nói:

"Anh dám đánh cảnh sát!" Thành phần biểu hiện trong đây chiếm phần lớn.

Hai cảnh sát vừa tiến vào cửa, nghe thấy Trương Đức Phóng nói câu này,

vậy thì xong rồi, hai cảnh sát long tinh hổ mãnh xông lên vật ngã Vương

Quân, quặt tay hắn ra sau rồi còng lại.

Vương Quân gào lên: "Lưu manh! Chúng mày còn là cảnh sát không? Lưu muk! Báo cảnh sát!"

Bà bảo mẫu sợ đến nỗi chân tay luốn cuống, đang muốn đi lấy điện thoại

thì Trương Đức Phóng cười nói: "Bà đừng sợ hãi, bọn tôi chính là cảnh

sát, Vương Quân tư tàng văn hóa phẩm đồ trụy, phạm luật của quốc gia,

chúng tôi phải mang hắn về xử lý."

Hai cảnh sát áp giải Vương Quân ra ngoài, Vương Quân lớn tiếng hò hét.

Trương Dương nói với Trương Đức Phóng: "Anh không lục xoát à? Nói không chừng còn tìm được thứ gì đó hay ho đấy!"

Trương Đức Phóng được thằng ôn này nhắc nhở, dẫu sao cũng tới rồi, xét

phòng của Vương Quân chút cũng không sao, không xét thì thôi, vừa xét

cái thì từ trong phòng của Vương Quân tìm được hơn một trăm sách đồi

trụy, băng đồ trụy cũng có hơn bốn mươi cuốn, bên trên còn viết nội dụng bên trong, Trương Dương cũng không ngờ tới kết quả này, sớm biết thằng

nhóc này biến thái như vậy, mình căn bản không cần phải bỏ nhiều tiên ra mua máy cuốn băng đồi trụy mang tới hãm hại hắn.

Trương Đức Phóng bảo hai thuộc hạ chụp lại phòng của Vương Quân, sau đó

cầm chứng cứ đi, theo ý tứ của Trương Dương, muốn thuận tiện xét luôn

phòng của phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Vương Trọng Dương, nhưng Trương

Đức Phóng cảm thấy không thể chơi quá đáng quá, nếu không sẽ khó ăn nói

với bên trên.

Lúc mấy cảnh sát từ trong nhà Vương Quân chuyển chứng cứ ra ngoài, trong viện gia thuộc tỉnh ủy có không ít người chạy ra xem. Vương Quân ngồi ở trong xe cảnh sát gân cổ hét lên là cảnh sát biết pháp mà phạm pháp, vu oan hãm hại hắn. Nhưng mắt của quần chúng luôn sáng, cả đống tạp chí và tranh ảnh đồi trụy đều từ trong nhà hắn lấy ra, không chỉ như vậy, còn

từ trong phòng của Vương Quân tìm ra được ba bộ dao bị quản chế.

Trương Đức Phóng trước khi đi dặn Trương Dương: "Chuyện này lớn rồi đó,

cậu tự mình đi thăm hỏi trước đi!" Gã hiểu, ảnh hưởng của chuyện này

không nhỏ, nói không chừng rất nhanh sẽ truyền tới chỗ bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, bảo Trương Dương đi thăm hỏi trước cũng tính là lo trước tính sau.

Trương Dương mỉm cười, nói: "Anh chỉ cần tống thằng ôn nào vào nhà giam cho tôi, chuyện khác cứ để tôi lo!"

Trương Đức Phóng nói nhỏ: "Tôi cố gắng giữ 24 giờ!"

Trương Dương nói: "Thế đủ rồi!"