Y Đạo Quan Đồ

Chương 257: Năm mới hai chuyện vui

Sự bao che của Vương Trọng

Dương đối với con trai thì ai cũng thấy. Trương Đức Phóng dựa vào sự

mẫn cảm đặc biệt của cảnh sát, cảm giác được Vương Trọng Dương khẳng

định sẽ không trơ mắt để con trai mình vào ngục, mấu chốt của chuyện này là ở chỗ hai nữ diễn viên bị Vương Quân hấp diêm, Trương Đức Phóng đoán rằng Vương Trọng Dương sẽ tìm họ nói chuyện, thậm chí sẽ nghĩ biện pháp khiến hai nữ diễn viên này lật lại khẩu cung, từ lúc hai nữ diễn viên

này rời khỏi phân cục, Trương Đức Phóng đã phái người tiến hành bọn họ

hai tư trên hai tư.

Khổ công của Trương Đức Phóng không uổng phí, rất nhanh liền nhận được

hồi báo, quả nhiên có người tiếp xúc với hai nữ diễn viên này, Trương

Đức Phóng lập tức áp dụng hành động, lại gọi hai nữ diên viên này tới

cảnh cục, quả nhiên, hai người cùng nhau lật lại khẩu cung. Trương Đức

Phóng liên tục hăm dọa, sau một phen nỗ lực, hai nữ diễn viên bị hắn dọa cho phải thật thà kể lại tình hình, nói là Vương Trọng Dương tìm người

bàn điều kiện với họ, bảo bọn họ lật lại lời chứng.

Ngọn đuốc này cuối cùng cũng thành công đốt lên đầu Vương Trọng Dương,

dụ nhân chứng đưa chứng cứ giả, thân là cán bộ quốc gia biết pháp còn

phạm pháp, Trương Đức Phóng sau khi thương lượng với Trương Dương, liền

đưa chuyện này tới chỗ Cố Doãn Tri.

Bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri lần này thật sự bị Vương Trọng Dương chọc

giận rồi. Nếu như nói ban đầu Vương Quân xảy ra chuyện, ông ta còn chưa

có tâm tư động đến Vương Trọng Dương, nhưng hiện tại Vương Trọng Dương

tìm người làm giả bằng chứng, đã triệt để mất đi lòng tin của Cố Doãn

Tri, Cố Doãn Tri gọi điện thoại cho chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Tằng Lai

Châu, bảo y ra mặt điều tra vấn đề của Vương Trọng Dương.

Sau hai ngày Vương Quân vào ngục, đài trưởng đài truyền hình Vương Trọng Dương cũng bị song quy.

Phó bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lưu Diễm Hồng ở trong phòng làm việc của

tỉnh trưởng báo cáo tiến triển mới nhất cho đại tỉnh trưởng Tống Hoài

Minh, Tống Hoài Minh khóe miệng lộ ra nụ cười: "Vương Trọng Dương quá

thích bao che, nếu như y có thể bình tĩnh công chính xử lý chuyện này,

cũng sẽ không biến báo tới mức độ này đâu."

Lưu Diễm Hồng nói: "Y vẫn không thừa nhận đã đánh Từ Bưu, có điều y đối

với việc của hai nữ diễn viên đó đã dùng sau này sẽ lăng xê thêm cho họ

để làm điều kiện trao đổi, để bọn họ phủ nhận chuyện lật lọng khẩu cung, dã phạm tôi làm trở ngại tư pháp!"

Tống Hoài Minh nói: "Không ngờ Trương Dương lần này lại dày vò đúng người, moi ra được vấn đề của cha con Vương Trọng Dương."

Lưu Diễm Hồng ý vị thâm trường nhìn Tống Hoài Minh, nói: "Chỉ bằng hắn

khẳng định là không dấy lên được sóng gió lớn như vậy đâu!"

Tống Hoài Minh nghe ra ẩn ý của Lưu Diễm Hồng, mỉm cười nói: "Bạn học cũ cô đang hoài nghi gì đó?"

Lưu Diễm Hồng không vạch trần, chuyển đề tài: "Đài truyền hình tỉnh

chính là trọng điểm của bộ tuyên truyền Bình Hải, Vương Trọng Dương mất

chức, nhân tuyển tiếp nhận thích hợp nhất là Tiếu Nguyên Bình!"

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện này không đến lượt tôi vỗ bàn định án! Bí thư Cố rất coi trọng công tác tuyên truyền!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Không có nhân tuyển nào khác, nhất định là y!"

Tống Hoài Minh không nói gì, mục đích chân chính của y chính là lợi dụng chuyện này để khiến Vương Trọng Dương xuống đài, con người của Vương

Trọng Dương rất không nghe lời, đối với Tống Hoài Minh mà nói, một đài

trưởng đài truyền hình nếu như không phối hợp với công tác của mình,

hình tượng của mình rất khó nhanh chóng dựng cao được ở tỉnh Bình Hải, y không phải là người thích lợi dụng thủ đoạn ám muội để đạt được mục

đích. Có điều cơ hội lần này thực sự là quá tốt, Vương Trọng Dương bản

thân lại quả thật có vấn đề, hiếm có hơn là đại lão bản Cố Doãn Tri cũng nảy sinh phản cảm đối với người này, Tống Hoài Minh lại dụng mãnh tướng Trương Dương để nhổ cái đinh trong mắt này cũng là chuyện hết sức đương nhiên.

...

Cố Doãn Tri ở trong phòng làm việc đọc báo, chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy

Hạ Bạ Đát giúp ông ta bưng một chén trà đến trước mặt, cung kính nói:

"Vương Trọng Dương bị song quy rồi, đài truyền hình hiện tại trên dưới

đều rất loạn, lòng người hoảng hốt."

Cố Doãn Tri gấp tờ báo lại, hờ hững cười nói: "Tiếu Nguyên Bình không phải là phó đài trưởng ư?"

Hạ Bát Đạt nói khẽ: "Bí thư Cố định dùng Tiếu Nguyên Bình à?"

Cố Doãn Tri nói: "Có gì mà không được? Anh ta là phó đài trưởng, là một

cán bộ cấp thính trừ Vương Trọng Dương ra, luận năng lực luận tư cách

đều nên để y ra mặt chủ trì công tác."

Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Cố, lúc ban đầu, ngài có nói chuyện giữa Vương

Trọng Dương và Từ Bưu chỉ là chuyện nhà, lãnh đạo tỉnh không tiện tham

dự."

Cố Doãn Tri gật đầu, nói: "Tôi quả thật có nói vậy!"

"Thân là người bàng quan, tôi có thể nói ra quan điểm của mình không?"

Cố Doãn Tri cười nói: "Bá Đạt, đừng có rụt rụt rè rè mãi thế, tôi phát

hiện sao tuổi càng trẻ thì hình như cố kỵ càng nhiều thì phải?"

Hạ Bá Đạt nói: "Tôi ban đầu cũng cho rằng Trương Dương nhắm vào cha con

Vương Trọng Dương là xuất phát từ lòng căn phẫn trước hành động trái đạo nghĩa của họ, là muốn đòi lại công đạo cho cha con Từ Bưu, nhưng từ sau khi Vương Quân vào ngục, tôi phát hiện ra chuyện này hình như có chút

không đúng!"

Cố Doãn Tri gật đầu, cổ vũ y tiếp tục nói tiếp.

Hạ Bá Đạt nói: "Án chiếu theo suy nghĩ của đại đa số người, mục đích

trút giận được Trương Dương đã đạt được rồi, Vương Quân vào ngục chẳng

khác nào là bị trừng phạt, mà sự vào ngục của hắn đồng dạng cũng đả kích Vương Trọng Dương, thế nhưng hắn vì sao vẫn kiên trì tiếp tục đuổi đánh Vương Trọng Dương?" Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Đương nhiên phía công an cũng cấp cho hắn sự phối hợp nhất định, nhưng người có tác dụng chủ đạo vẫn là hắn."

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Thời Duy là cháu ngoại của tôi, cậu có phải là nói chuyện này có quan hệ tới tôi không?"

Hạ Bá Đạt lắc đầu, nói: "Tôi hiện tại đã phát hiện, tôi nhìn Trương

Dương quá đơn giản rồi, từ kết cục hiện tại cho thấy, Vương Trọng Dương

bị song quy, vị trí lãnh đạo số một của đài truyền hình bị bỏ trống,

Tiếu Nguyên Bình đương nhiên được bổ sung vào chỗ trống này. Nhưng Tiếu

Nguyên Bình lại có quan hệ rất tốt với tỉnh trưởng Tống!"

Trên mặt Cố Doãn Tri vẫn treo một nụ cười hờ hững: "Bá Đạt, đừng thừa nước đục thả câu nữa, cậu rốt cuộc là muốn nói gì!"

Hạ Bát Đạt lấy hết dũng khí, nói: "Vương Trọng Dương trước đây vẫn rất nghe lời!"

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: "Cậu có phải là muốn nói, Tống Hoài Minh

mới là người giật giây đằng sau chuyện này, y đang lợi dụng cơ hội này

để diệt trừ những kẻ chống đối mình, nâng đỡ lực lượng thân tín của

mình, tăng thêm thực lực của y ở Bình Hải? Trương Dương là tướng tiên

phong đỉnh cấp của y!"

Hạ Bát Đạt không nói gì, nhưng trong lòng quả thật là nghĩ vậy.

Cố Doãn Tri nói: "Bá Đạt, Vương Trọng Dương bị song quy không phải là

bởi vì ai muốn chơi y, mà là bởi vì y quả thật có vấn đề, chuyện lần này chỉ là một khúc nhạc dạo, cậu tới ủy ban kỷ luật xem thử đi, có bao

nhiêu nhân dân gửi thư tố cáo y? Một cán bộ xảy ra vấn đề, trước tiên

đừng tìm nguyên nhân trên người người khác mà nên tìm ở trên chính người mình trước!"

Hạ Bá Đạt trầm mặc không nói gì.

Cố Doãn Tri nói: "Bá Đạt, tôi già rồi, rồi sẽ có một ngày tôi không thể

tiếp tục ngồi trên vị trí này nữa, rồi sẽ có người leo lên nó. Chẳng lẽ

tôi phải giữ cái vị trí này cả đời ư? Đồng chí Hoài Minh rất có năng

lực, bất kể là anh ta có suy nghĩ gì, tôi cũng tin rằng xuất phát điểm

của anh ta là bởi vì sự phát triển trong tương lai của Bình Hải. Chỉ cần là có lợi đối với Bình Hải, chúng ta phải ủng hộ. Tiếu Nguyên Bình là

một người rất có tính cách, cũng rất có năng lực. Nếu không phải là

những năm trước anh ta quá cấp tiến, hiện tại vị trí đài trưởng đài

truyền hình Bình Hải không phải là của Vương Trọng Dương đâu. Một người

chưa từng trải qua thất bại, trên chính trị rất khó mà thành thục được.

Tôi đã quan sát anh ta, Tiếu Nguyên Bình hiện tại đả đủ sức ngồi trên vị trí này rồi."

Hạ Bá Đạt nói: "Nhưng..."

Cố Doãn Tri cười bảo: "Bá Đạt, anh theo bên cạnh tôi lâu như vậy rồi, có phát hiện tôi coi ai là kẻ địch trên chính trường của mình không?"

Há Bát Đạt lắc đầu.

Cố Doãn Tri nói: "Muốn đi được xa trên con đường chính trị, anh phải

nghĩ tới người dân, mắt nhìn về phía trước chứ thủy chung đừng nhìn xung quanh, tự dựng lên những kẻ địch giả tưởng!"

Hạ Bá Đạt như hiểu ra gì đó.

Cố Doãn Tri nói: "Điều chỉnh ban thị ủy Nam Tích, tôi đã kiến nghị cậu

tới Nam Tịch đảm nhiệm chức đại thị trưởng, mấy ngày tới sẽ có phê

duyệt, gần đây bộ tổ chức sẽ tiến hành khảo sát cậu, cậu chuẩn bị cho

tốt đi!"

Trong lòng Hạ Bá Đạt nổi sóng, y đột nhiên có một loại cảm giác như muốn khóc, y vốn cho rằng Cố Doãn Tri đã quên mất mình rồi, nhưng sự thực

chứng minh Cố Doãn Tri một mực không quên, một mực đều nhớ chuyện của y ở trong lòng. Sĩ vì người tri kỷ mà chết, Hạ Bá Đạt hiện tịa nghĩ tới

chính là câu này, y cảm động nói: "Bí thư Cố, tôi nguyện ý cả đời này ở

bên cạnh ngài làm thư ký cho ngài!"

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Đừng dễ dàng nói ra ba chữ cả đời này, sinh

mệnh chính trị của tôi đã sắp đi tới điểm cuối rồi, mà cậu thì lại đối

diện với một khởi đầu mới, nhiều năm như vậy rồi, cậu ở bên cạnh tôi

chắc cũng không học được không ít thứ, tôi hi vọng cậu có thể lợi dụng

những gì đã học được để làm những chuyện tốt cho nhân dân, làm thực sự."

Hạ Bá Đạt gật đầu thật mạnh.

Cố Doãn Tri nói với vẻ đầy cảm xúc: "Những năm nay, tôi tận mắt nhìn

thấy vô số quan viên ngã xuống trong sĩ đồ, quan trường nhìn thì phong

quang vô hạn, kỳ thực lại bộ bộ kinh tâm, muốn đi thật vững thì phải

không thẹn với lòng, Bá Đạt, cậu nhớ chưa?"

Hạ Bá Đạt cung kính nói: "Bí thư Cố, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ lời dạy của ngài!"

Vương Trọng Dương bị song quy, mà Từ Bưu thì đã khôi phục với sức khỏe

với tốc độ kinh người, điều này đương nhiên là có liên quan tới bí

phương mà Trương Dương cung cấp cho y.

Sáng sớm Từ Bưu dưới sự dìu đỡ của con gái run run rẩy rẩy bước về phía

sân thượng, nhìn mặt trời đang từ từ nhô lên ở đằng xa, Từ Bưu nói: "Cha muốn về Giang Thành rồi!"

Từ Nhã Bội nắm chặt lấy cánh tay của cha: "Cha, đợi cha nghỉ ngơi thêm

hai ngày nữa con sẽ cùng trà về Giang Thành." Cô ta dừng lại một chút

rồi nói tiếp: "Con muốn rời khỏi Giang Thành!"

Từ Bưu nhìn con gái.

Từ Nhã Bội nói: "Bạn con đã giúp con liên hệ với Thiên Không Vệ thị của

Hương Cảng rồi, bên đó đã đồng ý nhận con, sau khi về Giang Thành, con

sẽ lập tức từ chức."

Từ Bưu trong lòng cảm thấy rất khổ sở, con gái rõ ràng là không thể bước ra khỏi nỗi đau lần này, Bình Hải dã trở thành chốn thương tâm của nó,

cho nên nó mới đưa ra quyết định rời khỏi quê hương. Từ Bưu cố nén sự

mất mát trong lòng, nói nhỏ: "Cũng được!"

Từ Nhã Bội cười ôn nhu, nói: "Cha, cha cứ yên tâm, con sẽ không nhớ tới

những chuyện trong quá khứ đâu, con đã quên hắn rồi, hắn không đáng để

con giành cho hắn một chút tình cảm nào cả."

Từ Bưu gật đầu, ánh mắt lại hướng về phía mặt trời ở đằng xa: "Lần này phải cám ơn Trương Dương rồi!"

Đằng sau vang lên tiếng cười của Trương Dương: "Bộ trưởng Từ, ông muốn thật lòng cảm tạ tôi thì cho tôi lên chính ban đi!"

Từ Bưu cười cười quay người lại, nói: "Đinh là đinh mà bu lông là bu

lông, vấn đề trên nguyên tắc thì không thể dễ dãi được!" Y biết Trương

Dương chẳng qua chỉ là nói vậy thôi, với năng lực của Trương Dương, lên

chính ban là chuyện sớm muộn.

Trương Dương sau khi chẩn mạch cho Từ Bưu thì liền rời đi, Từ Nhã Bội

tiễn hắn tới ngoài cửa bệnh viện. Chuyện cô ta tới Thiên Không Vệ thị

công tác là Trương Dương bảo Hải Lan liên hệ, Trương Dương lưu lại số

điện thoại của Hải Lan cho cô ta, bảo cô ta tự liên hệ với Hải Lan.

Theo sự hồi phục của sức

khỏe, tinh thần của Từ Nhã Bội so với trước kia thì tốt hơn nhiều. Có

điều vết thương trong lòng muốn lành lại vẫn cần một đoạn thời gian khá

lâu, cô ta chân thành nói với Trương Dương: "Cám ơn!"

Trương Dương cười nói: "Không cần phải khách khí, lúc trước khi cha cô

giúp tôi lên phó ban, tôi ngay cả một chữ cám ơn cũng không nói đâu!"

Trương Dương không muốn để cha con Từ gia có cảm giác thiếu mình nhân

tình, cho nên hắn cố ý cường điều chuyện Từ Bưu đã giúp đỡ mình.

Ngày đầu tiên của năm 1994, Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng cuối cùng cũng đón ngày đại hỉ của họ. Dưới sự nỗ lực của hai người, mẹ của Lâm

Thanh Hồng là Trang HIểu Đường cuối cùng cũng đồng ý tham gia hôn lễ của con gái.

Thân phận của hai người đều khá là hiển hách, có điều Trang Hiểu Đường

vẫn vô cùng bất mãn đối với hôn sự này, cho nên bà ta không cho Lâm

Thanh Hồng thông tri cho thân thích trong nhà, có thể đáp ứng để nữ nhi

từ trong nhà xuất giá đã tính là đặc biệt khai ân rồi.

Xe cưới do hai mươi chiếc xe BMWs tổ thành, rầm rộ lái vào trong học

viên nông nghiệp Đông Giang, tràng diện hiển hách hấp dẫn sự chú ý của

vô số người.

Lương Thành Long thân mặt tây trang màu đen, phong độ ngời ngời ngồi ở

trong xe, có điều trên mặt gã vẫn không có nhiều hỉ sắc, từ sau ngày

Bạch Yến gây sự, gã và Bạch Yến không liên hệ với nhau nữa, có điều ám

ảnh của chuyện này vẫn tràn ngập đầu óc hắn. Lâm Thanh Hồng những này

này có biểu hiện rất bình tĩnh, giống như là chuyện này chưa từng xảy

ra, càng như vậy, trong lòng Lương Thành Long càng bất an, gã luôn cảm

tháy chuyện này là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào thì nổ.

Trương Dương nhìn ra sự bất an của gã, không khỏi cười nói: "Ngày đại hỉ, mặt mày khổ não thế làm gì?"

Lương Thành Long thở dài: "Tôi đột nhiên cảm thấy mình ngốc nghếch vô cùng!"

Trương Dương kinh ngạc nhìn gã, không biết vì sao gã lại tự mắng mình.

Lương Thành Long nói: "Tôi là người đã trải qua một lần đổ vỡ rồi, tới

hiện tại vẫn không biết hối cải, biết rõ hôn nhân là một cái hố, tôi vẫn cứ nhảy vào trong, tôi hối hận lắm rồi!"

Triệu Tĩnh và Kim Mẫn Nhi ngồi ở bên cạnh thấy gã nói vậy thì đều hiếu

kỳ nhìn gã, Trương Dương bật cười: "Những lời này anh ngàn vạn lần đừng

để cho chị dâu nghe thấy nhé, nếu không anh sẽ thảm lắm đấy!"

Lương Thành Long cười khổ, nói: "Tôi hiện tại cũng chỉ dám làu nhàu một mình thôi!"

Triệu Tĩnh nói: "Anh Lương, anh và chị dâu không phải là rất ân ái ư?"

Lương Thành Long nói: "Đó là vẻ ngoài thôi, đừng trách anh không nhắc

nhở các em, ngàn vạn lần đừng kết hôn, hôn nhân là mồ chôn tình yêu

đấy!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Vậy anh chẳng phải là chết hai lần rồi sao?"

Lương Thành Long nói: "Cậu tương lai không biết sẽ chết bao nhiêu lần đâu!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Ngày đại hỉ, đừng nói những lời xui xẻo như vậy nữa!"

Lương Thành Long cười nói: "Nhìn không ra cô lại bảo vệ Trương Dương như vậy!"

Kim Mẫn Nhi đỏ mặt, Trương Dương mắng: "Lương Thành Long, miệng của anh khuyết đức quá đấy!"

Lương Thành Long thở dài, nói: "Nhân sinh từ cổ ai không chết, lưu lại lòng son chiếu sử sách!"

"Anh mà giống cái đó à? Cứ như là hi sinh anh dũng lắm vậy!"

Xe cưới dừng ở trước ký túc xá nơi Trang Hiểu Đường sống, trong tiếng

pháo, Lương Thành Long dưới sự vây quanh của mọi người đi lên cầu thang, Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng, Trương Dương đều đi theo tới tầng ba,

cầu thang lập tức lộ ra vẻ chật chội.

Đi tới cửa nhà Trang Hiểu Đường, cửa phòng rầm một tiếng bị đóng lại,

Trần Thiệu Bân và Trương Dương lao tới gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng cười của con gái: "Ai vậy!"

Lương Thành Long lớn tiếng nói: "Tôi!"

"Anh là ai?" Nghe tiếng chắc là của Thời Duy.

Lương Thành Long nói: "Tôi là Lương Thành Long!"

"Lương Thành Long anh tới làm gì?" Lần này là giọng của Kiều Mộng Viện.

Lương Thành Long cười nói: "Tôi tới cưới vợ, tôi tới đón Lâm Thanh Hồng, vợ của tôi!"

Mọi người đồng thời rống lên, Lương Thành Long lúc này đã quên đi buồn phiền trong lòng, biến thành mặt mày rạng rỡ.

Cửa phòng ở, nhưng cửa chống trộm ở bên ngoài thì vẫn chưa mở, Thời Duy đứng ở cửa: "Hồng bao đâu?"

Lương Thành Long trước truyền đã chuẩn bị xong hồng bao 888 để đưa, Thời Duy lúc này mới vênh mặt mở cử ra, có chút khoa trương hét lên: "Ông

chủ lớn như vậy mà ra tay keo kiệt thế! Không được!"

Lương Thành Long cười nói: "Em muốn bao nhiêu!"

"Ít nhất cũng phải thêm hai số 8 nữa!"

Trương Dương vỗ cửa nói: "Mau mở cửa đi, nếu không thì 888 cũng không có đâu!"

Kiều Mộng Viện cũng bước lên: "Không mở đấy!"

Lương Thành Long lớn tiếng gọi: "Vợ ơi! Vợ ơi mở cửa!" Đám người xung quanh đều gân cổ hét theo.

Vẫn là Trang Hiểu Đường bước tới, cười nhạt, nói: "Mở cửa đi, đừng ồn ào nữa!"

Lương Thành Long lớn tiếng gọi: "Mẹ!"

Trang Hiểu Đường coi như không nghe thấy, lại bước vào.

Lương Thành Long lại đưa một phong 888 nữa, Thời Duy và Kiều Mộng Viện

lúc này mới mở cửa phòng, cửa phòng vừa mở, cả đám người đều ùa vào,

Trần Thiệu Bân giang tay làm tư thế muốn ôm Thời Duy, Thời Duy gườm gườm nói: "Dám đùa với tôi à, cẩn thận tôi rút gân anh đấy!"

Trần Thiệu Bân nhìn thấy bộ dạng bất khả xâm phạm của cô ta thì quả nhiên không dám đùa nữa.

Thời Duy cảm thấy mông bị người ta vỗ một cái, cô ta hầm hầm tức giận

quay người lại thì Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Căng thẳng vậy làm

gì? Ngày đại hỉ, đừng làm mất hứng của mọi người!"

Cú vỗ này của Trương Dương cực kỳ kín, nhưng Thời Duy thì lại cảm giác

được rõ ràng, thằng ôn xấu xa này không ngờ lại dám chiếm tiện nghi của

mình, kỳ quái là khi cô ta đối diện với Trương Dương thì lại không giận

nổi.

Trần Thiệu Bân và Đinh Triệu Dũng cũng đùa với Kiều Mộng Viện, ngày kết hôn mà không trêu phù dâu thì không vui!

Lương Thành Long bước vào trong phòng, khấu đầu với mẹ vợ, Trang Hiểu

Đường tuy không thích Lương Thành Long, nhưng biểu hiện hôm nay vẫn tính là tốt, trước mặt cũng không giống như trước kia, đưa hồng bao cho hắn, ngữ khí lãnh đạm, nói: "Hai đứa sau này phải sống với nhau thật tốt,

những chuyện khác ta cũng không nói."

Lương Thành Long thật thà dạ một tiếng, lúc này mới đi vào trong phòng

Lâm Thanh Hồng giúp Lâm Thanh Hồng đi giày và đeo nhẫn, Lâm Thanh Hồng

hôm nay cũng đặc biệt vui vẻ, phụ nữ lúc hạnh phúc luôn là đẹp nhất. Lâm Thanh Hồng mặc áo cưới màu trắng mặc dù được một đám mỹ nữ vây quanh

nhưng cũng không hề kém cạnh.

Lương Thành Long nhìn Lâm Thanh Hồng rất thâm tình: "Thanh Hồng, cái này tặng em!"

Lâm Thanh Hồng gật gật đầu, trong tiếng ủng hộ của mọi người, Lương Thành Long ôm Lâm Thanh Hồng rời khỏi nhà.

Hôn lễ đương nhiên là tổ chức ở nhà khách chính phủ Đông Giang, nhân vật tai to mặt lớn tới tham gia hôn lễ rất nhiều, bao gồm cả bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri, đại tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, cùng với mấy vị thưởng ủy

tỉnh đều tới chúc mừng.

Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính ở Bình Hải rất có mặt mũi, y

chỉ có một đứa cháu trai này, cho nên Lương Thành Long cũng rất yêu

thương.

Trương Dương và Kim Mẫn Nhi đứng cùng nhau, nhìn tình cảnh náo nhiệt,

Trương Dương cười nói: "Hôn lễ của người Hàn Quốc các cô có náo nhiệt

vậy không?"

Kim Mẫn Nhi nói: "Người trẻ tuổi của Hàn Quốc hiện tại rất nhiều đều chọn tổ chức hôn lễ kiểu Tây!"

Lúc hai người nói chuyện, chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi

Quốc Thao bước tới, mỉm cười gật đầu với Trương Dương, sau đó nói với

Kim Mẫn Nhi: "Kim tiểu thư chưa về Hàn Quốc à?" Gần đây Lôi Quốc Thao

đang tích cực nỗ lực lôi kéo nơi sản xuất của tập đoàn Lam Tinh tới Đông Giang, cho nên gã trước đây đã từng gặp mặt Kim Thượng Nguyên và Kim

Mẫn Nhi.

Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi định nghỉ ngơi ở Trung Quốc một đoạn thời gian!"

Lôi Quốc Thao cười nói: "Kim tiên sinh có để lộ ý định khảo sát của ông ấy lần này không?"

Kim Mẫn Nhi cười nhạt, nói: "Tôi trước giờ không hỏi chuyện làm ăn của bác ấy."

Lôi Quốc Thao thấy Kim Mẫn Nhi kín miệng như vậy thì cũng đành bỏ cuộc,

gã lại đi tới cạnh Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương đã quen với Kim tiểu

thư từ trước à?"

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Lôi có hứng thú với mỗi quan hệ riêng tư của chúng tôi ư?"

Lôi Quốc Thoa cười nói: "Không không, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Gã

không phải là thuận miệng hỏi chơi, Trương Dương chủ trì công tác của

phòng chiêu thương Giang Thành, trên một ý nghĩa nào đó mà nói, Trương

Dương và gã chính là đối thủ cạnh tranh, trước khi Trương Dương xuất

hiện, Lôi Quốc Thao đối với việc thuyết phục Kim Thượng Nguyên mở nơi

sản xuất ở Đông Giang có lòng tin cực lớn, nhưng sau khi Trương Dương

xuất hiện, đặc biệt là hôm nay nhìn thấy quan hệ giữa Trương Dương và

Kim Mẫn Nhi, Lôi Quốc Thao không khỏi lo lắng, Trương Dương không thể

nào lại chen ngang muốn cướp tập đoàn Lam Tinh về Giang Thành chứ? Có

suy nghĩ này, Lôi Quốc Thao đương nhiên là phải cảnh giác rồi.

Lúc này Lương Thành Long gọi Trương Dương tới giúp đỡ rót rượu, Trương Dương nhân cơ hội bỏ đi.

Lôi Quốc Thao lại nói với Kim Mẫn Nhi: "Kim tiểu thư, cô định ở lại Đông Giang mấy ngày? Có cần tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô không?"

Kim Mẫn Nhi cười cười, không để ý đến hắn nữa, bước về phía Triệu Tĩnh.

Khách tới hôm đó rất đông, ngay cả Chương Bích Quân của cục công an cũng xuất hiện, quan hệ giữa cô ta và bí thư thị ủy Lương Thiên Chính không

tồi, lúc Trương Dương cùng Lương Thành Long đi kính rượu, Chương Bích

Quân vẫy vẫy tay với Trương Dương, Trương Dương đi tới cạnh cô ta,

Chương Bích Quân đưa cho hắn một số điện thoại, nói: "Xong việc thì gọi

điện thoại cho tôi nhé!"

Trương Dương gật đầu, thầm nghĩ Quốc An lại muốn làm phiền mình à, quan

hệ hiện tại giữa hắn và Quốc An vẫn tính là ăn ý, kể ra gần đây Quốc An

giúp hắn rất nhiều việc, hắn ngược lại không làm gì cho Quốc An cả, mỗi

tháng còn lĩnh một phần tiền lương của Quốc An, nghĩ cũng thấy hơi xấu

hổ.

Bởi vì lãnh đạo quan trọng có mặt khá đông, cho nên mọi người đều ước

thúc hành vi của mình, không có cảnh lộn xộn như trong những đám người

khác, cả hôn lễ được tiến hành đâu ra đó, có điều bầu không khí tất

nhiên là kém vui hơn một chút.

Tiệc cưới cuối cùng cũng kết thúc, Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng bắt đầu tiễn khách.

Trương Dương vốn có nhiệm vụ tiếp nhà gái, nhưng Trang Hiểu Đường lại

không cho con gái thông tri cho thân thích, cho nên bàn này trống, Lâm

Thanh Hồng trong lòng đương nhiên có chút không vui, từ đó có thể thấy

mẹ cô ta vẫn giữ thái đội phản đối đối với hôn sự của cô ta và Lương

Thành Long.

Trương Dương bớt thời gian gọi điện cho Chương Bích Quân, mới biết rằng

cô ta chưa đi mà vẫn ở lại trong bãi đỗ xe, thế là liền đi tới.

Đi tới xe đua của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân nói: "Kim Mẫn Nhi

lại tới Đông Giang rồi, lần này chắc không là có liên quan tới anh chứ?"

Trương Dương cười nói: "Cô nghĩ nhiều rồi, người ta là tới làm ăn, không có liên quan gì tới tôi?"

Chương Bích Quân bảo: "Chú ý giữ khoảng cách, thân phận của cô ta rất đặc biệt, đừng dẫn tới ảnh hưởng quốc tế không tốt."

Trương Dương cười nói: "Các cô lo xa quá rồi!"

"Cái này không liên quan gì tới Quốc An cả, là lời khuyên của cá nhân

tôi đối với cậu thôi!" Chương Bích Quân nói xong, mở cặp táp, từ bên

trong rút ra một bức ảnh: "Người này chắc là anh quen chứ!"

Trương Dương cầm lấy tấm ảnh để xem, bất giác ngây ra đó, trong ảnh là

một đôi nam nữ đang nói chuyện, người nữ thì hắn rất quen, không ngờ là

Văn Linh, con gái của phó thủ tướng Văn, người nam tướng mạo anh tuấn,

khí chất bất phàm, tuổi khoảng mươi lăm ba mươi sáu, hắn trước giờ chưa

từng gặp, điều khiến Trương Dương kinh ngạc là, khuôn mặt trước giờ chưa từng cười của Văn Linh lại đầy vẻ tươi cười, cái này quả thực là rất

không bình thường.

Chương Bích Quân nói: "Bức ảnh này là chụp ở Hán Thành, cô gái trong bức ảnh là Văn Linh, con gái của phó thủ tướng Văn, còn người nam là Thôi

Chí Hóán, phó tổng giám đốc tập đoàn An Vũ!"

Trương Dương nhìn kỹ lại bức ảnh: "Bọn họ chẳng không phải là yêu nhau rồi chứ?"

Chương Bích Quân nói: "Tôi không rõ, có điều hiện tại có thể khẳng định

một chuyện Văn Linh trong thời gian ở Hàn Quốc có quan hệ rất tốt với

Thôi Chí Hoán, Thôi Chí Hoán cùng cô ta đi tới không ít nơi của Hàn

Quốc.

Trương Dương thầm thầm buồn bã, rất ủy khuất cho Đỗ Thiên Dã, không ngờ

Văn Linh lại cho gã đội mũ xanh quốc tế, đặc biệt đáng giận là tên Thôi

Chí Hoán này còn là người Hàn Quốc, nhìn thế nào cũng không thấy bằng Đỗ Thiên Dã. Chẳng lẽ thế đạo thay đổi rồi, con gái hiện tại đều thích bọn mặt trắng? Trương Dương trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại

nói: "Quốc An các cô cũng nhàn quá không có việc gì làm à, cả ngày đi

săm soi chuyện riêng của người ta."

Chương Bích Quân nói: "Thân phận của Thôi Chí Hoán khiến chúng tôi hoài

nghi, người này rất có khả năng là đặc công Hàn Quốc, hắn tiếp cận Văn

Linh nhất định là có mục đích khác."

Trương Dương nói: "Vì sao phải nói với tôi chuyện này? Cô nên trực tiếp nói với phó thủ tướng Văn mới đúng chứ!"

Chương Bích Quân nói: "Tôi không có chứng cứ xác thực, cho nên chỉ có thể lấy dự phòng làm chủ!"

"Cái này có liên quan tới tôi à?"

Chương Bích Quân gật đầu một cách khẳng định: "Tập đoàn An Vũ của Hàn

Quốc đang bàn chuyện hợp tác với nhà máy công trình cơ giới Giang Thành, theo tôi biết, đại biểu đàm phán phía Hàn Quốc chính là Thôi Chí Hoán,

tôi muốn anh gia nhập vào chuyện này, lưu ý tới động hướng của hắn nhiều một chút."

Trương Dương nói: "Yên tâm đi, bất kể hắn có phải là gián điệp Hàn Quốc

hay không thì tôi cũng sẽ lưu ý tới hắn!" Không vì gì khác, chỉ vì Đỗ

Thiên Dã thôi hắn cũng nên làm vậy rồi.

Chương Bích Quân nói: "Tôi sẽ phái người tới hiệp trợ công tác của anh!"

Trương Dương nói: "Tôi độc lai độc vãng quen rồi, không cần người khác hiệp trợ đâu!"

Chương Bích Quân cười cười: "Nói chung dựa vào một người mà đơn đả độc đấu thì không được đâu!"

"Tôi sao cảm thấy như cô muốn tìm người tới giám thị tôi?"

Chương BÍch Quân nói: "Yên tâm đi, anh còn chưa tới mức đó đâu!"

...

Tham gia hôn lễ của Lương Thành Long, tất cả mọi người đều bận rộn, Kim

Mẫn Nhi đương nhiên trưa hôm đó phải ngồi máy bay tới Bắc Kinh, cô ta

tới đó hội họp với mẹ rồi cùng đón năm mới.

Trương Dương thì lái xe Hoàng Quan của Lương Thành Long tới phỉ thủy cốc núi Đông Lâm thuộc huyện Thương Thủy Đông Giang, tới đây là vì lúc

trước đã ước hẹn cùng Tần Thanh tới một căn nhà gỗ đón năm mới.

Tần Thanh sở dĩ lựa chọn nơi này để hội họp với Trương Dương, là bởi vì

núi Đông Lâm nằm giữa Lam Sơn và Đông Giang, cách hai thành phố này

không quá một trăm km, hơn nữa nơi này vừa mởi mở khu nghỉ dưỡng, du

khách rất ít, Tần Thanh và Trương Dương đều là nhân vật công chúng, bọn

họ có điều phải cố kỵ

Trương Dương men theo đường núi tiến vào núi Đông Lâm, núi Đông Lâm trên khí thế rõ ràng là không thể nào sánh bằng núi Thanh Đài, có điều ngọn

núi nhỏ này cách mặt nước biển không quá bốn trăm mét, thắng cảnh tú lệ, chỗ nào cũng thấy sơn tuyền hồ bạc, sơn thủy tôn nhau. Tuy đã là mùa

đông, nhưng nhiệt độ trong sơn cốc vẫn hơn 0 độ, dõi mắt nhìn, chỗ nào

cũng là thực vật màu xanh, cảnh đẹp ý vui.

Trương Dương từ giữa đường rừng tiến vào cốc Phỉ Thúy, tuy là ngày đầu

tiên của năm mới, những người tới nghỉ ngơi không nhiều, hắn trực tiếp

lái xe vào trong khu nhà khỗ, đi tới trước biệt thự gỗ số 15, từ xa đã

nhìn thấy Tần Thanh đứng ở trước nhà gỗ, ánh nắng ấm áp chiếu lên thân

hình thon dài của cô ta tạo thành một đường viên vàng, giống như là nữ

thân tỏa hào quang bốn phía vậy.

Trương Dương lái xe vào cửa rồi bước xuống.

Tần Thanh vui mừng như một con chim non chạy tới đón, cũng chỉ có ở loại địa phương này, Tần Thanh mới có thể cởi bỏ cái mặt nạ thường ngày, để

lộ ra con người thật sự của mình.

Tần Thanh nhảy lên, lao vào lòng Trương Dương, Trương Dương ôm lấy cô ta rồi quay một vòng, đôi chân thon dài của Tần Thanh quặp chặt lấy eo

hắn, chủ động đưa đôi môi ấm áp mềm mại tới.

Hôn thắm thiết một lúc lâu, Trương Dương mới nhẹ nhàng vỗ lên mông cô

ta, thả Tần Thanh xuống, hai người nám tay nhau bước vào trong căn nhà

gỗ.

Thiết bị trong căn nhà gỗ khá đầy đủ, Tần Thanh một tiếng trước đã tới đây, đã mở máy điều hòa, trong phòng khá ấm áp.

Trương Dương cởi áo da ra, nhìn thấy trên bàn ăn ở phòng ăn đã đặt không ít thức ăn, không khỏi cườ nói: "Em chuẩn bi chu đáo nhỉ!"

Tần Thanh thản nhiên cười nói: "Em lúc sáng mở hội nghị ở chính phủ

thành phố, buổi trưa ăn xong liền tới đây, trước khi tới đã mua một ít

thức ăn ở Lam Sơn!"

Trương Dương ngồi trên sa lông, vỗ vỗ sa lông, Tần Thanh ngồi xuống cạnh hắn rồi tựa sát vào lòng hắn. Ở trong lòng Trương Dương Tần Thanh đã

hoàn toàn thả lỏng mình, trở lại mặt nữ tính của cô ta, thân là phó thị

trưởng Lam Sơn, ở trước mặt người ta phải giữ hình tượng kiên cường quả

cảm, nhưng cô ta cũng cần che chở, cũng cần quan tâm yêu thương.

Trương Dương nhẹ nhàng vuốt tóc Tần Thanh: "Mệt không? Hay là em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi chuẩn bị bữa tối!"

Tần Thanh lắc đầu, ôm lấy cánh tay Trương Dương, nói: "Quên chúc mừng

anh rồi, thanh niên mười tốt của tỉnh, đó là một vinh dự rất lớn đó."

"Anh rất hờ hững với những thứ này, thanh niên mười tốt của tỉnh còn

không bằng một cái lợi ích thực tế của cán bộ cấp chính ban."

Tần Thanh cười cười nhéo tai hắn: "Đừng gấp! Người ta không thể nào ăn

một bữa là béo được, biểu hiện của anh ở Giang Thành trong đoạn thời

gian này moi người đều thấy, Giang Thành mười tốt, tỉnh mười tốt, hai

vinh dự này đã khẳng định rõ vị trí số một của anh trong cán bộ thanh

niên Giang Thành rồi."

Trương Dương nói: "Bí thư Đỗ bảo anh tới chủ trì công tác của phòng

chiêu thương, trọng điểm công tác vào năm tới của anh lại là chiêu

thương dẫn tư rồi."

Tần Thanh gật đầu: " Trương Dương, anh ở Đông Giang đã gặp mặt Ngô Minh à?"

Trương Dương kể lại chuyện ở Nam Quốc sơn trang gặp Ngô Minh, mỉm cười

nói: "Chuyện đó quả thật là tại anh, anh đột nhiên phanh gấp mới dẫn tới việc hai xe đâm nhau, có điều xe của họ đi quá gần. Sao? Gã ở trước mặt em nói xấu gì anh à?"

"Không, chỉ nói là có gặp anh, ngay cả chuyện đâm xe cũng không nói!"

Trương Dương bảo: "Anh không thích người này, cảm thấy gã rất giả dối!"

Tần Thanh cười nói: "Tính khí của anh vẫn vậy, cái gì cũng biểu hiện ra

ngoài, có một số chuyện có thể giấu ở trong lòng thì cứ giấu đi."

"Anh nếu chuyện gì cũng giấu diếm thì há chẳng phải là quá âm hiểm rồi?"

Tần Thanh tựa sát vào ngực hắn: "Em tin, anh giấu diếm với ai chứ không như vậy với em đâu."

Trương Dương làm mặt xấu: "Là em nói đấy nhé!"

Tần Thanh cảm thấy biến hóa thân thể của thằng ôn này, đỏ mặt đánh lên người hắn một ái, nói: "Anh cơm đi!"

Trương Dương lắc đầu ấn Tần Thanh vừa mới ngồi dậy xuống, đè cô ta lên sa lông: "Anh muốn ăn em!"

Tần Thanh mắt khép hờ, nói khẽ: "Anh chẳng bao giờ chịu chia rõ thời gian trường hợp gì cả!"

Trương Dương nhẹ nhàng cởi quần cô ta ra, hô hấp biến thành gấp gáp:

"Đảng ta không phải là đề xướng trong công tác hiện thực phải dũng cảm

phá vỡ lề lối cũ, có tính sáng tạo ư! Thế này mới gọi là khai thác tinh

thần."

Tần Thanh giãy dụa hai cái có tính tượng trưng, rất nhanh liền mềm oặt

dưới động tác của Trương Dương, ôm lấy mặt hắn, nói: "Anh trong công tác có môt nửa tinh thần này là được rồi...A..."

Trương Dương ôm chặt lấy người cô ta, nói nhỏ: "Ahh là người thực tế!"

Mũ nhân phó thị trưởng yểu điệu nói: "Em thích..."

Cốc Phỉ Thúy cũng có suối nước nóng, tuy quy mô không bằng cốc Xuân Hi

của núi Thanh Đài, có điều chất nước rất tốt, Trương Dương và Tần Thanh

sau khi ăn cơm xong liền đi tới trung tâm suối nước nóng, Tần Thanh

chuẩn bị rất đầy đủ, tự mang theo áo tắm. Trương Dương thì không tính

nhiều như vậy, chỉ có thể lâm thời ở trong cửa hàng bách hóa mua một cái quần bơi, tốn mất năm mươi đồng của hắn, thứ này ở trong thành thị cùng lắm là mười đồng.

Đáng ghét hơn là còn không được chọn kiểu, bộ vị quan trọng của quần bơi còn in một con chuột, may mà chỗ này không có người quen, nếu gặp phải

người quen, Trương đại quan nhân thật không biết giấu mặt vào đâu.

Tần Thanh mặc áo tắm một mảnh màu đen, thân hình khiêu gợi khiến Trương

Dương nhìn mà nhỏ cả nước dãi, hoa văn hình con chuột tất nhiên là phình ra nhiều, Tần Thanh để ý thấy biến hóa của hắn, không nhịn được mà phải nhắc nhỏ: "Đây là nơi công cộng, anh thu liễm một chút đi!"

Trương Dương cười hắc hắc, hai người quấn khen tắm bước vào giữa suối

nước nóng. Hai người đi tới hồ lá thông, Trương Dương rất thoải mái

nhúng cả người xuống nước, hưởng thụ nước suối.

Tần Thanh ngồi ở bên cạnh hắn, tuy Tần Thanh đã hai mươi tám tuổi, nhưng da thịt vẫn nõn nà, điều này tất nhiên liên quan tới chế độ bảo dưỡng

của cô ta, cũng liên quan mật thiết tới công phu thổ nạp mà Trương Dương truyền cho cô ta.

Tần Thanh nói: "Anh tới Nam Quốc sơn trang không phải là để gặp mặt Kim Thượng Nguyên của tập đoàn Lam Tinh chứ?"

Trương Dương bật cười. Đề tài này vừa rồi bọn họ vẫn chưa nói xong, xem

ra Tần Thanh cũng rất quan tâm tới chuyện của tập đoàn Lam Tinh. Trương Dương gật đầu, ở trước mặt Tần Thanh, hắn không cần phải giấu diếm gì

cả: "Thị trưởng Tả rất hứng thú với tập đoàn Lam Tinh, cho nên bảo anh

mời tập đoàn Lam Tinh tới Giang Thành khảo sát!"

Tần Thanh gật đầu: "Theo em biết, Kim Mẫn Nhi lúc ban đầu muốn đặt nơi

sản xuất ở trong Lam Sơn và Đông Giang, không tính tới Giang Thành."

"Cho nên thị trưởng Tả mới phái anh đi làm công tác, Thanh à, nếu như

chuyện này anh hưởng tới em thì anh sẽ thôi không làm nữa!"

Trong lòng Tần Thanh thấy rất ấm áp, cô ta biết Trương Dương nói thật,

vì cô ta, Trương Dương có thể làm rất nhiều chuyện, cô ta lắc đầu, nói:

"Tình cảm giữa chúng ta là một chuyện, công tác lại là một chuyện khác,

Lam Tinh trú tại Lam Sơn đương nhiên là chuyện tốt, có điều Kim Thượng

Nguyên không phải là kẻ ngốc, ông ta sẽ cân nhắc lợi hại của các phương

diện, quyền lựa chọn sau cùng là ở chỗ ông ta, căn cứ vào tình huống hội đàm của em và ông ta, Kim Thượng Nguyên không có hứng thú lắm với Lam

Sơn, trình độ phát triển kinh tế của Lam Sơn khá cao, giá thành sản

xuất, tiền công nhân công ở trong cả Bình Hải mà nói là khá cao, trong

nhận thức của em, thương nhân Hàn Quốc quan tâm nhất là giá thành sản

xuất, cho nên hi vọng của Lam Sơn không lớn."

Trương Dương nói: "Anh chỉ là phụng mệnh đi mời ông ta tới khảo sát thôi, chuyện cụ hể thì vẫn chưa quyết định!"

Tần Thanh mỉm cười: "Tả Viên Triêu gần đây rất quan tâm tới khu phát

triển của Giang Thành, xem ra trên đại hội nhân dân sắp khiến ông ta rất có động lực."

Trương Dương biết Tần Thanh đang ám chỉ chuyện tuyển cử thị trưởng Giang Thành, nếu như nói trước đây chuyện đó còn là huyền niệm, hiện tại cơ

hồ không còn tồn tại bất kỳ biến số gì nữa rồi, Lý Trường Vũ gần đây gặp vận xui liên tục, trên chính tích cũng không có biểu hiện đột xuất gì,

mà Tả Viên Triêu trong việc kiến thiết khu phát triển là cải cách xí

nghiệp làm không tồi, đã có được sự công nhận của lãnh đạo thượng cấp,

càng quan trọng hơn là, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã rất hân

thưởng y.

Trương Dương nói: "Ai là thị trưởng đều không có liên quan gì tới anh, dẫu sao cũng chẳng tới lượt anh!"

Tần Thanh nói: "Có từng nghĩ tới huyện lý công tác không?"

Trương Dương gật đầu: "Anh cũng nghĩ rồi, tới hạt huyện của Giang Thành

làm một huyện trưởng, vậy cũng tính là làm thổ hoàng đế một phương!"

Tần Thanh cười nói: "Tư tưởng của anh lệch lạc quá, có điều với tính khí của anh nếu điều tới huyện lý, thật không biết sẽ gây ra động tĩnh lớn

cỡ nào, em thấy Đỗ Thiên Dã không dám thả anh đi đâu. Vả lại, thời gian

anh tới Giang Thành chưa lâu, trên công tác khẳng định cần sự phụ tá và

ủng hộ của anh, trong khoảng thời gian ngắn anh đừng hòng đi được."