Hai người đang đứng trong không gian chật chội, các giác quan bị phóng đại vô hạn. Hoắc Uẩn Khải biết phương pháp nào là hiệu quả nhất, trong tình huống này thì cách tốt nhất là đánh nhanh thắng nhanh. Ngày thường tuy Lê Phi Phàm miệng lưỡi lợi hại nhưng anh lại hiếm khi ra tay, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện này với bất kì ai khác.
Anh gần như mất hết năng lực chống đỡ, lập tức gục trên vai Hoắc Uẩn Khải, chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn xen lẫn tiếng nỉ non.
Không xong, đầu óc cứ mơ hồ.
Trong mắt Lê Phi Phàm, cả thế giới đang rất mờ nhòe.
Nhưng tác dụng của thuốc khiến anh cảm thấy như có một ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực, chút tỉnh táo cuối cùng cũng bị cắn nuốt, máu sôi sùng sục. Ngày thường Lê Phi Phàm sẽ không bao giờ phát ra âm thanh như thế, nhưng bây giờ anh lại vô thức muốn dính chặt lấy người kia theo bản năng.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải thà chấp nhận bản thân bị kí©h ŧhí©h chứ nhất quyết không thỏa mãn anh.
Hắn kiềm chế anh hết lần này đến lần khác, rồi lại buông tay ra.
“Không được.” Lê Phi Phàm bắt đầu nói mê sảng.
Giọng nói nhuốm tông khác, cứ như sắp khóc: "Hoắc Uẩn Khải, tôi không làm được, tôi không xuất ra được.”
“Ngoan, sắp được rồi.” Hoắc Uẩn Khải đè tay anh lên tường, giữ chặt không để anh cọ xát lung tung.
Nó cũng khiến cơ thể anh hoàn toàn tiếp xúc với không khí.
Giọng nói của hắn đối lập với Lê Phi Phàm, dường như được phủ một lớp cát sỏi, thô ráp như bị chà nhám. Hắn nghiêng đầu, để hơi thở lướt qua vành tai anh rồi nói: “Hoàn cảnh ở đây rất tệ, nghe lời một chút, đợi lát nữa tôi sẽ đưa cậu ra ngoài, được không?”
Lúc này sao Lê Phi Phàm có thể nghe được lời của hắn nữa.
Càng không biết lời này ngoại trừ thông báo thì còn có nghĩa là đang nhắc nhở.
Vừa dứt lời, Lê Phi Phàm đã mất cảnh giác, còn chưa kịp bình tĩnh đã chợt rên mấy tiếng, Hoắc Uẩn Khải không cho anh thời gian đã bắt đầu đưa tay vuốt ve.
Lê Phi Phàm khó lòng chịu nổi, nhất là lúc anh đang cực kỳ nhạy cảm do thuốc.
Lê Phi Phàm dựa lưng vào tường, muốn tìm một lối thoát nhưng không trốn nổi, chỉ có thể phát ra hơi thở gấp gáp hơn trước, thậm chí muốn xin tha cũng không thể.
Khoảng thời gian giữa hai lần quá ngắn, nhưng sự mẫn cảm tích lũy lại tăng lên gấp bội.
Xong xuôi, Lê Phi Phàm đã không còn sức lên tiếng, anh tựa vào vai Hoắc Uẩn Khải, cả người mềm oặt như cá thiếu nước.
Lê Phi Phàm bị gây sức ép một lúc, mắt nửa nhắm nửa khép.
Nhưng anh có thể cảm nhận được sau hai lần phát tiết, ngọn lửa trong bụng mình đã bị đẩy lùi.
Hoắc Uẩn Khải sửa sang lại cho Lê Phi Phàm, hắn lấy quần áo bọc anh lại rồi bế ra ngoài.
Lúc này Lê Phi Phàm cũng không quan tâm đến tư thế được bế ra như thế nào nữa, anh rất mệt, không muốn nghĩ thêm. Bởi vì đối phương là Hoắc Uẩn Khải nên anh an tâm mà vùi đầu vào trong ngực hắn, để mặc bản thân rơi vào mớ suy nghĩ hỗn độn.
Lúc này, Khâu Hổ dẫn theo không ít người, đang đứng ở trước cửa nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Hoắc Uẩn Khải ôm người sải bước đi tới, bọn họ đồng loạt cúi đầu tránh đi tầm mắt của hắn.
Hoắc Uẩn Khải: "Gọi bác sĩ tới đây.”
Khâu Hổ trả lời: "Bác sĩ đang đợi rồi.”
Đi được hai bước, Hoắc Uẩn Khải chỉnh tư thế ôm người trong tay, nhìn camera giám sát trên đầu, nói: "Xóa đoạn video từ lúc cậu ấy vào nhà vệ sinh đi, bên cạnh đó cậu hãy cho người điều tra danh sách nhân viên tham gia bữa tiệc.”
"Nhị gia nghi ngờ lần này không phải chỉ là sơ hở của nhà họ Tần?”
“Có phải hay không, cứ điều tra thì sẽ biết.” Hoắc Uẩn Khải thu hồi ánh mắt.
“Tôi hiểu rồi.” Khâu Hổ nói.
Khâu Hổ dẫn theo người bảo vệ họ đến lối đi riêng, vừa đi vừa nói: "Nhị gia, còn một chuyện nữa, Trì Cận vẫn chưa biết cậu Lê đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy đang hỏi cậu Lê đã đi đâu, có cần thông báo cho cậu ấy không?”
"Không cần." Hoắc Uẩn Khải tiếp tục bước đi, cúi đầu nhìn người trong lòng nói: "Tùy tiện kiếm cớ đi, chuyện hôm nay không được để cho ai biết.”
Khâu Hổ vô tình thấy nửa khuôn mặt của người đang được Hoắc Uẩn Khải bế.
Gương mặt đỏ bừng, khóe mắt như còn đọng lại vệt nước.
Khâu Hổ giật thót, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, nghiêm túc trả lời: "Vâng, ngài yên tâm.”
Phía bên trên tầng 2, trong một căn phòng có vệ sĩ canh gác, mơ hồ nghe được vài tiếng la hét, hơn nữa tiếng hét càng lúc càng thê lương.
Thỉnh thoảng có những nhân viên đi qua lo lắng liếc nhìn căn phòng, sau đó lại bị đám vệ sĩ hung dữ đứng ở cửa làm cho hoảng sợ mà nhanh chóng rời đi.
Thủ đoạn thanh lý môn hộ của nhà họ Tần, người trong cuộc nói đến đều tỏ ra sợ hãi.
Bên trong phòng, có người đeo găng tay trắng bưng lên một cái khay.
Người này vừa nói vừa giao cái khay cho Tần Bách Dạ đang dựa vào bàn: "Ly nước cùng ly rượu này đều bị bỏ thuốc, chẳng qua là loại thuốc không giống nhau.”
Ly rượu đã uống được một nửa, còn ly nước lại không bị động tới.
“Trong này bị bỏ cái gì?” Tần Bách Dạ cầm ly nước kia lên nhìn qua ánh đèn hỏi Người kia hơi cúi đầu nói: "Đây là loại thuốc tương tự như Anisodamine, nhưng hiệu quả mạnh hơn, thực ra dùng một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu những người bị rối loạn nhịp tim, tim đập nhanh và người có vấn đề về tim mà uống nhầm thì rất có thể sẽ gây tử vong.”
Một tiếng “choang” vang lên, chiếc cốc bị Tần Bách Dạ ném lên tường vỡ tan thành nhiều mảnh.
Bởi vì tim của Lê Phi Phàm có vấn đề nên vẫn luôn phải đi điều trị, chỉ cần là người có một chút đầu óc là biết rõ.
Một ly là có thể hủy hoại anh, một ly là muốn lấy mạng anh.
Nếu không phải anh tỉnh táo mà chọn ly rượu kia, kết quả lúc này như thế nào, Tần Bách Dạ không dám tưởng tượng.
Khâu Dương đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của hắn khó coi, cậu ta bước đến gần, dẫm lên người đang bị trói trước mặt, nhìn kẻ đang đau đớn dưới chân, nói: "Đã đến lúc này, anh còn muốn cứng miệng?”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết.” Nước mắt, nước mũi và máu của người đàn ông trộn lẫn vào nhau, đôi mắt sưng đến mức không thể mở ra, giọng nói run run: “Ông chủ Tần, làm ơn thả tôi ra, tôi chỉ tham tài nên mới bị ma xui quỷ khiến mà cho người vào. Bên kia cũng chỉ nói với tôi rằng bọn họ chỉ muốn cảnh cáo Lê Phi Phàm để các người thả Tần Tiêu. Tôi không ngờ bọn họ lại ác như vậy, hơn nữa cũng không biết bọn họ có ý định giếŧ người.
Ông chủ Tần, cầu xin ngài tha cho tôi.”
“Anh Tần.” Khâu Dương quay đầu nhìn Tần Bách Dạ.
Tần Bách Dạ ra hiệu cho cậu ta dừng lại, tự mình đứng dậy tiến lên hai bước rồi ngồi xổm xuống trước người nọ.
"Mày khẳng định là vì Tần Tiêu?”
Người đàn ông nằm dưới đất mếu máo gật đầu: "Đó là những gì tôi đã nghe được.”
“Đã hiểu.” Tần Bách Dạ đứng dậy ra hiệu cho những người phía sau: “Dẫn đi.”
Sau khi đám người kia bị kéo đi, Khâu Dương mới bước tới, ngập ngừng nói: "Anh Tần, anh thật sự cho rằng chuyện đó là do những người kia của nhà họ Tần làm à?”
“Có lẽ hai kẻ kia chỉ là kẻ chết thay.” Tần Bách Dạ cười nhạt nói: “Mấy lão già đó vẫn còn đang mơ mộng muốn giúp Tần Tiêu lên nắm quyền, bọn họ không biết Phi Phàm chính là Tiểu Xuyên, còn tưởng tôi muốn đoạt người với Hoắc Uẩn Khải nên mới dứt khoát dùng thủ đoạn đê tiện để hại em ấy, cảm thấy như vậy là có thể uy hϊế͙p͙ được tôi. Tôi cũng không ngại để cho bọn họ nhìn rõ, một khi động vào người có thân phận cao hơn cả người yêu sẽ có kết cục như thế nào.”
Khâu Dương: "Người đã bỏ thuốc vào đồ uống và đánh ngất mấy người ở sau bếp liệu có phải cùng một người không?" Ly đồ uống đó là điểm đột phá do Hoắc Uẩn Khải dẫn tới.
Biết rõ Hoắc Uẩn Khải sẽ không cho Lê Phi Phàm uống rượu, hơn nữa còn biết trong cùng ngày sẽ có người của nhà họ Tần ra tay, tất cả những sự trùng hợp gộp lại đã tạo cho kẻ đằng sau màn một lớp bảo vệ.
Vì vậy, kẻ muốn giếŧ Lê Phi Phàm không những phải hiểu rõ về anh mà còn phải hiểu rõ mọi người và mọi việc xung quanh anh.
Nhìn qua cũng có thể biết được người này hận Lê Phi Phàm đến tận xương tủy.
Mà người có thể hận em ấy đến vậy...
“Việc điều tra Thư Dịch Khinh thế nào?” Tần Bách Dạ đột nhiên hỏi.
Khâu Dương sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Không có động tĩnh gì, những nơi có thể điều tra chúng ta đều đã tra xét, cậu ta cứ như đã bốc hơi khỏi Thịnh Kinh, trừ khi cậu ta đã rời khỏi Thịnh Kinh, nếu không sẽ không có chuyện chúng ta không thể tra ra được một chút manh mối nào.”
“Chưa chắc.” Tần Bách Dạ lạnh lùng nói.
Hắn nói: "Kiểm tra thông tin của tất cả những người tham gia buổi tiệc rượu ngày hôm nay, bao gồm cả quan hệ gia đình và nhân viên làm việc.”
Tần Bách Dạ và Hoắc Uẩn Khải không hẹn mà có cùng suy nghĩ với nhau.
Việc điều tra vẫn tiếp tục, đến nửa đêm tiệc rượu mới kết thúc.
Lê Phi Phàm không biết bản thân đã liên liên tiếp gây ra ảnh hưởng lớn thế nào, lúc tỉnh dậy anh đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ.
Ánh sáng xung quanh không rõ lắm, nhưng vì đèn sáng nên điều đầu tiên anh chú ý tới là giá truyền dịch ở đầu giường, khi giơ cánh tay lên thì thấy mu bàn tay mình vẫn còn đang cắm kim.
Tại sao phải truyền dịch? Đến khi đầu óc bớt quay cuồng, Lê Phi Phàm mới nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Fuck.” Anh nhìn lên trần nhà, chửi thầm một tiếng.
Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn– hơi thở gấp gáp, những tiếng thì thầm trong không gian bức bối và chật chội.
Lê Phi Phàm giơ cánh tay không bị truyền dịch lên che mắt mình, phản ứng đầu tiên của anh là sống không còn gì luyến tiếc, mẹ nó mất mặt quá rồi.
Lúc này, cơ thể anh rất thoải mái và sạch sẽ, cánh tay được truyền dịch ở bên kia cũng mát lạnh, cơ thể không còn cảm giác nóng bức khó chịu như trước đó nữa.
Nhưng anh vẫn có thể nhớ được cảm giác ấm áp khi da thịt đụng chạm, ngay cả khi đầu óc không tỉnh táo, anh vẫn nhớ cảnh bản thân đã dính lên người hắn cầu xin như thế nào, cũng nhớ rõ mình đã bị hắn đè lên tường và đưa lên đỉnh ra sao.
Khi nhớ lại cảm giác run rẩy đó, da đầu anh vẫn cảm thấy tê dại.
“Tỉnh rồi?” Khi cánh tay bị ai đó đặt xuống, Lê Phi Phàm thấy Hoắc Uẩn Khải.
Quần áo chỉnh tề, không một chút cẩu thả.
Đầu tiên hắn kiểm tra nhiệt độ ở cổ anh, sau đó nói: "Không sao, bác sĩ đã khám qua rồi, truyền nốt bình dịch này sẽ không vấn đề gì.”
Lê Phi Phàm nằm ngửa, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Hoắc Uẩn Khải.
Nhìn hắn từ đầu đến cuối không thay đổi sắc mặt, trong đầu anh lại hiện lên hơi thở gấp gáp trong nhà vệ sinh, cúc áo bị anh bứt tung, cả người như ngâm trong hormone của Hoắc Uẩn Khải.
Gợi cảm, dáng đẹp, giọng nói trầm ấm, đôi tay kia...
Ánh mắt của Lê Phi Phàm dời xuống rồi dừng ở bàn tay đang đắp chăn bông cho anh của Hoắc Uẩn Khải.
Anh lập tức lúng túng nhắm mắt lại.
“Sao vậy?” Lê Phi Phàm nghe thấy Hoắc Uẩn Khải hỏi.
Lê Phi Phàm khàn giọng phủ nhận: "Không có gì, đầu hơi choáng.”
Anh không dám thừa nhận mình mê mẩn đôi tay của hắn, lúc này nhìn thấy nó, anh lại nhớ đến lúc hắn giúp mình phát tiết.
Biến ŧhái lắm.
Kết quả, Hoắc Uẩn Khải trực tiếp cúi xuống luồn tay dưới vai dìu anh nằm lên.
Lê Phi Phàm không kịp phản ứng, trợn tròn mắt hỏi: "Làm sao vậy?”
“Hiện tại đã khá hơn chưa?” Hoắc Uẩn Khải ngồi ở phía sau, để anh dựa vào mình, sờ cánh tay lạnh lẽo do truyền dịch của anh, nói: “Nằm lâu quá, ngồi một lát đi.”
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Lê Phi Phàm nhìn xung quanh hỏi.
Hoắc Uẩn Khải: "Bảy tiếng đồng hồ, hai giờ nữa sẽ sáng.”
"Trên lầu vẫn đang tổ chức tiệc rượu sao?”
"Ừm.”
Bọn họ nói vài câu chuyện phiếm, Lê Phi Phàm cũng không vội hỏi ai đã hạ thuốc.
Anh bị Hoắc Uẩn Khải đặt ở trước người, toàn thân có chút cứng ngắc.
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể phía sau lưng mình. Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, tư thế này khiến anh cảm thấy hơi ngượng.
Nhưng Hoắc Uẩn Khải lại giống như đang làm một việc rất bình thường.
“Nhị gia.” Lê Phi Phàm không nhịn được thấp giọng nói.
"Ừm?”
Hoắc Uẩn Khải vuốt tóc anh, thản nhiên nhìn sang.
Lê Phi Phàm ngửa đầu ra sau, dường như lại quên mất mình muốn nói gì, nhìn thấy đôi mắt kia liền nói: "Anh ở đây cả đêm, không ngủ sao?”
“Ngủ một lát.” Hoắc Uẩn Khải cúi đầu nhìn anh.
Sau đó hắn đột nhiên mỉm cười: "Sao từ lúc tỉnh dậy, cậu cứ ngơ ra thế.”
Lê Phi Phàm không nói nên lời, hơi ɭϊếʍƈ khóe miệng.
Bởi vì trong tình huống này, anh thực sự không biết phải nói gì khác.
“Cảm ơn”? Hay “kỹ thuật của anh tốt quá”?
Hoặc là “rất xin lỗi, anh là kim chủ mà lại yêu cầu anh phục vụ tôi trước, rất xin lỗi”?
Anh đâu có điên.
Lê Phi Phàm khó chịu cử động thân thể, lập tức bị Hoắc Uẩn Khải giữ chặt.
Lê Phi Phàm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó anh phát hiện ánh mắt của Hoắc Uẩn Khải quét từ trán xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở môi anh.
Không hiểu sao Lê Phi Phàm cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, ánh đèn xung quanh mơ hồ, còn không đợi anh nói gì, Hoắc Uẩn Khải đã đột nhiên nâng cằm anh lên, sau đó cúi đầu hôn anh.
Lê Phi Phàm mở to mắt.
"Nhị..." Vốn dĩ anh muốn gọi Nhị gia, kết quả mở miệng lại bị đối phương nhân cơ hội mà xâm nhập.
Nụ hôn của Hoắc Uẩn Khải không mạnh mẽ, thậm chí còn mang theo chút dịu dàng, từ đầu đến cuối Lê Phi Phàm đều bị hành động này làm cho phát ngốc.
Chờ đến khi phản ứng lại, anh định động đậy.
Hoắc Uẩn Khải như đã đoán trước được động tác của anh, hắn không ngẩng đầu, chỉ đè cổ tay anh lại.
“Đừng nhúc nhích, trên tay có kim truyền.” Hắn dừng lại một chút, vuốt tóc trên trán của Lê Phi Phàm, nhìn anh chằm chằm, nói: “Vốn muốn đi từ từ từng bước, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng hiện tại bù cho cậu cũng không coi là quá muộn.”
Hoắc Uẩn Khải nói xong lại cúi đầu xuống.
Hắn dùng tay mình ấn bàn tay đang truyền dịch của Lê Phi Phàm xuống, tay còn lại nâng gáy anh lên.
Động tác có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại khiến anh không thoát được.
Khiến anh bị buộc ngẩng đầu tiếp nhận, chỉ còn động tác triền miên bị mặt trăng ngoài cửa sổ che lấp.