Tầng hai, nơi tổ chức tiệc rượu.
So với vẻ lộng lẫy náo nhiệt của tầng một, tầng trên rất nghiêm trang. Không có khiêu vũ hay âm nhạc, có thể đứng ở đây đều là những người tai to mặt lớn ở Thịnh Kinh, họ thấp giọng trò chuyện hoặc chào hỏi một cách lịch sự.
Thực ra khung cảnh thế này có thể là vì một lý do khác.
Tất cả mọi người đều lấy làm lạ, không hiểu sao hôm nay Hoắc Nhị gia ở Thịnh Kinh và Tần Bách Dạ của nhà họ Tần lại có thể ngồi trò chuyện với nhau bình tĩnh như vậy.
Trước khung cửa kính khổng lồ cao từ trần đến sàn, hai người đàn ông đẹp trai xán lạn ngồi thong dong đối diện nhau. Đằng sau bọn họ đều là người của chính mình, nhưng giữa hai đương sự lại không căng thẳng như lời đồn.
Dù vậy, những người xung quanh vẫn có ý thức tránh xa nơi này.
Rốt cuộc chuyện khác thường thì chắc chắn có vấn đề, tên lam nhan họa thủy kẹp giữa hai người này đã trốn xuống lầu, còn ai dám can thiệp nữa.
Bọn họ đã đoán đúng, chủ đề hai vị Hoắc - Tần đang nói lúc này chính là về Lê Phi Phàm.
Nhưng nội dung cuộc trò chuyện lại khác xa ngàn dặm so với những gì họ nghĩ.
Tần Bách Dạ nhìn những người đang lén lút liếc về phía bên này, thản nhiên thu hồi ánh mắt, trầm giọng cười nói: "Chúng ta đã đối đầu lâu như vậy, không ngờ hôm nay lại có thể ngồi ở đây, trở thành đề tài bàn tán của người khác.”
“Tôi còn tưởng anh không quan tâm loại chuyện này.”
Hoắc Uẩn Khải thong dong nói.
Tần Bách Dạ nhướng mày: "Tôi không quan tâm những chuyện khác, nhưng tôi vẫn hy vọng Hoắc nhị gia hiểu là tin đồn có thể tổn thương người không kém gì đao kiếm, đặc biệt nếu chúng làm tổn thương em ấy, tôi không nghĩ bản thân sẽ chịu đựng được.”
"Nhà họ Tần có sản nghiệp lớn như thế mà nói bỏ là bỏ, tôi không hề nghi ngờ chút nào về trọng lượng của lời ngài Tần nói.”
"Hoắc nhị gia nắm bắt tin nhanh đấy.”
Hoắc Uẩn Khải: “Cậu ấy sẽ không nhận.”
“Tôi biết.” Tần Bách Dạ nói: “Nhưng có đưa hay không là chuyện của tôi.”
Nói đến đây, Hoắc Uẩn Khải để hai chân xuống, nghiêng người về phía trước, sau đó nhẹ giọng nói: “So với sản nghiệp của nhà họ Tần, cậu ấy còn muốn anh sống hơn, đáng lẽ ra tôi không nên nói lời này.” Hoắc Uẩn Khải nhấn mạnh câu từ như đang ám chỉ điều gì đó: "Nhà họ Tần gần đây quá loạn, anh cũng chẳng thể phân thân được.
Thứ lỗi tôi nhiều lời một câu, đừng để trước khi cậu ấy nhìn rõ chuyện trước đây mà anh lại khiến cậu ấy trải qua sự mất mát lần nữa, không nói ra miệng không có nghĩa là không sao cả, cậu ấy sẽ buồn.”
Tần Bách Dạ sững sờ, nhất thời không nói lên lời.
“Thật sao?” Cuối cùng hắn tự lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn Hoắc Uẩn Khải nói: “Cảm ơn Hoắc nhị gia đã nhắc nhở. Tuy nhiên tôi cũng có chuyện muốn nói với Hoắc nhị gia, bất kể em ấy dùng thân phận gì để ở bên cạnh anh, nếu tôi phát hiện anh ép buộc em ấy, Tần Bách Dạ tôi còn sống ngày nào thì nhất định sẽ không chết không ngừng với anh.”
Hoắc Uẩn Khải ngồi lại ngay ngắn.
“Về chuyện này–” Hắn nói: “Ông chủ Tần không cần phải nhọc lòng.”
Đúng lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen vội vàng chạy tới nói gì đó với Khâu Hổ đang đứng sau lưng Hoắc Uẩn Khải.
Khâu Hổ biến sắc, anh ta đi tới sau lưng Hoắc Uẩn Khải, cúi người nói nhỏ vào tai hắn.
Hoắc Uẩn Khải trầm mặc nhìn Khâu Hổ.
Sau đó trực tiếp đứng lên.
“Hoắc nhị gia vội vàng như vậy là có chuyện gì sao?” Tần Bách Dạ hỏi.
Hoắc Uẩn Khải chuẩn bị rời đi, lập tức đưa mắt liếc về phía Tần Bách Dạ, nói: "Nếu ông chủ Tần có thời gian thì hãy kiểm tra đám người bên cạnh mình, kẻ không có mắt nhiều lắm, dễ làm ra những chuyện ngu ngốc.”
Ngay khi Hoắc Uẩn Khải nhấc chân bước đi, Tần Bách Dạ lập tức lạnh lùng nhìn về phía sau.
Mặc dù Khâu Dương nhận được tin hơi muộn, nhưng cậu ta đã kiểm soát được tình hình, việc phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian. Khi cậu ta báo cho Tần Bách Dạ biết tình hình, hắn đá đổ cái bàn ngay tại chỗ.
Hắn định rời đi, nhưng Khâu Dương đã ngăn lại.
“Anh Tần.” Khâu Dương nói: “Đã có Hoắc nhị gia, sẽ không xảy ra chuyện đâu, chính sự quan trọng hơn.”
Tần Bách Dạ đập bàn, trong mắt đầy bão tố, nghiến răng nghiến lợi: "Đi điều tra!”
Dù là ở trên lầu hay dưới lầu, mọi người đều chú ý tới hiện trường có rất nhiều vệ sĩ đang tuần tra, những người này chỉ đứng ở khu vực mình phụ trách, thỉnh thoảng dùng tai nghe để trao đổi.
Tiệc rượu vẫn tiếp tục, nhưng mọi người có mặt vẫn nhận ra bầu không khí chợt căng thẳng.
Họ thấp giọng bàn tán, nhưng không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Phòng vệ sinh ở tầng dưới.
Thời điểm Lê Phi Phàm nhận ra bản thân trúng chiêu đã quá muộn, thiết bị liên lạc đều được giao cho người của Khâu Hổ để bảo quản, anh đành phải trở tay đóng cửa buồng lại.
Trong vòng mười giây, có người gõ cửa.
“Ai?” Lê Phi Phàm hỏi.
Không có ai trả lời.
Nhưng tiếng gõ cửa lớn hơn.
Lê Phi Phàm dựa vào tường, cố giữ tỉnh táo.
Tác dụng của loại thuốc này mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.
Ý thức nhanh chóng trở nên mờ mịt, tay chân nhũn ra, cảm giác nóng nực dần dâng lên, trên trán nhanh chóng rịn ra mồ hôi.
Tầm nhìn hay âm thanh đều dần mờ đi, anh vô thức ngẩng đầu lên, yết hầu lên xuống nhanh hơn, cà vạt đã bị kéo xuống, cúc áo sơ mi bị cởi ra đầy thô bạo.
Tiếng bước chân ngoài cửa nhắc nhở anh rằng ở đây không chỉ có mình anh.
Anh loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại bên ngoài.
Âm thanh khá xa lạ.
“Làm sao đây?” Ai đó hỏi.
Một giọng khác đáp lại: "Quả nhiên cậu ta rất cảnh giác, lúc này mà đạp cửa thì chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người bên ngoài.”
“Mau tìm cách đi, sao mà ra tay ở trong phòng vệ sinh được!” Giọng nói cộc cằn tiếp tục: “Người kia nói chơi hỏng cậu ta cũng được, quan trọng là không được đánh đập.”
“Sợ gì chứ, tôi đặt biển đang sửa chữa bên ngoài, sẽ không có ai vào đâu.” Một giọng nói khác cất lên: “Nghe nói thuốc mạnh đến mức có thể khiến người ta mất lý trí.
Cũng chỉ là một tên được bao nuôi, ai lại suốt ngày để ý xem cậu ta đang làm gì. Không quá hai phút, cậu ta nhất định sẽ mở cửa cầu xin được làm t̠ình, chịu khó đợi thêm chút nữa, cậu ta nhất định sẽ tự mình mở cửa.”
"Đừng đợi nữa, rất dễ hỏng chuyện, cứ đạp cửa đi!”
Lúc này, Lê Phi Phàm không còn sức đi phân tích xem chúng đang nói về ai nữa.
Nhưng anh biết kẻ bên ngoài không thông minh tới nỗi biết dùng cách tráo ly rượu để khiến anh trúng chiêu, rõ ràng là có người đằng sau xúi giục.
Cảm giác khô nóng càng ngày càng mạnh, bụng dưới căng tức.
Anh nhắm mắt ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, hơi thở dồn dập.
Anh còn đang nhủ thầm, không biết lần này có gọi là “lật thuyền trong mương” hay không.
Khi cánh cửa bị đá văng ra, Lê Phi Phàm dùng chút sức cuối cùng của mình để thít chặt cà vạt quanh cổ người kia, cùng lăn khỏi buồng vệ sinh với gã. Anh thấy đau khi ngã trên gạch men sứ, tầm nhìn mờ nhòe, hoàn toàn không nhìn rõ mặt người kia.
Nhưng anh vẫn không buông tay.
Người bên ngoài rõ ràng không ngờ trong tình huống này mà anh vẫn còn sức phản kháng.
Đáp lại, gã vừa chửi um lên vừa túm lấy anh.
"Mẹ kiếp! Mày cũng giỏi đấy!”
"Trông đẹp thật đấy, mày có biết có người đã trả tiền cho bọn tao để chơi mày không. Nếu mày không thích lên giường mà bọn tao đã chuẩn bị sẵn, vậy không bằng để bọn tao khám phá xem mày—-Á!”
Gã có khuôn mặt dữ tợn thậm chí còn không hét nổi.
Đầu tiên gã bị một người đàn ông cao lớn lao vào đạp mạnh một cái va vào tường, gã vừa hộc ra một ngụm máu lớn đã bị mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen xông vào đè xuống bẻ gãy tay chân. Tiếng hét bị nghẹn lại, đôi mắt đỏ ngầu của gã trừng lớn như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.
Người bị Lê Phi Phàm khống chế đã sững sờ trước cảnh tượng đột ngột này.
Trước khi ngất đi, gã thấy người đẹp bị hạ thuốc được người đàn ông ôm vào lòng.
Gã nghĩ— không đúng, bọn chúng đã bị lừa.
Bọn chúng lăn lộn ngoài đời được có mấy năm, người kia chỉ yêu cầu bọn chúng dạy dỗ một tên đực rựa đã bị chơi chán.
Nhưng trên thực tế, có lẽ hai anh em chúng sẽ phải bỏ mạng ở đây hôm nay.
Khâu Hổ bước tới, cúi đầu xuống: "Nhị gia, bất tỉnh hết rồi, làm sao bây giờ?”
“Ném cho Tần Bách Dạ.” Hoắc Uẩn Khải ôm lấy anh, giọng nói đầy sát khí: “Nếu tên kia đã mua chuộc người của hắn ta, nên để hắn ta tự mình kiểm tra.”
“Vâng.” Khâu Hổ cúi đầu.
Sau khi để người lôi mấy kẻ kia ra ngoài, Khâu Hổ còn không dám nhìn lung tung: "Vậy cậu Lê...”
“Đi ra ngoài.” Hoắc Uẩn Khải nhìn thoáng qua người trong lòng, nói.
Khâu Hổ vội vàng ra hiệu cho tất cả mọi người ra ngoài, cả căn phòng trống không chỉ trong vài phút, bên ngoài canh giữ chặt tới mức không có con ruồi nào có thể bay vào.
Lê Phi Phàm biết Hoắc Uẩn Khải đã đến, sợi dây cuối cùng trong tâm trí anh hoàn toàn đứt đoạn.
Hành vi ôm eo lúc này đúng là một khảo nghiệm với anh.
“Cậu có bị thương ở đâu không?” Hoắc Uẩn Khải hỏi anh.
Lê Phi Phàm lắc đầu, xoay người ôm lại Hoắc Uẩn Khải, dụi mặt vào áo của hắn.
Trong mũi anh tràn ngập mùi của Hoắc Uẩn Khải, mùi gỗ từ áo sơ mi chỉ khiến anh thêm nôn nóng. Lê Phi Phàm dùng mặt để cọ, khẽ cắn bằng răng nanh, rồi lại cọ bằng cằm, cuối cùng cũng cọ mở được cổ áo hắn, mặt dán vào làn da ấm áp.
Lý trí bị khát vọng nuốt chửng, anh than một tiếng khi cọ vào vai hắn, thở ra một hơi nóng rực.
Cảm nhận được bàn tay ôm lấy mình của Hoắc Uẩn Khải chợt siết chặt, Lê Phi Phàm còn có thể thấy hắn hơi dựa lưng vào bồn rửa mặt để tránh anh.
Điều này khiến anh rất bất mãn, anh đưa tay bấu vào lưng hắn.
Hoắc Uẩn Khải nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của anh, khàn giọng nói: "Tôi đưa cậu đi bệnh viện nhé?”
“Khó chịu quá, anh nói nhiều ghê.” Lê Phi Phàm không thèm che giấu sự ham muốn của cơ thể, hoặc do người trước mặt là Hoắc Uẩn Khải nên anh mới to gan để mặc cho bản năng khống chế mình.
Anh đưa tay quàng qua cổ Hoắc Uẩn Khải, cả người như dính chặt lấy hắn. Sau đó, anh nhanh chóng nghiêng đầu cắn một cái vào cổ của Hoắc Uẩn Khải, cắn được một nửa thì đổi thành ɭϊếʍƈ, phát ra âm mũi như thể không hài lòng.
Anh lại bắt đầu cọ xát, miệng không ngừng gọi: "Hoắc Uẩn Khải...”
Lê Phi Phàm không gọi hắn là Nhị gia mà trực tiếp gọi cả tên, thỉnh thoảng xen lẫn giọng nũng nịu như muốn cầu xin hắn, muốn nói mà lại không tìm được từ.
Không khí nhuốm sắc tình, những động tác nhỏ nhất trong từng tấc vuông cũng phát ra tiếng rõ ràng.
Rõ ràng là thần trí anh đã mơ hồ.
Khi bàn tay của Lê Phi Phàm muốn đưa vào trong vạt áo, cuối cùng Hoắc Uẩn Khải đã giữ anh lại.
Nhưng hắn không đẩy ra.
Hắn chọn thỏa hiệp.
“Suỵt.” Hoắc Uẩn Khải như không chịu nổi việc anh quấn lấy hắn, bèn an ủi bên tai anh: “Suỵt.”
Không đợi Lê Phi Phàm phản kháng, Hoắc Uẩn Khải đã mạnh mẽ mở cửa căn phòng gần bồn rửa tay nhất, đẩy anh vào rồi đè lên anh: “Yên lặng nào.” Hắn nói, hai ngón tay cái đang vuốt ve mặt anh ra sức niết đến khi da anh đỏ ửng lên như bị bỏng, sau đó hắn cúi đầu cắn vào tai anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, đừng vội như vậy, tôi sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái.”
Lê Phi Phàm chợt ngẩng cao cổ lên khi bị Hoắc Uẩn Khải đè lại.
Tay anh không thể bắt được thứ gì đó trên vách ngăn, anh dùng sức đến nỗi tay chuyển sang màu trắng xanh.
Sau đó anh bất ngờ quay lại ôm chầm lấy người trước mặt.
Cắn vào vai hắn, mọi âm thanh phát ra đều chôn vào cổ hắn.