Lê Phi Phàm nghĩ một lúc mà không hiểu rõ suy nghĩ của Hoắc Uẩn Khải. Theo lý mà nói, anh là tình nhân nhỏ ở bên cạnh tổng giám đốc, đáng ra nên duy trì cách suy nghĩ nô tính kiểu “sủng hay phạt đều là ơn mưa móc” mới giữ được địa vị. Trước chưa nói tới chuyện ngay từ đầu Lê Phi Phàm đã không coi mình là chim hoàng yến cần Hoắc Uẩn Khải bảo vệ, anh cũng không quen như thế.
Rốt cuộc thì đó chỉ là thân phận mà anh muốn lợi dụng.
Nhưng vì tạm thời anh không thoát được nên cả hai đành đi chung với nhau.
Giả sử bây giờ Hoắc Uẩn Khải muốn dùng quyền lợi của hắn để ngủ với anh, anh muốn trốn cũng không thoát.
Thậm chí Lê Phi Phàm còn không định từ chối.
Xét cho cùng, tuy anh không có kinh nghiệm nhưng cũng chẳng tới nỗi không chấp nhận được chuyện này.
Đơn giản là anh tình tôi nguyện.
Phải biết rằng một người đàn ông đẹp trai, kỹ năng tốt, có trách nhiệm, phẩm chất không tệ, gia cảnh và tài năng thuộc dạng ưu tú thì không thể chỉ dùng từ “hiếm” để hình dung. Nhất là ở một thế giới chỉ xoay quanh thụ chính, Hoắc Uẩn Khải– một nam chính đúng nghĩa– không đi theo cốt truyện mà vẫn duy trì được những phẩm chất này thì càng hiếm.
Lên giường thôi mà, kể từ ngày Lê Phi Phàm quyết định chấp nhận danh phận này để sống thì anh đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi.
Với quan hệ của họ, cách Hoắc Uẩn Khải hành xử bây giờ khá giống với cởi quần nhưng lại chỉ đi rửa mặt, đó là theo góc nhìn của Lê Phi Phàm. Điều này khiến cho Lê Phi Phàm cảm thấy bất an, thậm chí còn có cảm giác vô cùng bị động.
Đừng bảo anh chủ động tán tỉnh, ngay cả võ mồm còn chẳng bằng người ta, nghĩ cũng biết sẽ không có kết cục tốt.
Tóm lại là không thích hợp.
Nhưng Lê Phi Phàm lại không biết lạ chỗ nào.
“Này, anh lại đang thất thần cái gì thế?” Tưởng Huân vẫy vẫy tay trước mặt anh, tức giận nói: “Vất vả lắm mới hẹn được anh ra ngoài đi chơi, anh với Hoắc Uẩn Khải lăn giường đến ngốc rồi à?
“Cút.” Lê Phi Phàm đánh cậu ta một cái.
Đây là khu giải trí do một người bạn của Tưởng Huân điều hành.
Ngoài việc kinh doanh nghiêm túc, đời sống của hai phú nhị đại này không thể tách rời bộ ba thuốc lá, rượu và sắc.
Miễn là họ không chơi ma túy hay mấy thứ ngoài vòng pháp luật là được, Lê Phi Phàm đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng không biết Tưởng Huân bị làm sao, bao cả quán để tổ chức sinh nhật thì không nói, đã vậy còn còn gọi một đám cả nam lẫn nữ không quen biết đến chơi đùa ầm ĩ, Lê Phi Phàm từng trải nhiều rồi mà vẫn bị đám người này khiến đau cả đầu.
Tưởng Huân bị đánh xong nhưng vẫn tiến tới, mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi Lê Phi Phàm.
Cậu ta vẫn không biết gì, còn quàng vai anh, nói: "Trước đó là do sức khỏe anh không tốt nên vẫn luôn dưỡng bệnh, lần này cũng thế, tôi vừa từ tiệc rượu trở về đã nghe nói anh lại ốm. Nói thật đi, có phải là do Hoắc Uẩn Khải không cho anh ra ngoài không?" Nói xong, cậu ta lại tự nhủ: “Tôi biết loại người nghiêm túc như anh ta nhất định sẽ muốn người bên cạnh đều giống mình, còn hạn chế cả tự do cá nhân, anh đi theo anh ta cũng thảm quá.”
“Cậu có thể đừng đề cao bản thân mình như vậy được không?” Lê Phi Phàm liếc cậu ta một cái: “Anh ấy không quan tâm đến chuyện này.”
"Thế tại sao tôi gọi anh ba lần mà anh đều không đi? Nếu không phải lần này là sinh nhật tôi, anh định nằm lì đến bao giờ nữa?”
Hai người đang ở bên cạnh hồ bơi.
Có rất nhiều cô gái nóng bỏng mặc bikini và đám thanh niên mặc quần bơi đang đùa giỡn dưới nước, Lê Phi Phàm trả lời có lệ: "Tôi nói này Tưởng đại thiếu gia, đừng quên tôi còn phải đi làm.”
Suy cho cùng, anh không thể nói cho Tưởng Huân chuyện mình bị người ta hạ thuốc ở tiệc rượu được.
“Chó má.” Tưởng Huân đưa tay lên chỉ vào phía sau tai anh: “Anh đi làm như vậy sao?”
“Cái gì?” Lê Phi Phàm chưa phản ứng kịp.
Tưởng Huân liếc xéo anh một cái, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, cậu ta huých vai anh: "Anh còn giả bộ cái gì, dấu hôn ở sau tai kìa, không ngờ hai người kịch liệt như vậy.”
Lê Phi Phàm lập tức che lại.
Anh không biết Hoắc Uẩn Khải để lại dấu vết trên người mình, ký ức ngày đó ở trong phòng vệ sinh rất hỗn loạn, sao mà anh nhớ nổi.
Lúc này, một nhóm nam nữ khoác khăn tắm vừa cười nói vừa đi tới.
Một người đẹp chân dài trực tiếp ngồi vào ghế tựa của Tưởng Huân, ôm cánh tay cậu ta, oán trách nói: "Anh Tưởng, hôm nay anh là nhân vật chính, gọi anh uống rượu với xuống bể bơi mà anh lại không tham gia, cố tính trốn ở đây lười biếng.”
Tưởng Huân vòng tay qua eo cô gái, cười lưu manh: "Hết cách, hôm nay khách quý tới chơi.”
“Anh nói anh Lê ạ.” Cô gái dựa vào trong ngực Tưởng Huân, liếc nhìn Lê Phi Phàm, nói: “Anh Lê đến chơi thì anh cũng không nên quên hôm nay là sinh nhật mình, ban nãy anh gặp em mà còn gọi Lị Lị, người ta tên là Điềm Điềm cơ mà.”
“Được rồi, Điềm Điềm.” Tưởng Huân rất thuần thục trong chuyện gặp dịp thì chơi, cậu ta mê cái đẹp thật nhưng lại không quan hệ bừa bãi, không muốn nói tiếp bèn chuyển đề tài sang phía Lê Phi Phàm: "Hôm nay nếu có ai trong số các người có thể khiến cậu Lê đây vui thì phí dụng một năm ở khu giải trí này, tôi sẽ bao hết.”
Bầu không khí lập tức nhốn nháo.
Lê Phi Phàm nhìn dáng vẻ phong lưu của Tưởng Huân, sau đó anh trở tay ném khăn tắm gấp ở bên cạnh lên mặt cậu ta: "Cậu câm miệng đi, chẳng đứng đắn gì cả.”
“Có nghe thấy không, cậu Lê nói mấy người không đứng đắn.” Tưởng Huân bắt lấy khăn tắm: “Còn không mau đi qua hầu hạ.”
"Không dám.”
"Anh Lê cũng đâu có giống anh.”
Tưởng Huân không vui: "Sao lại đối xử phân biệt giữa hai chúng tôi vậy? Anh ấy cao quý đến nỗi mấy người không dám đụng à?”
“Chẳng thế thì sao.” Một thiếu niên vắt khăn mặt qua cổ, chống tay vào vai thiếu niên bên cạnh nói đùa: “Bây giờ ai mà không biết Lê thiếu gia của Thịnh Kinh là hoa hồng có gai. Đến cả sếp Tần còn phải nể mặt, chúng ta thì có là gì.
Hơn nữa công ty của Lê thiếu gia ngày càng lớn, có khi chúng ta phải cầu xin được ban thưởng nữa, Tưởng thiếu gia đừng tạo nghiệp cho tụi tôi.”
Tưởng Huân giơ chân muốn đá: "Một đám nịnh bợ.”
Bọn họ cười đùa, lùi lại phía sau.
Những người này quen biết Tưởng Huân thì chắc chắn sẽ không xa lạ gì Lê Phi Phàm, đương nhiên không có ai dám hầu hạ anh.
Những người tới đây nhờ mối quan hệ nghe ngóng xong thân phận của anh cũng không dám tiến lại gần.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ ngồi ở kia của anh là đã thấy khác.
Khí chất của Lê Phi Phàm hoàn toàn khác với Tưởng Huân.
Nhìn thì có vẻ rất gần gũi nhưng thực ra lại rất xa cách, có lẽ anh đi theo Hoắc Uẩn Khải đã lâu nên cũng học được cách đối nhân xử thế, người bình thường chỉ dám nhìn anh chứ không dám dễ dàng tiếp cận.
Sở dĩ Lê Phi Phàm không ghét tiếp xúc với những người xung quanh Tưởng Huân là vì trong cái giới này, đại đa số mọi người đều có chừng mực. Vui đùa thì vui đùa, nhưng công việc là công việc, đó là hai chuyện khác hẳn nhau.
Lúc này có người nhảy xuống hồ bơi bên cạnh bọn họ.
Nước bắn tung tóe khắp người Lê Phi Phàm.
Mọi người xung quanh đều đơ người.
"Này, cmn ..." Tưởng Huân nhìn thấy cả người Lê Phi Phàm bị ướt bèn lập tức đứng bật dậy.
Lê Phi Phàm kéo tay áo Tưởng Huân, phủi nước bắn lên trước ngực, nói: "Không sao, tôi đi thay quần áo.”
Tưởng Huân nhìn quần áo của anh, xoay người khom lưng lấy một tấm thẻ, nói: "Phòng của tôi ở đây, anh bảo phòng khách ủi khô rồi đưa lên, hoặc là tìm người mua một bộ mới cũng được.”
“Được.” Lê Phi Phàm cầm thẻ, nhìn Tưởng Huân.
Tưởng Huân thắc mắc: “Làm sao thế?”
Giây tiếp theo, Lê Phi Phàm nhấc chân đá cậu ta xuống hồ bơi.
Tưởng Huân ướt đẫm ngoi lên khỏi mặt nước, chật vật lau mặt, Lê Phi Phàm nhướng mày nói: "Sinh nhật vui vẻ, tận hưởng đi.”
Anh nói xong bèn xoay người rời đi.
Lê Phi Phàm cầm thẻ trong tay lên, quay lưng về phía đám người, khuôn mặt tràn đầy ý cười, anh trả lại những lời nói ban nãy của Tưởng Huân: "Chiêu đãi Tưởng thiếu gia của các người cho tốt, hôm nay ai làm cho cậu ta vui vẻ, tôi sẽ bao hết phí dụng của người đó ở chỗ này trong vòng ba năm tới.”
Âm thanh trầm trồ vang lên: “Lê thiếu gia uy vũ!”
"Người có tiền có khác!”
"Lê thiếu gia muôn năm!”
Tưởng Huân tức giận tạt nước, ở phía sau mắng anh: "Lê Phi Phàm, mịa nhà anh!”
Lê Phi Phàm đùa xong Tưởng Huân, đang đi lên lầu thì vừa hay nhận được một cuộc gọi từ Hoắc Uẩn Khải.
“Nhị gia?” Lê Phi Phàm vừa bấm thang máy vừa nói.
Hôm nay Hoắc Uẩn Khải không đến tập đoàn, Lê Phi Phàm không biết lịch trình của hắn, anh chỉ đoán hắn đang đi đường, giọng nói đều đều của hắn truyền đến: "Không phải nói hôm nay tham dự tiệc sinh nhật của Tưởng Huân à, sao rồi?”
“Đừng nói nữa.” Lê Phi Phàm nói: “Cậu ta tìm một nhóm người tới vui đùa, ồn ào không chịu nổi.”
Hoắc Uẩn Khải: "Ngại ồn thì về sớm chút, lát nữa ông Chúc sẽ tới khám lại cho cậu.”
“Tôi biết rồi.” Lê Phi Phàm nói.
Thang máy mở ra, Lê Phi Phàm đi ra ngoài, anh bước lên tấm thảm mềm mại ở hành lang, tìm số phòng trên thẻ chìa khóa. Tìm thấy xong, anh quẹt thẻ chìa khóa lên, đồng thời cũng nghe thấy Hoắc Uẩn Khải nói: “Lúc nào cũng phải để người tôi điều đi theo cậu nắm được hành trình…”
Hoắc Uẩn Khải đột ngột dừng lại.
Bởi vì lúc mở cửa phòng, Lê Phi Phàm đã bị ai đó kéo vào trong.
Cùng lúc đó, một dáng người mềm mại lao về phía anh, giọng nũng nịu oán trách: "Sao anh đến muộn vậy? Người ta đợi anh lâu lắm rồi.”
Lê Phi Phàm ngẩn người, không gian xung quanh tối om do rèm đã kéo hết.
Hơn nữa anh nghe rõ đó là giọng của một cô gái, có vẻ còn rất nhiệt tình.
Giọng của Hoắc Uẩn Khải từ trong điện thoại lại vang lên: "Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không, không có chuyện gì.” Lê Phi Phàm bị đánh tỉnh, khi thấy tay cô gái đã bắt đầu chạm vào mình, anh lập tức nói với điện thoại: “Nhị gia, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh, tôi cúp máy trước...”
Anh cúp máy, đồng thời đẩy cô gái ra xa mình.
“Cô nhầm người rồi.” Lê Phi Phàm cau mày nói.
Anh trở tay bật đèn lên.
Cô gái trước mặt trang điểm đậm nên không phân biệt được tuổi, vừa thấy Lê Phi Phàm đã lập tức khoanh tay lại quan sát anh, sau đó cong môi, nói: "Anh là ai? Tưởng Huân đâu?”
Lê Phi Phàm cúi đầu nhìn chiếc áo vốn đã ướt nhẹp, giờ còn có một vết đen đỏ lớn mà anh không biết là son hay là mascara, hiếm thấy mà khó chịu.
"Cậu ta đang ở dưới lầu.” Anh nói.
Cô gái hơi bất đắc dĩ: "Sao anh biết số phòng của cậu ta?”
"Tôi nên hỏi cô mới đúng?”
Cô gái mỉa mai: "Chính miệng anh ấy hứa sẽ đầu tư vào một bộ phim truyền hình hạng S và để tôi làm nữ chính, tất nhiên tôi biết phòng của anh ấy ở đâu.”
Lê Phi Phàm nghe mà hoảng hốt, anh tưởng mình vẫn còn ở kiếp trước.
Lúc đó anh là nhà đầu tư, tuy mới chỉ đầu tư mấy dự án nhỏ nhưng gặp phải chuyện thế này, anh cũng không thấy lạ.
Chẳng qua hơi ảnh hưởng tới tâm trạng mà thôi.
Lê Phi Phàm không muốn dây dưa nên định mở cửa đi thẳng.
Kết quả là cô gái kia túm lấy anh, nói: "Tôi cho anh đi chưa?”
“Vậy cô muốn gì?” Lê Phi Phàm kìm nén cảm xúc, hỏi.
Cô gái dựa vào tường, nhìn anh từ trên xuống dưới: "Anh cũng ưa nhìn, chắc cũng là một diễn viên, nhưng tôi khuyên anh trước– Tưởng Huân không thích đàn ông, anh có cởi hết nằm trên giường anh ấy cũng vô dụng thôi.”
Lê Phi Phàm tức tới nỗi bật cười.
Trong lòng anh đã thầm mắng Tưởng Huân hơn tám mươi lần.
Đồng thời anh đáp: "Cô yên tâm, cậu ta có khỏa thân đứng trước mặt tôi, tôi còn sợ bị cậu ta làm cay mắt. Hiện giờ buông tôi ra được chưa? Căn phòng này để lại cho cô, cứ từ từ đợi cậu ta.”
Bên này, anh cố gắng lắm mới thoát ra được, bên kia Hoắc Uẩn Khải mang theo người đến xe.
Nhìn thấy hắn đặt điện thoại xuống, Cao Thăng nói: "Anh Hoắc, còn hai tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh. Bây giờ chúng ta đến sân bay...”
Hoắc Uẩn Khải nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Đến Hâm Quang trước đã.”
Cao Thăng sửng sốt, sau đó lập tức đáp: "Vâng.”
Chuyến đi công tác này khá đột ngột.
Lê Phi Phàm vừa xảy ra chuyện ở buổi tiệc rượu, những nhân viên liên quan vẫn đang bị điều tra cho nên lần này không dẫn anh theo.
Cao Thăng vừa thấy Hoắc Uẩn Khải gọi điện cho Lê Phi Phàm, anh ta còn tưởng hắn định nói chuyện này, nhưng hình như Hoắc tổng bị cúp điện thoại thì phải?
Cao Thăng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm trợ lý, sự quan tâm của Hoắc Uẩn Khải với Lê Phi Phàm đã ngấm vào trong từng lời nói hành động hàng ngày, khỏi cần đoán, nhìn mặt cũng biết được.
Chẳng qua có người nào đó vẫn còn chưa hiểu mà thôi.
Không nói tới chuyện đi khu giải trí với Tưởng Huân, Lê Phi Phàm còn dám cúp máy của Hoắc Uẩn Khải.
Lá gan lớn ghê.
Lúc xe đang đậu bên ngoài khu giải trí, Cao Thăng thấy người từ bên trong đi ra, anh ta đứng bên cửa xe, nháy mắt với anh từ xa, ý bảo: Hoắc gia đang ở trên xe, cậu nhanh lên một chút.
Kết quả Lê Phi Phàm không hiểu ý của anh ta.
Anh lộ vẻ ngoài ý muốn: "Cao Thăng? Sao anh lại ở đây? “
“Tôi đến cùng Hoắc gia.” Cao Thăng nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Lê Phi Phàm nhướng mày, cúi người nhìn vào cửa kính ô tô màu đen: "Mấy người tới đây làm gì?”
Cao Thăng nhìn Lê Phi Phàm với mái tóc rối bời, quần áo ướt sũng, hình như còn cả vết son dính trên áo, nụ cười càng thêm chuyên nghiệp.
Thậm chí anh ta còn muốn niệm một đoạn Kinh Kim Cương ngay tại chỗ.