Cô lập tức nhìn vào hai mắt hắn, nơi đó tràn đầy thống khổ, khó chịu, còn có thâm tình tràn đầy, trái tim Từ Nghiên không nhịn được đập nhanh một nhịp. Lúc Từ Nghiên nhìn Lý Húc khóc, cô quả thật khổ sở, nhưng nhìn Mạc Quân Lâm khó chịu như vậy, trong lòng không chỉ đau khổ không thôi, trái tim cũng không chịu được đau đớn. Cô mềm lòng, ánh mắt lay động, giống như có một dòng nước gợn sóng bên trong.
"Quân Lâm, từ khi nào thì anh thích em."
"Rất sớm, rất sớm, từ khi mà anh còn chưa nhận biết được, anh đã thích em, thích tới không thể kiềm chế được mình."
Cô vươn ngón tay vuốt ve vẻ khổ sở trên mặt Mạc Quân Lâm.
"Vậy nhìn thấy em ở bên cạnh Lý Húc, anh rất khó chịu sao?"
Mạc Quân Lâm không nói chuyện, hai mi chớp động, sau đó rớt xuống một giọt nước, mờ mịt ủy khuất vô cùng, cô trong lòng liền bộp một cái, ma xui quỷ khiến, nhướng người lên hôn lên đôi mắt hắn. Cô không biết giờ phút này mỗi một cái chủ động đều đối với nam nhân như là một tín hiệu ủng hộ, lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Nụ hôn nhẹ như lông chim dừng lại trên mi mắt hắn, Mạc Quân Lâm điên rồi, hắn hôn lên đôi môi anh đào của cô, hôn thật mạnh, nghiền nát, thật sâu, thật hút, cô không chịu nổi mà thở dốc, môi anh đào khẽ nhếch, cái lưỡi ướt đẫm của hắn thuận tiện chui vào bên trong, từ ban đầu đầy ôn nhu, sau đó giống như đại sắc lang, muốn nuốt tươi cô vào trong bụng.
"Ưm...Quân Lâm"
Cô rên rỉ tên của hắn, vòng eo bị gắt gao ôm chặt, lửa nóng nương theo bên eo mà xoa nắn, muốn xoa chết cô. Đột nhiên, chân cô bị kéo ra, quần lót thô lỗ bị kéo xuống, bàn tay ở giữa hai chân bắt đầu vỗ về chơi đùa với tiểu âm đ*o, lại vuốt ve cái đùi mềm mịn, sau đó nhấn vào bên trong động mật viên, đẩy cánh hoa nho nhỏ bên trong, ngón tay thon dài cắm vào, làm tiểu huyệt chảy ra bao nhiêu kích thích, xuân thủy.
Cô làm sao chịu được cái này, môi bị lấp kín, ô ô rên rỉ, hắn ở dưới ra sức động, thân thể giống như bị ném vào bếp lò, khô nóng biến hóa toàn thân cô. Cô sợ hãi, tất cả đều đã mất khống chế, không ngừng vặn vẹo, lại không biết như vậy là đang cố ý hùa theo hắn.
Trên người cô chỉ còn duy nhất một cái nịt ngực, che đậy bộ ngực căng tròn tràn đầy. Hắn tìm được cốt cởi sau lưng cô, muốn mở chốt mở ra, lại không cách nào mở được. Hắn buông môi côi ra, thở phì phò: "Nghiên Nghiên, giúp anh, giúp anh...."
Cô kiều suyễn rên rỉ, nghe được hắn nói, hai mắt mở ra, trước mắt hiện lên khuôn mặt tuấn tú ngập tràn ủy khuất sốt ruột, trong con mắt hẹp dài chứa đầy phiền muộn gợn sóng, tra tấn đến khổ sở. Ngực cô lại đau đớn, một bên thầm mắng hắn ngu ngốc, lại vô pháp vô thiên giúp đỡ hắn, không biết bản thân lấy đâu ra can dạ, mà cô cố gắng vươn mình ra sau lưng, cởi nút thắt của nội y.
Mạc Quân Lâm ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt, hai mắt như chứa tinh quang trên bầu trời ban đêm, mừng rỡ muốn bay lên trời. Hắn hôn cô, hôn lên từng tức thịt, khàn khàn lên tiếng: "Nghiên Nghiên anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...."
Từ Nghiên mơ mơ hồ hồ nghe được những lời này, từng tiếng rên rỉ nói anh yêu em, trong lòng không biết làm thế nào. Nhanh nhanh chậm chậm, trái tim đập như điên. Bất quá, bộ dạng giống như một tên ngốc, đầu quả tim cũng tê tê nóng bỏng. Mạc Quân Lâm cởi sạch sẽ ra, nhưng không vội tiến vào, trên thân thể tuyết trắng ấn hạ từng cơn mưa hôn, hôn vô số lần, bao nhiêu cũng không đủ.
"Ân...."
Cô bị hôn đến khó chịu, than nhẹ liên tục, ngứa đến không thể chịu nổi.
Hắn hôn đến cái bụng nhỏ của cô, mới nhân cơ hội mà chen đầu vào giữa hai chân. Cái lưỡi ướt đẫm liếm qua tiểu huyệt mẫn cảm, cô sợ tới mức hét lên: "A, không được, đừng liếm nơi đó....."
Hắn không để ý cô, cái đầu đen nhánh vẫn gắt gao chôn giữa hai chân, đầu lưỡi linh hoạt liếm vào tiểu huyệt không ngừng run rẩy, âm thanh rên rỉ phát ra một lớn hơn, xuân thủy cũng tràn hết ra ngoài. Hắn ra sức hung hăng mà khi dễ tiểu huyệt cô.
Nghiên Nghiên của anh, Nghiên Nghiên của anh, từng chỗ trên cơ thể đều tốt đến như thế. Hắn muốn phát điên rồi. côn th*t trướng phát đau.
Khoan lưỡi ẩm ướt hướng lên trên, không ngừng mút hết những tinh hoa phun ra từ huyệt động. Tiểu hia châu bị liếm đến run rẩy, đáng thương kinh hoàng.
Hai mắt Nghiên Nghiên đều đỏ, xấu hổ và giận dữ cắn chặt răng, làm sao hắn có thể: "A......A"
Thật lớn, thật kích thích, giữa hai chân căng thẳng, rên rỉ từng tiếng, mười ngón chân đều cuộn lại đến căng thẳng, huyệt nhi ngứa ngáy khó chịu, xuân thủy lại tràn ra từng đợt từng đợt mới.
Hắn yêu quý mà liếm mút vị chua ngọt nơi hoa thủy. Thấp thấp thở dốc, đầu lưỡi lại động mạnh, ngón tay lúc này cũng gia nhập, vuốt ve chơi đùa tiểu huyệt, làm tiểu hoa khẩu chậm rãi co rút lại. Cô chịu không được, vòng eo cuộn tròn lại, giống như chủ động dân chính mình lên cho hắn thưởng thức.
Bỗng nhiên, hắn ma sát tiểu hoa nhụy, một cổ mãnh liệt rùng mình xông qua xương tủy, chảy ra bên ngoài: "A a a.....!"
Từ Nghiên rên rỉ la lên, vặn vẹo thân thể, hoa huy*t giống như mất hết cảm giác rồi, chỉ run run rẩy rẩy. Một trận xuân thủy chảy ra, làm cả khuôn mặt của Mạc Quân Lâm ướt đẫm.
Hô hấp hắn cứng lại, ánh mắt nhìn cô, lại nhìn nụ hoa xinh đẹp này, bây giờ hoàn toàn kiều diễm nở rộ, tinh tế vô cùng, bên ngoài dính đầy xuân thủy, hai cánh hoa giống như không ngừng mời gọi hắn yêu thương, hình ảnh kia dâm đãng quá đáng.
Cô ở trong dư vị của cao trào, thân thể phập phồng, hắn nhân cơ hội này nhét thêm một ngón tay vào, không cho cô nghỉ ngơi, dẫn cô liên tiếp tiến vào trong cao trào khác.
Cào trào cũ chưa dứt, nơi đó còn mẫn cảm vô cùng, ngón tay thô ráp lại ra ra vào vào, cô đành thành khẩn cầu xin tha thứ.
"Ô...... Quân lâm, đừng mà...... Ô......"
Cô chịu không nổi, khóc không ra tiếng.
Tiếng rên rỉ khóc lóc vang lên, làm hắn đau lòng không thôi, nhưng dương v*t kia lại hưng phấn nhô đầu. Thân thể bắt đầu tiến về phía trước, môi mỏng hôn lên từng giọt nước mắt này, ngón tay thon dài trong cơ thể cô đưa đẩy, thậm chí lại bỏ thêm một ngón vào. Hai ngón tay đưa đẩy, thổi mạnh, âm thanh khàn khàn lại vang lên: "Nghiên Nghiên, em ngoan, chỉ đau một chút thôi......."