Xuân Sắc Tràn Đầy (Cướp Tình)

Chương 23: Quá hưng phấn

Cô đau, âm thanh yêu kiều kêu rên, hắn ngậm lấy miệng cô, hòng an ủi. Cô ở một bên sợ hãi rên rỉ, gắt gao ôm chặt tay hắn, cả thân thể hắn giờ đây ướt đẫm, khát vọng bên dưới hạ thân làm hắn trướng đến phát đau, trướng đến gân xanh quấn đầy, ham muốn trên quy đầu dần tiết ra làm ướt cả côn th*t. Cơ thể trần trụi hai người ôm nhau sát xao, không nhịn được nữa.

Hắn chậm rãi rút ngón tay từ trong tiểu huyệt ra, tách hai chân cô ra, nhìn chằm chằm Từ Nghiên: "Anh sẽ từ từ, em đừng sợ....."

Cô cắn môi, hai mắt ướt đẫm nước mắt, hai người bốn con mắt gắt gao nhìn nhau, sau đó, hắn chậm rãi, kiên định cúi người về phía trước.

"Ngô ân...."

Cô đột nhiên cố gắng hít thở không khí, eo đĩnh đến cao lên, cảm giác bên dưới như bị đứt lìa.

Hắn chậm rãi thẳng tiến, côn th*t tấc tấc xông vào trong cơ thể, xé rách hoàn toàn lá chắn mỏng bên trong, cô không nhịn được mà "ô ô" vài tiếng. Đau đến khớp răng cũng run rẩy, hắn lấy ngón tay nhét vào trong miệng cô, khàn khàn nói: "Đau thì cắn anh.."

dương v*t Mạc Quân Lâm có phần to lớn, vẫn chậm rãi cố đưa hết vào, cô đau đến mười ngón tay nắm chặt khăn trải giường, nhưng sau cùng vẫn không cắn hắn. Cô một bên thống khổ nhẫn nại, một bên thầm nghĩ, hắn rốt cuộc có bao nhiêu trướng, vì sao còn cố đưa hết vào, nếu như hắn đưa hết vào không phải đâm thủng bụng cô sao.

Hắn xem cô hai mắt đầy nước, lại không chịu hé răng, trong lòng run rẩy.

Nghiên Nghiên của hắn, vẫn luôn luôn thích hắn, chỉ là cô không biết mà thôi. Nếu không cô sẽ không hết lần này tới lần khác bỏ qua cho hắn, cho dù hắn có làm bao nhiêu chuyện quá đáng đi nữa. Thậm chí ngày hôm nay, cô cũng giao hết thân mình cho hắn.

Trái tim Mạc Quân Lâm sung sướng kinh hoàng, cơ hồ muốn nhịn xuống, nhưng lại không nhịn được, dục vọng cuồng chiếm toàn thân người hắn. Chỉ cố gắng dùng ôn nhu ấm áp an ủi cô. Cố gắng đè ép vận động mạnh

Nhưng cho dù trên môi, hắn hôn cô bao nhiêu lần, hạ thân vẫn cố gắng vững vàng đi về phía trước, phá vỡ hoàn toàn tiểu huyệt cô, đem hạ thân cô hoàn toàn bức ép, khiến tất cả mọi thứ trên người cô hoàn toàn thuộc về một mình hắn, chỉ một mình hắn mà thôi.

d*m thủy dưới thân cũng tràn ra mỗi lúc từng đợt từng đợt, dính hết vào côn th*t hắn, hắn thở dài: "Nghiên Nghiên, bên trong em, rất tuyệt....."

Hắn thấp tháp rên rỉ, âm cuối nhẫn nại mà run rẩy....

"Ân..." Cô đau đến không nói nên lời, toàn thân đổ đầy mồ hôi, bên tai là tiếng khàn khàn thở dốc, trái tim mới đập loạn lúc nãy, giờ lại đập bang bang vì cảm động.

Hắn muốn tiếp tục động, lại nhẫn nại, hắn từng tìm tài liệu về chuyện này trên mạng, âm đ*o của con gái lúc đầu sẽ không thích ứng được mà co rút, nhưng sau một hồi sẽ thành thói quen, nếu như hắn cứ trực tiếp mà đâm vào, sẽ làm Nghiên Nghiên đau đến chết.....

Nhưng mà, ở bên trong, thật sự quá thoải mái....

Vừa nóng, vừa ướt áp, giống như ngâm cả thân mình trong một hũ mật, vừa ngon dại, vừa mềm mại, thịt hai bên giống như mút lấy dương v*t hắn, còn có một ngón tay nhỏ ở đỉnh quy đầu không ngừng vuốt ve, sờ soạng, lại giống như ra sức kêu gọi hắn hung hăng ham muốn cô, hung hăng đâm vào, làm chết cô.

Làm cô đến thành khẩn, càng làm càng hăng hái.

Hắn thật sự xúc động, lại ôn nhu hôn lên mặt cô, cổ cô, bởi vì nhẫn nại, toàn thân đều ra đầy mồ hôi, lại có một giọt từ trên trán rơi xuống môi cô.

Từ Nghiên cảm nhận được sự ướt át này, híp mắt, vô thức lè lưỡi ra liếm, đầu lưỡi phấn nộn chậm rãi lướt qua môi cô. Trong miệng hơi mở, đây là hương vị của Mạc Quân Lâm.

Vừa thanh thuần, vừa quyến rũ, bộ mặt này lộ ra trước mặt hắn, hắn chưa từng thấy Nghiên Nghiên dụ hoặc đến như vậy, cuối cùng không kìm nén được nữa, chậm rãi động thân.

"A....." Hắn vừa động, nơi kỳ dị bí ẩn kia, bị ngập trong côn th*t, bị côn th*t lấp đầy, vừa đau vừa ngứa, cô không nhịn được mà rên lên.

"Còn đau không?" Hắn hỏi, sau đó cũng chậm rãi tốc độ ở hạ thân lại.

"Không đau, như vậy không đau...." Cô thẹn thùng, chớp chớp mắt, lông mi rũ xuống, không dám nhìn thẳng Mạc Quân Lâm.

Đau đớn đã suy giảm, ngược lại côn th*t to lớn kia lấp đầy nơi bí ẩn đó, vừa ma sát xung quanh, dắt ra một loại thỏa mãn kỳ dị, vừa tê tê, vừa, thoải mái....

Hắn nhìn cả bộ dáng thẹn thùng này, tim đập kịch liệt, cổ họng khát khô, động tác ở thắt lưng cũng nhanh hơn, lửa nóng ở côn th*t kích động mà ma sát.

Hắn nhìn cô thật sâu, nhìn thật lâu, cả biểu tình nhỏ trên mặt cũng nhìn thấu, Nghiên Nghiên của anh, Nghiên Nghiên của anh, tất cả mọi thứ đều làm động lòng người, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng ngâm nga êm tai, chạm vào trái tim hắn.

"Thoải mái không, Nghiên Nghiên, anh ở trong cơ thể em có thoải mái không?"

"Ha..."

Từ Nghiên thở dốc, nói không nên lời, hai mắt mang theo ngượng ngùng liếc hắn, kích động đến động tác dưới thân, côn th*t rút ra cắm vào càng lúc càng mạnh mẽ.

Đại quy đầu phá vỡ hoàn toàn tiểu huyệt kia, liều mạng đẩy vào, lại luyến tiết không rời mà rút ra, sau đó đâm vào nơi sâu nhất. Kích thích đến từng tế bào nhỏ trong thân thể cô, tiểu huyệt lại kẹp đến chặt chẽ, giống như có một bàn tay nắm chặt côn th*t thô dài.

"Tê...."

Âm thanh Mạc Quân Lâm cực nghẹn ngào, thở thấp phì phò, không nhịn được mà mông càng cắm càng mạnh mẽ, hung hăng giao hòa với tiểu huyệt ướt đẫm kia, côn th*t cọ sát tạo ra âm thanh róc rách dâm mỹ.

"Ân, chậm một chút, chậm một chút...... Ha......" Thân thể cô bị đâm đến không ngừng lung lay, bỗng nhiên không biết tại sao thân thể lúc này như bay bổng lên trời cao, a, sướng quá.

Mạc Quân Lâm nhận ra điều này, quy đầu càng đâm càng sâu đến nơi tận cùng, cọ đến mức cô hưng phấn, tiểu huyệt vì được sướng mà kẹp chặt, hắn lại càng động mạnh, d*m thủy từng đợt trào ra, bên trong ướt đẫm trơn trợt lại ấm áp, hắn luyến tiết không muốn rời.

"Ân, Quân Lâm...... A......"

Sảng khoái đánh ập vào cả người, Từ Nghiên run rẩy không ngừng. Từ Nghiên không nhịn nổi mà rên rỉ thanh âm, như khóc như thoải mái vô cùng, âm đ*o không tự chủ mà hút vào côn th*t thô dài. Thân thể từng đợt từng đợt kích thích, từng luồng sóng nhiệt phun ra.

Hắn cố nén xúc động mà bắn tinh ra, eo lui về sau, đột nhiên ngồi thẳng dậy, bắt lấy cái mông đang đưa cao của cô, quỳ gối tiến về phía trước.

Quân Lâm thẳng eo, tư thế phảng phất như cưỡi lên người cô, nhanh chóng mãnh liệt mà đưa đẩy, sướng đến há mồm thở dốc: "Nghiên Nghiên sướng quá, sướng quá.....Anh yêu em....Nghiên Nghiên....Anh yêu em...."

Tiểu huyệt bị cắm đến mỏi, mẫn cảm co rút không ngừng, cái eo nhỏ bị hắn hành hạ đến đáng thương, Từ Nghiên khóc nức nở, vòng eo kia cũng sắp bị vặn gẩy, cũng không làm hắn thương tiếc vài phần.

"Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên..."

Quân Lâm thở hổn hển, thấy cô ngẩng cao cổ, hai mày nhíu chặt giờ đã giãn ra, bộ dáng kích tình tuyệt mỹ, hắn cắn chặt răng, đâm vào, cái mông hung hăng mà tác động, đem côn th*t thật sâu nhập vào bên trong âm đ*o tuyệt vời kia.

Cô bị làm đến hoảng, hắn nhìn chằm chằm vào đôi nhũ thạch giống như trái cây, đung đưa trước ngặt, mắt hồng, duỗi tay bắt lấy, ngón tay đẩy đẩy, không nhịn được vuốt ve, tàn nhẫn mà bóp chặt đôi gò bồng đào của cô.

"A, Quân Lâm....Em không được....Không được....."

Từ Nghiên khóc lóc, lớn tiếng rên rỉ, cũng không biết cái tên kia bị cái gì mà điên cuồng, côn th*t hung hăng và va chạm vào hoa tâm. Làm đến cô tê mỏi, cô chỉ vừa nếm thử trận giao hoan này, điên cuồng như vậy làm sao cô chịu được.

"Nghiên Nghiên, kêu tên anh, Nghiên Nghiên, anh yêu em, anh yêu em."

Hắn gầm nhẹ, thân thể mạnh mẽ đồ nổi lên tầng mồ hôi mỏng, dương v*t càng đâm càng sâu, đâm tới cái miệng nhỏ muốn vỡ toan, sau đó hắn sắp bắn ra hết, hắn kích thích đến không chịu nổi, một cổ tê liệt từ đỉnh côn th*t dương v*t, kích thích tràn đến toàn thân, sau đó bắn ra một trận tê liệt nóng ẩm.

Bên tai cô vang lên tiếng vù vù, hai mắt đầy nước nhìn hắn, tử cung bị quy đầu khai phá đến tàn nhẫn, cả người cô cũng run rẩy, hô hấp cũng ngập ngừng, tiểu huyệt run rẩy, côn th*t co rút lại, d*m thủy nóng bỏng phun ra, cùng với tinh dịch của hắn hòa trộn lại cùng nhau.

Dường như tinh dịch kia tích lũy quá nhiều, ước chừng bắn ra mấy chục giây còn run rẩy không ngừng, sau đó, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà hoảng sợ, rút côn th*t ra khỏi tiểu huyệt, lên tiếng: "Nghiên Nghiên, anh không có đeo bao....."