Hai trong mắt Từ Nghiên mê mang ướt át nhìn hắn, nam nhân kia ở dưới bầu vú mình mê mang chơi đùa đến vui vẻ, còn giương mắt lên nhìn cô, đôi mắt mê người vô cùng, đồng tử đen nhánh bây giờ thâm trầm dục vọng.
Cô không dám nhìn, vẻ yêu mị trên gương mặt tuấn mỹ kia quá gợi cảm, nhìn một cái cô lại mềm lòng, cô xấu hổ nhắm mắt lại, trái tim vẫn đập thật nhanh. Thân thể mẫn cảm, hắn liếm một ngụm, cô liền run một cái, thân thể trắng nõn mềm mại run rẩy không ngừng, trên miệng cũng không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ đầy ôn nhu.
Cô lúc này mới bắt đầu chú ý tới âm thanh mềm như bông của mình, như thế nào mà cô lại.....Dâm đãng như vậy....Thật sự là âm thanh của chính mình sao?
Từ Nghiên thẹn cực kỳ, trên miệng bắt đầu gắt gao cắn chặt, không muốn phát ra tiếng nữa.
mạc quân lâm phát hiện, hắn nhét ngón tay vào trong miệng cô, ngón tay chợt ở trong miệng cô dính đầy nước miếng, đảo một vòng, lại nói: "Nghiên Nghiên....Kêu cho anh nghe....Đừng cắn....Anh muốn nghe tiếng của em...."
Hắn nói, ngón tay bắt đầu ở trong quầng vú cô, xoa bóp tới đỏ bừng. Lực đạo của hắn không nhẹ cũng không nặng, thoải mái đến không nhịn được, cô lại bắt đầu phát ra âm thanh mị hoặc: "Ân.....A......."
Hắn tiến công không chỉ phía trên, một bàn tay khác bắt đầu mò tới eo cô, cởi quần cô ra. Cô muốn ngăn cản hắn, nhưng thân thể không còn sức lực, bị hắn sờ đến nâng lên từng đợt khoái cảm, cô vô lực ngăn cản, hai tay hai chân đều mềm nhũn, cố gắng quát lên: "Quân Lâm....Anh đừng cởi quần của em...."
Tiếng nói Từ Nghiên lúc này mềm mại ôn nhu, nghe giống như làm nũng, rất ngọt tai, hắn nghe xong lại cảm thấy hưng phấn hơn nữa, quần dài và quần lót đều bị kéo xuống hoàn toàn, ban tay cầm lấy tiểu hoa hộ thưởng thức.
Nơi riêng tư lúc này bị một bàn tay to lớn bao phủ, cô hô lên một tiếng, cố gắng bỏ chạy, nhưng tốn công vô ích, ngón tay thon dài kia bắt đầu ở lớp lông, đùa nghịch.
"Nghiên Nghiên....Ướt quá....So với lần trước còn ướt hơn...." Hắn chơi đùa, lại phát ra tiếng trầm thấp cười giỡn.
Cô xấu hổ lại giận dữ muốn chết, miễn cưỡng nên chân lên muốn đá hắn, bị hắn nắm lại, giữ chặt hai cái đùi đang làm loạn của cô. Hắn không sờ chỗ kia nữa, ngược lại dùng đầu gối chặt chẽ giữ hai đùi cô, cô vừa động, hai chân liền tự động đụng vào nơi riêng tư của hắn, trong lòng thầm hoảng, không dám lộn xộn nữa.
Hắn nửa quỳ lên, cởi quần mình ra, hắn luyến tiếc nhìn thân thể của cô, hắn thầm nghĩ, cô đúng là quá đẹp, da thịt trắng nõn, khung xương tinh tế, đường cong lả lướt, hai bầu ngực lại tròn trịa no đủ, lớn nhỏ vừa phải, bên trên còn hai tiểu anh đào hào phấn, so với hình ảnh hôm qua hắn nhớ trong mộng, lại còn hoàn mỹ hơn.
Hắn và Lý Húc không sai biệt lắm, ở cùng một thời điểm thông suốt, khi đó là vào trung học, hắn biết chắc chắn được một điều, bản thân có bao nhiêu thích Từ Nghiên, thích đến không dám đùa giỡn, thích đến không dám khinh nhờn cô một chút nào. Nhưng kể từ khi cô ở cùng với Lý Húc, hắn không có cơ hội tiếp xúc với Từ Nghiên, tâm tình lại áp lực quá độ, qua một thời gian, ở trong đêm dài, hắn đột nhiên trở nên kỳ lạ, ở trong mộng, rất nhiều lần nhớ tới Từ Nghiên.
Ở trong mộng, hắn cùng với Từ Nghiên giao hoan không biết bao nhiêu lần, mộng xuân làm được một lần sẽ có lần thứ hai, tới bây giờ đã quá nhiều lần, hắn không nhớ rõ được, càng lúc càng không thể khống chế được khát vọng.
Nhưng mà mộng là mộng, làm sao so được với con người chân thật. Hắn cởi áo ra, lộ ra thân thể rắn chắc, duỗi tay cởi quần ra, làm cô hoảng đến nhắm mắt lại, vội vàng la lên: "Quân Lâm, không được cởi quần áo."
Hắn lúc này đang đặt tay ở dây nịt, nghe được lời cự tuyệt này, nâng mắt lên nhìn cô.
"Nghiên Nghiên, cho anh...."
Âm thanh kia bị tình dục tra tấn mà trở nên khàn khàn, ánh mắt mãnh liệt nhìn cô. Giống như có thể thiêu cháy cả người cô vậy.
"Không được mà.....Chúng ta...."
Cô trong lòng còn đang dao động, nhưng lời chưa kịp dứt, hai mắt đã trừng lớn, hắn cúi xuống, hôn cô, lấp kín lời cự tuyệt của Từ Nghiên.
Cô cố gắng đẩy hắn ra, nhưng chạm được da thịt trần trụi kia lại sợ hãi rút về. Hắn, quá mạnh....
Hắn ở cái miệng cô hôn mạnh, mút cũng mạnh, đầu lưỡi xông vào bên trong, ra ra vào vào, mỗi lần đều như muốn cuốn đứt cái lưỡi cô, làm cho hàm răng và da thịt bên trong đều tê dại.
Đầu lưỡi kia nóng rực mê người, đôi môi kia nóng bỏng, cô bị hôn đến hòa tan, mơ mơ hồ hồ, trước kia cô chưa từng cùng với Lý Húc làm đến như vậy....
Cô không thể cự tuyệt được nụ hôn này....
Hắn một bên hôn cô, một bên cởi ra dây quần, cùng quần lót, cả người trần trụi áp sát thân thể cô, cái đùi thô tráng kẹp chặt hai chân cô. Dùng cơ thể cứng rắn ôm chặt cô, lại vừa cọ cọ cô, lại vừa ma sát, hai cơ thể như phát ra điện, mơ hồ ngây dại mà vui sướng, tê dại từ trong tâm.
Hắn nâng hai mắt lên nhìn cô, thấp thấp thở phì phò, âm thanh nghẹn ngào: "Nghiên Nghiên, thật sự thoải mái....Rốt cuộc anh cũng có thể ôm em....Cầu xin em, cho anh....Anh muốn em....Muốn em từ rất lâu rồi, rất lâu rồi....."