Buổi sáng hôm đó cô dậy và ra ngoài sớm hơn thường lệ. Thành phố vẫn đang quỳ, tấm lưng cong bừng sáng ánh hồng của buổi sớm, đầu gục xuống mỏi mệt. Bài hát của những thầy tu báo giờ vang trên khắp các đường phố. Những chiếc loa phóng thanh của từng nhà thờ lại độc chiếm một khoảng không gian riêng bé nhỏ cho mình. Những người đàn ông xếp theo hàng cầu nguyện trên hè phố, những người lạ tụ nhóm lại với nhau. Khoảng thời gian chuẩn bị cho một ngày. Katya chưa bao giờ cầu nguyện trên hè phố nhưng thi thoảng vào những buổi sáng tĩnh lặng như thế này, cô rất mong được làm điều đó.
Cô chỉ vừa mới bước ra khỏi ô-tô ngay trước cửa ga thì Majdi nhắn tin cho cô: Hiện trường vụ án - ngay bây giờ, cùng địa chỉ. Cô lại trở vào xe cùng Ayman và họ đến địa điểm đó.
Khi họ đến nơi, cô há hốc miệng.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Ayman quay sang cô.
“Không có gì.” Cô nói. “Chị đã tưởng một chỗ khác cơ.”
Rõ ràng là cậu không tin cô, nhưng cô cảm ơn cậu và ra khỏi xe, cố hết sức để không tỏ vẻ hoảng hốt. Cô đang đứng trước tòa nhà căn hộ của Sabria.
Cô vào thang máy và lên tầng bốn. Cửa vào căn hộ của Sabria để mở, và hai nhân viên pháp y đang đứng ở đó. Họ tránh sang để nhường lối cô vào.
Cô thấy Majdi trong phòng khách. Anh ta có vẻ khó chịu. “Cô đã nói là muốn làm việc ở hiện trường vụ án.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô hầu như chỉ thốt lên được thế.
Majdi giơ cao hai bàn tay mình. “Không phải một vụ ám sát đâu đừng lo lắng. Một phụ nữ đã mất tích. Có ai đó đã thông báo tin này sáng nay.”
“Từ khi nào chúng ta tìm người mất tích kiểu này vậy?” Cô cố kiềm chế sự hoảng loạn của mình.
“Chúng ta không làm thế, nhung người phụ nữ này đã từng làm việc cho Đội Điệp vụ và họ đã gửi một thông báo đặc biệt tới đội pháp y. Chánh Riyadh đã gọi cho tôi sáng nay và hỏi liệu tôi có sẵn lòng làm việc này trước khi đến cơ quan không. Tôi đã định nhắn tin cho cô lúc đó nhưng khi ấy vẫn còn hơi sớm.”
Katya cảm thấy sức nóng đang bừng trên hai gò má. “Anh ở đây lâu chưa?”
“Hơn một tiếng rồi. Chúng tôi vẫn đang làm trong phòng ngủ và phòng tắm.”
Phải tự chủ hết mức cô mới không lao thẳng ra ngoài hành lang để gọi cho Ibrahim. Cô phải ở đây và tự tay cô thu thập được càng nhiều bằng chứng càng tốt. Những ý nghĩ điên rồ đang hối hả xuất hiện trong đầu cô: Mình có thể hủy bằng chứng không? Thay đổi nó chăng? Mình có thể nắm giữ nó không? Họ đã gửi về phòng thí nghiệm chưa, hay họ đang gửi nó đến Đội Điệp vụ để xử lý nó ở một phòng thí nghiệm khác? Bao lâu nữa thì họ sẽ phát hiện ra Ibrahim từng ở đây?
“Cô ta sống một mình sao?” Katya hỏi.
“Đúng vậy, nhưng cô ta đã kết hôn. Họ vẫn chưa thể liên lạc được với chồng cô ta.” Majdi nhìn cô với ánh mắt ác nghiệt. “Trong những vụ thế này, thường đó là người chồng.”
“Ý anh là sao khi nói những vụ thế này?”
“Chỉ là khi một phụ nữ bị mất tích.”
Majdi đang lo lắng về cách phản ứng của cô. Nếu cô không tham gia vào việc thì anh ta sẽ không bao giờ đề nghị cô đến hiện trường vụ án nữa.
“Tôi phải quay về phòng thí nghiệm.” Anh ta nói. “Cô ở đây được chứ?”
“Được, tôi ổn thôi.” Khi anh ta trở ra, cô gọi với theo. “Majdi cảm ơn anh.”
Anh ta gật đầu rồi quay đi.
Cô nhận thấy điều cốt yếu là phải chú ý đến những thứ gì có thể liên quan đến vấn để quan hệ của Ibrahim và Sabria. Cô đi thẳng vào phòng ngủ và bắt đầu làm việc. Cô vừa lật tấm lót giường lên thì một ý nghĩ bật ra: Ibrahim phải biết ngay lập tức. Ông ấy phải đến đấy. Nếu ông ấy ở đây thì việc tìm được DNA của ông ấy không còn là vấn đề nữa.
Cô rút ngay điện thoại ra và gọi cho ông. Ông không nghe máy. Cô hít một hơi rồi thử gọi lại. Lẩn thứ ba thì cô để lại tin nhắn: “Hãy đến căn hộ của Sabria ngay lập tức. Có người đã thông báo về việc cô ấy mất tích và đội pháp y đang ở đây. Hãy tin tôi, ông phải đến.”
Cô gác máy rồi cầu Chúa rằng ông sẽ nhận được tin nhắn trước khi quá muộn.
“Tôi đã nghe lỏm mấy tay lớn tuổi hơn nói rằng trước đây chúng ta từng có những vụ giết người hàng loạt rồi.” Daher nói.
Ibrahim và Daher đang ở hành lang ngoài phòng họp. Cửa vào đang đóng, nhưng những âm thanh từ phía trong vọng ra cho thấy phòng đang đông người. Ibrahim với tay mở cửa, nhưng Daher chặn ông lại. “Họ nói họ chưa bao giờ có thể chứng minh nó.” Anh ta nói. “Tại sao? Bởi vì không ai cho rằng chúng ta có những kẻ giết người đó. Những vụ giết người hàng loạt được thông báo trên tin tức đều có liên quan đến người nước ngoài, ông thấy không?”
“Điều này sẽ thực sự khiến anh thấy phiền đấy.” Ibrahim nói. “Hắn có thể là người Ả Rập Xê-Út.”
“Chúng ta đã từng có tên giết người hàng loạt người Ả Rập Xê-ứt nào trước đây chưa?”
“Tôi không biết. Mười năm về trước ở Đội Trọng án có vài vụ một kẻ đã liên tục giết người, nhưng chưa bao giờ giống như thế này cả. Chưa bao giò có tính hệ thông như thế này, và hiển nhiên là chưa bao giờ được lên kế hoạch kỹ càng như thế này nữa.”
Daher có vẻ như nhẹ lòng được phần nào. Ibrahim mở cửa.
Hai tuần trước người Bedouin tìm dấu vết al-Shafi đã gợi ý bọn họ tìm kiếm một lái xe taxi, nhưng lúc đó họ không có hồ sơ đàng hoàng về tên sát nhân. Họ chỉ đơn giản cử hầu hết các sĩ quan trẻ đi thu thập thông tin từ những công ty taxi về những vụ phạm tội của tài xế. Việc này hóa ra lại rất vô vọng, khi mà phần lớn các công ty không lưu trữ hồ sơ kiểu đó. Những công ty này đều vui vẻ cung cấp thông tin, nhưng, cũng giống như các hồ sơ hành quyết và chặt tay, việc đó là vô ích cho đến chừng nào họ lập được một hồ sơ tốt hơn về tên giết người đã.
Ý tưởng về tay tài xế taxi bắt đầu làm tất cả vỡ mộng. Chẳng có gì là bất ngờ khi không thể tìm ra tên sát nhân đó trong số năm mươi nghìn tài xế taxi ở Jeddah. Vấn đề ở chỗ, một khi bạn đã đẩy niềm hy vọng vào guồng, rất khó để ngăn nó khồng càn quét qua mỗi cuộc điều tra và rồi để lại sự nản lòng.
Giờ thì Ibrahim sẽ nói với họ rằng tên sát nhân đó có thể đã đóng giả lái xe cứu thương của Trăng lưỡi liềm Đỏ.
Ông đứng lên trước đám đông và nhận thấy sự thất vọng cũng như giận dữ ngập tràn căn phòng. Ở cuối phòng, Mutazz đang ngồi tựa lưng vào tường, quan sát Ibrahim bằng cặp mắt thằn lằn uể oải.
Ibrahim nói với mọi người về May Lozano và vụ cấp cứu vào hôm cô ta biến mất, khéo léo dẫn dắt câu chuyện theo giả thuyết của ông rằng tên giết người có thể đã sử dụng xe cứu thương hoặc xe của Trăng lưỡi liềm Đỏ để bắt cóc các nạn nhân. Nhưng kể cả khi đang nói, ông cũng nhận thấy những người trong phòng đắn đo trước một thực tế rằng họ thực sự không có thứ gì để tiếp tục cả. Tên giết người chỉ để lại một bàn tay vấy máu trên con phố đó, một hành động nói lên rằng Tao đang giết người phụ nữ đấy, và chúng mày chẳng thể làm gì hết..
“Chúng tôi cho rằng, trong thời gian trước mắt, tên sát nhân sa mạc đó cũng chính là kẻ đã bắt cóc và chặt tay Amina al-Fouad.” Ibrahim nói. “Những nạn nhân trước đó bị hắn chặt tay khi họ đã chết, nhưng bàn tay của Amina lại bị chặt khi bà ta còn sống. Bàn tay của Amina xuất hiện ngay sau khi chúng ta phát hiện ra khu mộ chôn đó, do vậy chúng tôi cho rằng tên giết người đã hành động trong cơn thịnh nộ sau khi hắn nhận ra chúng ta đã tìm ra các thi thể được chôn ở sa mạc.” Ông tóm tắt lại cho mọi người nghe về những gì Talib đã phát hiện ngoài sa mạc, cảm thấy day dứt có lỗi khi không tiết lộ rằng chính Katya mới là người đưa ra ý tưởng này và thực hiện nó. Mutazz chẳng cần phải có thêm nhiên liệu cho cỗ máy chiến tranh của ông ta nhằm chống lại Ibrahim làm gì.
“Do đó hắn muốn chúng ta biết hắn đã bắt cóc Amina và sẽ giết bà ta. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh với tất cả các anh rằng có thể Amina al-Fouad vẫn còn sống, và tôi không nghĩ là phải nhấn mạnh với các anh việc tìm ra tên giết người hiện là việc cấp bách hơn cả thời điểm tìm thấy những cái xác kia nữa”
Cả căn phòng im lặng trong giây lát trước khi Mutazz lên tiếng.
“Có thể bà ta chết rồi.” Ông ta nói. Một số người quay lại nhìn ông ta.
“Vâng, thưa Trung tá.” Ibrahim vừa nói vừa cố kiềm chế tông giọng. “Điều gì đã khiến ông cho là vậy?”
“Bà ta đã mất một bàn tay. Nếu tên giết người không có bằng cấp y khoa, hắn sẽ khó lòng cầm máu được”
“Không có được sự theo dõi cẩn trọng của bác sĩ” Ibrahim đáp, “hắn có thể làm như thời trung cổ là nhúng cánh tay cụt vào hắc ín.”
“Tôi rất nghi ngờ khả năng hắn quan tâm tới việc cầm máu.” Mutazz nói.
Cả căn phòng dường như còn im tiếng hơn.
“Được rồi.” Ibrahim cố hết sức để tỏ vẻ hòa nhã. “Và ông có gợi ý gì vậy?”
“Vì bà ta có thể đã chết,” Mutazz nói, “việc quan trọng hơn cả là phải tìm ra nguyên do tại sao hắn lại chọn al-Fouad, bởi nó có thể giúp chúng ta nhận diện ai sẽ là nạn nhân tiếp theo. Cách duy nhất có thể thực hiện điều này là phải hiểu lý do của hắn.”
“Hay nói cách khác là lập hồ sơ về hắn.” Ibrahim vừa nói vừa liếc về phía Tiến sĩ Becker. “Nếu đó là phần ông muốn tham gia, thưa Trung tá, tôi sẽ lấy làm vinh hạnh khi được chỉ định ông làm việc cùng Tiến sĩ Becker”
Tóm được ông rồi nhé. Mutazz cố gắng để che giâu sự phản đối.
Ibrahim hướng sự chú ý về những người còn lại ở trong phòng “Chưa bao giờ là ý tưởng hay khi phải giả định rằng một người bị mất tích đã chết. Chúng ta có trách nhiệm tìm được bà ấy. Tôi muốn tập trung lực lượng ngay lập tức để đưa bà al-Fouad còn sống trở về và cách duy nhất là phải tìm ra hung thủ. Mutazz nói đúng: cách để tìm ra hắn là phải hiểu những gì hắn đã làm. Tiến sĩ Becker sáng nay đã cung cấp cho tôi hồ sơ cập nhật nhất về hung thủ, và tôi sẽ đảm bảo để tất cả mọi người đều có bản sao. Tôi muốn mọi người hãy sẵn sàng và hiểu rõ chúng ta đang tìm kiếm thứ gì.”
“Tôi sẽ cử năm người - các anh đều biết nhiệm vụ rồi đấy - bí mật theo dõi ở khu vực cầu trên phố Sitteen.” Ông nói tiếp. “Rất có khả năng đó là nơi tên giết người đã tìm những nạn nhân đầu tiên.” Đến đây thì ông lúng búng, cảm thấy mình đang mất tập trung. Đừng ngó ngẩn vậy, ông thầm nhủ. Sabria không bị tên giết người bắt cóc. Hắn không có đủ thời gian để lên kế hoạch cho việc đó. Điều đó là không phù hợp. “Như vậy là những ai được cử đến Sitteen sẽ tập trung để nhận diện các nạn nhân. Chúng ta sẽ cố gắng để xác định mối liên quan giữa họ, và cho đến giờ chúng ta không có gì hơn ngoài đặc điểm về dân tộc. Tiến sĩ Becker đã nói rằng tên giết người thường chọn nạn nhân ở một nơi thân thuộc, như vậy tất cả những nạn nhân hẳn phải có mối liên hệ với khu vực cây cầu đó. Tiếp nữa, đối với những ai sẽ tìm thông tin qua các hồ sơ, tôi muốn các anh tập trung vào bất cứ đối tượng nào có mối liên hệ với khu vực Kandara. Thám tử Osama Ibrahim đã nhận lời sẽ chỉ điều tra vụ al-Fouad thôi.”
Ông nhanh chóng phân chia các công việc còn lại. Khi ông hoàn tất, Osama bước lên trước để nhận đội của mình và đưa họ tới văn phòng khác để chỉ dẫn tường tận. Những người được phân công hoạt động ở Sitteen bước lên trước. Ibrahim nhẹ lòng khi thấy đám đông đang giải tán. Chỉ có Mutazz bị gạt lại bên ngoài. Ông ta không thuộc về đội nào cả, vì kẹt với công việc văn phòng. Nhưng ông ta vẫn ở phía cuối phòng với vẻ cảnh giác.