Vũ Động Càn Khôn

Chương 927

Khoảng nửa tháng sau, mọi sự tìm kiếm đều không có kết quả gì, thế lực các phương cũng bất lực mà rút lui. Tất cả đều cho rằng Lâm Động đã rời xa khỏi Hải vực này rồi. Dù có nhiều nhân lực thế nào thì muốn tìm một người trong Loạn Ma Hải không phải chuyện dễ.

Sau khi sự tìm kiếm kết thúc, chiếc đỉnh ẩn náu nửa tháng dưới đáy mảng san hồ bắt đầu phát sáng, sau đó khẽ chuyển động, bay ra khỏi vùng san hô.

Vút!

Chiếc đỉnh bay ra, nhưng hai người Lâm Động lại không xuất hiện ngay, mà điều khiến chiếc đỉnh lặng di chuyển dưới lòng biển. Lúc này rõ ràng bọn họ chưa dám xuất hiện trên mặt biển. Tuy cũng có những đợt tìm kiếm mở rộng xuống lòng biển, nhnưg nhờ có khả năng ẩn nấp mà người bình thường rất khó tìm được Phần Thiên Đỉnh.

Hai người cứ thế di chuyển suốt một ngày, đến khi Lâm Động nhận thấy sự tìm kiếm trên mặt biến còn rất ít, hắn mới điều khiển Phần Thiên Đỉnh trồi lên mặt biển.

- Đúng là bức bối chết mất!

Vừa ra khỏi mặt biển, Mộ Linh San nôn nóng xông ra khỏi Phần Thiên Đỉnh, hiển nhiên thời gian vừa qua ở trong Phần Thiên Đỉnh đã khiến cô bé không chịu nổi nữa rồi.

- Ai bảo chúng ta gây họa lớn như vậy!

Lâm Động cười, có lẽ giờ danh tiếng của bọn họ đã truyền đi khắp các Hải vực quanh Thiên Thương Vực rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Lâm Động ca ca, giờ chúng ta đi đâu?

Mộ Linh San nhìn Lâm Động, hỏi.

- Hải vực Thiên Lôi, muội đi không?

Lâm Động cười.

- Chúng ta đã có được chiếc chìa khóa của động phủ cường giả Chuyển Luân Cảnh, nếu không đi thì quá phí của trời.

- Động phủ của cường giả Chuyển Luân Cảnh à? Được thôi, được thôi!

Mộ Linh San chớp chớp mắt, sau đó gật đầu lia lịa. Lần này trốn khỏi nhà này, cô bé vốn định để mở rộng tầm mắt, giờ được cùng Lâm Động đến nơi gọi là động phủ của cường giả Chuyển Luân Cảnh, cũng rất hợp ý cô bé!

Lâm Động thấy thế cũng gật đầu cười, sau đó nhìn về phía xa, nói:

- Theo như Hải đồ thì chúng ta cách Hải vực Thiên Lôi khá xa. Với tốc độ của chúng ta cũng phải mất một tháng!

- Vậy thì ngồi để đi!

Mộ Linh San nghiêng đầu:

- Nếu không, cứ đi liên tục như vậy, đặc biệt là trên mặt biển vô cùng nhiều bão tố, có những tai họa ngay cường giả Tử Huyền Cảnh cũng khó lòng đối mặt.

- Ngồi để đi? Nhưng chúng ta có gì đâu?

Lâm Động khựng lại, hỏi.

- Hì hì…

Mộ Linh San nhìn Lâm Động cười, sau đó đáp xuống mặt biển, bàn tay chạm vào mặt nước, một luồng sóng âm đặc biệt nhanh chóng truyền ra từ tay cô bé.

Lâm Động có thể cảm nhận thấy làn sóng âm đó nhanh chóng khuếch tán, như đang gọi thứ gì đó.

Lâm Động cảm thấy có chút hiếu kỳ, sau đó lặng lẽ chờ đợi trong nửa tiếng, đột nhiên trong lòng hắn chợt rung lên. Chỉ thấy dưới đáy biển xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ, sau đó sóng biển dâng tràn, một con cự kình màu lam khổng lồ nổi lên mặt biển!

- Đây là…

Lâm Động kinh ngạc nhìn con cự kình, trên thân thể của nó phủ đầy hoa văn ánh sáng, khiến người ta cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào từ nó.

- Đây là Trấn Hải Huyền Kình, bọn chúng là một trong năm loại Hải thú nhanh nhất Loạn Ma Hải, bất cứ cơn bão nào cũng không chặn được bọn chúng. Hì hì, có nó rồi chúng ta sẽ đi nhanh hơn một chút. Tuy tốc độ của Lâm Động ca ca không tệ nhưng nếu ở dưới nước thì chắc chắn không thể sánh được với nó!

Mộ Linh San đáp xuống trên người đầu cự kình, vỗ lên người nó rồi ngẩng đầu lên cười với Lâm Động.

Ánh mắt Lâm Động có chút kỳ dị nhìn con vật khổng lồ kia, sau đó cũng cười, đáp xuống ngồi lên người Trấn Hải Huyền Kình. Khi Lâm Động ngồi xuống, hoa văn ánh sáng trên người cự kình lấp lánh, một quầng sáng hiện ra bao phủ lấy hai người.

- Thực lực của Trấn Hải Huyền Kình có lẽ sánh được với cường giả Sinh Huyền Cảnh Đại thành…

Lâm Động cảm nhận sức mạnh trong người con cự kình, không khỏi chép miệng. Cũng may Mộ Linh San là Bất Tử Thánh Kình, có sự uy nghiêm và khả năng khống chế tuyệt đối với tất cả các loại cá kình. Nếu không, muốn bắt được con Hải thú to thế này cũng rất khó khăn.

- Xuất phát thôi!

Mộ Linh San vung tay, miệng phát ra tiếng cười trong trẻo, Trấn Hải Huyền Kinh cũng phát ra tiếng ngâm khẽ, mặt biển cuồn cuộn, thân hình to lớn của nó biến thành một đạo lam quang lao đi như tên bắn.

Lâm Động mỉm cười hài lòng, có thứ này, có lẽ bọn họ sẽ đến được Hải vực Thiên Lôi sớm hơn!

Khi Lâm Động và Mộ Linh San ngồi trên Trấn Hải Huyền Kình tiến về Hải vực Thiên Lôi, bọn họ không hề biết ở vùng biển phía xa tít đột nhiên bay qua một tia sáng.

Tốc độ của tia sáng này cực nhanh, nhưng điều kỳ lạ là những nơi ánh sáng bay qua mặt biển không hề có chút gợn sóng nào, dường như bản thân nó hòa vào làm một với nước biển vậy!

Phụt!

Ánh sáng đột ngột dừng lại, sau đó biến thành một nhân ảnh, hắn đưa tay vốc nước biển.

- Là Hoán Kình Âm… quả nhiên là tiểu nha đầu đó!

Nhân ảnh đó lẩm bẩm rồi động thân hình, biến mất trong nước biển một cách quỷ dị.