Lâm Động yên lặng ngồi trên con Huyền Kình, hắn nhắm chặt mắt, nguyên lực hùng hồn bao phủ xung quanh không ngừng tôi luyện nhục thể và tĩnh mạch của hắn.
Khí tức của Lâm Động lúc này có phần bất định, nguyên lực quanh người hắn lúc mạnh lúc yếu, tình hình này không hề xa lạ, thường chỉ khi thực lực tăng tiến thì mới xuất hiện hiện tượng này.
Rõ ràng trải qua một khoảng thời gian tu luyện và khổ chiến, thực lực của Lâm Động đã âm thầm tăng tiến. Có lẽ giờ hắn đã là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành đỉnh phong, cách Đại thành chỉ còn một bước nữa thôi.
Tốc độ tu luyện này tính ra cũng thật nhanh!
- Có thể nhân thời gian này đột phá Sinh Huyền Cảnh Đại thành…
Lâm Động đột nhiên mở mắt, cảm nhận nguyên lực hùng hồn trong cơ thể, hắn siết tay, lẩm nhẩm.
Hiện tại tuy hắn có thủ đoạn đối phó với cường giả Tử Huyền Cảnh, nhưng cũng chỉ dùng được một lần, và lực chiến đấu sẽ giảm mạnh vì tiêu hao quá lớn. Hai lần trước có hiệu quả, nguyên nhân chủ yếu là vì Tà Cốt lão nhân và Ma Hạt lão quái sợ chết, nếu cứ tiếp tục thì có lẽ Lâm Động hắn sẽ gặp xui xẻo….
Vì thế, khi bỏ qua những thủ đoạn đó, Lâm Động bắt buộc phải nâng cao thực lực tự thân. Dù thế nào, dựa vào sức mạnh bên ngoài cũng không chắc chắn được, chỉ có bản thân mới đáng tin nhất.
- Vẫn còn hai giọt Địa Tâm Sinh Linh Tương, có thể dùng xem có xung kích được không?
Lâm Động lẩm bẩm nói, sau đó lấy ra bình ngọc. Nhưng khi hắn chuẩn bị động thủ thì ánh mắt bỗng thay đổi, ngẩng phắt đầu lên nhìn về bầu trời phía trước, ở đó không gian bỗng nhiên biến dạng.
Trấn Hải Huyền Kình cũng đột nhiên kêu lên, thân thể khổng lồ dừng lại, cảnh giác nhìn không gian biến dạng trước mặt.
- Đó là…
Mộ Linh San vội đứng dậy, sắc mặt hơi thay đổi.
- Chúng ta bị theo dõi…
Sắc mặt Lâm Động có chút khó coi, hơn nữa dường như những kẻ đó không phải nhân vật bình thường.
Uỳnh!
Cuối cùng không gian biến dạng kia hình thành một thông đạo, sau đó hai người Lâm Động nhìn thấy một nam tử mặc hắc y chầm chậm bước ra.
Mái tóc dài của người đó bay phấp phới, trên y phục có hình hoa văn đầu lâu, hai tay thò ra ngoài áo rất mảnh, thấp thoáng như có hắc bạch khí lởn vởn xung quanh.
- Ha ha… là các ngươi đoạt Ngân tháp phải không?
Nam tử hắc y nhìn bọn Lâm Động, khẽ nói.
- Ngươi là ai?
Lâm Động trầm giọng hỏi.
- Ừm!
Nam tử đó nghĩ một chút, nhìn thẳng vào Lâm Động rồi mỉm cười:
- Ta là Động chủ của Tà Phong Động Thiên, Vô Hiên.
Đồng tử Lâm Động đột ngột co rút.
Trên mặt biển, cự kình nổi dập dềnh, chốc chốc lại có cơn gió biển thổi tới, nhưng không thể thổi tan đi không khí căng thẳng đặc quánh lúc này.
Phía trước cự kình, nam tử mặc hắc bào mỉm cười, nụ cười có vẻ ôn hòa nhưng Lâm Động lại nhận thấy một cảm giác lạnh lẽo đằng sau nụ cười ấy.
- Động chủ của Tà Phong Động Thiên… Vô Hiên?
Lâm Động mím môi, sắc mặt có phần khó coi, không ngờ kẻ nhằm vào hắn lại là nhân vật lớn như vậy.
Đây là cường giả thuộc hàng siêu cấp của Loạn Ma Hải a!
- Chuyển Luân Cảnh!
Lâm Động siết chặt nắm đấm, từ luồng khí đen trắng quanh người Vô Hiên có thể thấy hắn đã đạt đến trình độ sinh tử dung hợp. Cũng có nghĩa là vị Động chủ này đã là Chuyển Luân Cảnh. Tầng thứ này có thể sánh ngang với những Chưởng giáo của các siêu cấp Tông phái ở Đông Huyền Vực rồi.
Nguồn: https://truyenfull.vn- Lần này rắc rối rồi!
Lâm Động chau mày, nếu là một cường giả Tử Huyền Cảnh thì có lẽ hắn còn có cơ hội chạy thoát, nhưng giờ lại là một siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh…
- Không ngờ Động chủ của Tà Phong Động Thiên lại đích thân truy sát hai tiểu bối bọn ta…
Lâm Động hít vào một hơi sâu, ngẩng đầu lên nói với Vô Hiên.
- Ha ha… cũng không phải nhằm tới các ngươi, nhưng vừa hay trên đường quay về nhận được một số tin tức, sau đó tiện đường tìm tới đây!
Vô Hiên mỉm cười.
- Cướp đồ của người khác là không tốt. Các ngươi trao trả ra đây, sau đó theo ta đến Tà Phong Động Thiên một chuyến là được. Ngươi thấy sao?
Vô Hiên cười dịu dàng, nhưng ngữ khí thì không hề để cơ hội thương lượng. Lâm Động hiểu rằng, loại người thế này mới khó đối phó.
Lâm Động cười, nhìn Mộ Linh San ở bên cạnh. Ngay sau đó, con cự kình đột nhiên quẫy đuôi, một cột nước trăm trượng bắn lên khỏi mặt biển lao thẳng về phía Vô Hiên, sau đó thân thể nó cũng nhanh chóng chìm xuống biển.
Cột nước mang sức mạnh hùng hồn kia khi còn cách Vô Hiên khoảng mười trượng thì tự nhiên tiêu biến. Vô Hiên khẽ cười, vung tay lên, nước biển phía dưới lập tức đông cứng, ngay cả thân thể to lớn của Trấn Hải Huyền Kình ở bên dưới cũng đứng yên.
- Đúng là hai kẻ không biết trời cao đất dày!
Vô Hiên cười nhạt, sau đó giơ những ngón tay gầy mảnh ra:
- Đã vậy thì bản tọa phải đích thân ra tay thôi…
Soạt!
Đúng lúc hắn dứt lời, ánh mắt Lâm Động lóe hàn quang, bàn chân giẫm mạnh lên Huyền Kình nhanh chóng bay tới, chớp một cái đã xuất hiện phía sau Vô Hiên, một đạo huyết quang đem theo một tia máu tươi bắn ra từ lòng bàn tay hắn bắn thẳng về chỗ hiểm của Vô Hiên.
- Đối mặt với bản tọa mà ngươi vẫn dám chủ động ra tay, khí phách này thật khiến người ta bất ngờ!
Vô Hiên cười nhạt, đầu cũng không quay lại, búng tay một cái, một luồng khí trắng đen bắn ra lao thẳng về phía huyết quang.
Bùm!
Huyết quang mạnh mẽ bị bắn bay ngược ra sau, ánh sáng tối lại biến thành một cái răng huyết sắc. Đó chính là Ma Sa Nha, Linh bảo Thuần Nguyên Hạ cấp của Lâm Động. Nhưng dù Lâm Động đã dốc toàn lực nhưng vẫn bị Vô Hiên dễ dàng hóa giải. Thực lực của cường giả Chuyển Luân Cảnh thật sự đáng sợ!
- Động chủ của Tà Phong Động Thiên thì sao? Chó ngoan không chặn đường!
Nhưng khi công kích của Lâm Động bị chặn đứng, một thân hình nhỏ bé bay ra, Mộ Linh San hai tay ôm Sinh Tử Quan Cái, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, giáng thẳng xuống Vô Hiên.
Binh!
Sắc mặt Vô Hiên bình thản giơ tay ra, bàn tay chạm trực tiếp lên Sinh Tử Quan Cái, âm thanh trầm đục vang lên, thân thể hắn không hề xê dịch, còn Mộ Linh San thì bay ngược ra sau.
- Tiểu nữ hài ngươi quá ngông cuồng, như vậy sẽ bị dạy dỗ!
Vô Hiên nhìn Mộ Linh San bị bay ra sau, chỉ ngón tay về phía Mộ Linh San và bắn ra một chùm sáng đen trắng.
Vút!
Khi Mộ Linh San sắp bị ánh sáng kia bắn trúng, thanh quang đột nhiên lóe qua, Lâm Động ôm cô bé lộn vài vòng trên không trung mới tránh được nguy hiểm.
- Linh San, muội chạy trước đi!
Thanh Long dực đã hiện ra sau lưng Lâm Động, thực lực hắn hiện giờ cũng mạnh hơn nhiều hồi ở Dị Ma Thành. Bây giờ, nếu hắn dùng mọi thủ đoạn thì cũng có thể thoát được khỏi tay Vô Hiên, đương nhiên là chỉ khi có một mình hắn…
- Chạy đi? Có thể không?
Lâm Động nói rất nhỏ nhưng Vô Hiên vẫn nghe thấy, hắn khẽ cười, hàn quang dâng tràn trong mắt. Hiện giờ hắn có phần hết nhẫn nại rồi…
- Mau chạy đi!
Lâm Động đánh một chưởng lên người Mộ Linh San khiến cô bé rơi xuống mặt biển, sau đó hắn vung tay, hồng quang bắn ra biến thành cái đỉnh khổng lồ, miệng đỉnh bắn ra ánh sáng định hút Vô Hiên vào trong.
- Lâm Động ca ca, nếu huynh có chuyện gì, muội nhất định sẽ bảo Đại gia gia tiêu diệt Tà Phong Động Thiên!
Mộ Linh San thấy cảnh tượng đó, nghiến răng hét lên, sau đó thân hình khẽ động, định chui xuống biển. Cô bé biết rằng lúc này dù có ở lại cũng chẳng thể giúp gì cho Lâm Động.
- Tiêu diệt Tà Phong Động Thiên?
Hàn quang lóe lên trong mắt Vô Hiên, sau đó hắn bỗng nhiên biến mất, khiến Phần Thiên Đỉnh bắt hụt.
- Linh San, cẩn thận!
Vô Hiên biến mất khiến cho Lâm Động giật mình, vội hét lên. Xem ra Vô Hiên định ra tay với Mộ Linh San.
Sắc mặt Mộ Linh San hơi biến đổi, thân hình cong lại rồi chui xuống biển. Nhưng ngay lúc ấy Vô Hiên xuất hiện trên mặt biển, giẫm mạnh chân một cái.
Bùm!
Cả vùng biển lớn như bạo dộng, vô số cột nước bắn thẳng lên trời, thân hình nhỏ bé kia cũng bị nước bắn đi, miệng xuất hiện vết máu.
- Tên khốn kiếp!
Lâm Động thấy vậy, sát khí ngập tràn, hai bàn tay nắm lại, sau đó một đạo quang trận kỳ lạ hiện lên.
Nhưng Vô Hiên không hề để tâm, hắn xuất hiện trước mặt Mộ Linh San, hai ngón tay cong lại, đầu ngón tay chập chờn luồng khí trắng đen, tựa con dao sắc bén đâm thẳng về phía cổ hỏng Mộ Linh San.
Nhưng khi Vô Hiên còn cách Mộ Linh San một chút thì mặt biển bỗng sụp xuống, sau đó một tia sáng màu lam được bao quanh bởi khí trắng đen bắn thẳng về phía Vô Hiên.
- Hửm?
Đòn công kích bất ngờ khiến sắc mặt Vô Hiên thay đổi, công kích dừng lại, ngón tay dịch chuyển va chạm với lam quang.
Uỳnh!
Kình khí đáng sợ cuộn trào trên không trung, một cột nước bắn thẳng lên trời, trong đó là một thân ảnh quỷ dị bay ra ôm lấy Mộ Linh San.
- Các hạ là ai? Tại sao can thiệp vào chuyện của Tà Phong Động Thiên ta?
Vô Hiên lùi mấy bước, sắc mặt tối lại, lạnh lùng nói.
Nước biển đổ ào ào xuống, Lâm Động cũng ngạc nhiên nhìn sang, một nam tử mặc lam bào đứng trên không trung, nhìn từ xa có vẻ vô cùng khó đoán.
- Tà Phong Động Thiên?
Nam tử đó bế Mộ Linh San, nhìn Vô Hiên rồi khóe miệng nhếch lên:
- Người của Bất Tử Thánh Kình Tộc ta, các ngươi cũng có tư cách dạy bảo sao?
Trên mặt biển, nam tử mặc lam bào dáng người mảnh khảnh, mái tóc màu lam nhạt buông xõa, vô cùng tiêu sái tuấn dật. Chỉ có điều, sắc mặt hắn lúc này lại phủ đầy sự lạnh giá, đôi mắt mày lam lóe hàn quang, khóa chặt lấy Vô Hiên.
- Bất Tử Thánh Kình Tộc?
Sắc mặt Vô Hiên lập tức tối sầm lại vì ngữ khí không chút khách sáo của nam tử lam bào, nhưng khi nghe cái tên đó, ánh mắt hơi dao động.