- Anh ký giấy cho em nghỉ vài ngày qua bệnh viện Từ Dũ chọc ối đi.
- Em chọc ối để làm gì?
- Dạ, để biết con em sinh ra có thể bị mù, bị dị tật, bị chậm phát triển tâm thần... trong suốt cuộc đời nó không.
- Giả sử, kết quả trả về là con em bị những điều em vừa nói thì sao?
- Ơ...
- Em phá bỏ nó à?
- Ơ...
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của em, một cô gái mới 24 tuổi, mình bỗng chạnh lòng.
Ừ thì tất cả các cặp vợ chồng lấy nhau đều ao ước có con. Ừ thì tất cả người làm cha làm mẹ đều ao ước con mình mạnh khỏe thông minh. Thậm chí đôi khi còn ao ước hơn thế nữa, nên nhân loại đã hoài thai những siêu nhân, những thánh sống. Có người muốn con mình vĩ đại như Albert Enstein, có người muốn con mình thành thi hào tài ba Nguyễn Du, có người muốn con mình thành hoa hậu... Nhưng chẳng ai muốn con mình được sinh ra một cách tự nhiên nhất, và để chúng phát triển một cách phù hợp với chúng nhất.
Chẳng phải tất cả các khoa học trên thế giới này đều muốn giúp đỡ con người sống sao cho tự nhiên nhất, hài hòa nhất, và cân bằng nhất sao? Bạn đang tạo ra một con người hay đang tạo ra cái máy? Bạn không thể biến mình thành siêu nhân nên bạn đặt tham vọng đó vào con mình?
Đứa trẻ mới sinh ra có vẻ không được chào đón bằng tình thương vô điều kiện, mà bằng sự tính toán rất tinh vi?
- Ơ... Dạ, em hiểu lời anh chút chút rồi ạ.
- Ha ha, anh nói hơi bị “đao to búa lớn” một chút. Nhưng em nghĩ xem, em nên vui mừng vì cuộc sống đã trao tặng cho em một ân sủng tuyệt vời và thiêng liêng đó là được làm Mẹ. Con nào cũng là con. Mọi đứa trẻ dù bình thường hay bất thường cũng nên được chào đón bởi chúng đến không phải một sự vô tình.
- Dạ.
- Em thử nhắm mắt tưởng tượng xem, trái đất nằm trong Thái Dương hệ, trái đất và cùng những hành tinh khác đang quay đều đặn quanh mặt trời theo một chu kỳ nhất định. Anh nghĩ tất cả mọi thứ từ các hành tinh khổng lồ cho đến các hạt cát nhỏ bé đều đang được vận hành nhịp nhàng và cân bằng bởi một mối liên kết nào đó mà trí óc hữu hạn của chúng ta không thể hiểu hết. Nhưng chỉ cần có điều gì đó đi chệch khỏi tự nhiên, chệch khỏi sự cân bằng sẽ là thảm họa ngay.
Buổi nói chuyện ấy kết thúc êm đẹp. Em là một trình dược viên rất thân với mình, nhưng ai ngờ mấy hôm sau em tới và khóc như mưa.
- Em đang mang quái thai anh ơi. Nhiễm sắc thể nói thế.
- Vợ chồng em tính làm sao?
- Tất cả đều kêu bỏ đi, nhưng em thương con em lắm, nó đã biết đạp rồi. Em cảm nhận được nó cử động bên trong mình.
Bây giờ là lúc khó khăn nhất đây. Dù mới mấy ngày trước mình còn khuyên em rất nhiều. Nhưng lý thuyết là một chuyện, đối mặt với thực tế là một chuyện khác, không dễ dàng chút nào. Mỗi lựa chọn trong cuộc sống chúng ta đều có giá phải trả của nó. Lần đầu làm mẹ ôi mới đau đớn làm sao.
- Hãy giữ lại và đọc Chú Đại Bi nhiều em nhé!
Bẵng đi, mới đó đã bốn năm, hôm nay em dắt con đến thăm mình. Nhìn cháu lém lỉnh thông minh lắm. Tự dưng nhớ lại câu chuyện ngày xưa.
- Em nghe lời anh đọc Chú Đại Bi suốt lúc mang thai đấy.
- Mọi thứ không bao giờ chính xác tuyệt đối.
- Con tặng bác cái ly nè. Ba con mới mua về từ Pháp đó.
Mình mỉm cười xoa đầu đứa bé, ngoài kia hoa nắng rơi lung linh.