Có một thầy giáo 62 tuổi đến khám chỗ mình vì chứng đau thắt ngực trái. Nhìn hồ sơ bệnh án đã nhiều lần nhập viện, lúc đầu các bác sĩ còn chẩn đoán thiếu máu cơ tim, sau đó là rối loạn dạng cơ thể, rối loạn thần kinh thực vật, đau thần kinh liên sườn, đây là những bệnh chỉ nghĩ đến khi không tìm ra nguyên nhân thực thể.
- Vợ chồng bác có mấy người con?
- Bốn.
- Chắc các anh chị ai cũng có gia đình và thành đạt?
- Mới ba đứa có gia đình, còn nhỏ út 35 rồi mà chưa có.
- Vậy là hai bác vui và hạnh phúc rồi, bởi làm cha làm mẹ, ai cũng mong con mình lớn lên, yên bề gia thất, có công ăn việc làm ổn định.
- Không đâu bác sĩ ơi. Tôi đang đau khổ vì con gái út đây. Bác sĩ nghĩ xem, gia đình tôi là gia đình nhà giáo, nó cũng là giáo viên, vậy mà... nó đi yêu thằng học trò nhỏ hơn nó tới mười tuổi. Bác sĩ thấy có kì không?
- Ủa, kì chỗ nào vậy bác?
- Thì nó yêu thằng bé nhỏ hơn nó mười tuổi.
- Ủa, có sao đâu bác. Con thấy trên thế giới hàng triệu hàng triệu cặp như vậy mà. Có khi chồng lớn gấp đôi gấp ba tuổi vợ, và ngược lại.
- Cái đó là trên thế giới, còn cái này ở Việt Nam.
- Việt Nam thì sao? Ở Việt Nam thì không được yêu và không được lấy người mình yêu à?
- Bác sĩ còn nhỏ không hiểu chuyện đâu. Ở Việt Nam thì bị dị nghị, bị cho là... Mà thôi, tôi đau ngực lắm.
- Triệu chứng đau ngực của bác có thể bắt nguồn từ nguyên nhân đó, chứ không phải bệnh tim đâu.
- Không phải thế đâu bác sĩ. Tôi sợ con tôi lấy thằng bé đó về nó sẽ khổ. Mai này sanh con rồi già rồi xấu xí rồi bị bỏ rơi...
- Bác biết không, nếu bây giờ cô ấy không được yêu, không được lấy người mình yêu cô ấy mới khổ. Sống là sống cho giây phút hiện tại này chứ không phải cho tương lai. Khi có tình yêu, con người sẽ rất mạnh mẽ, luôn vượt qua được mỗi khó khăn. Cháu chỉ sợ cô ấy không có tình yêu, và không dám sống chết cho tình yêu của mình thôi.
- Đúng là ngôn ngữ của tuổi trẻ.
Thật ra thì cuộc sống vốn dĩ rất đơn giản và nhẹ nhàng nếu mình mở rộng trái tim và cách nhìn ra hơn nữa.
Kể đến đây mình nhớ năm ngoái có cấp cứu một người mẹ 54 tuổi uống một trăm viên paracetamol để tự tử. Trong lúc súc ruột và cho uống Acetyl Cystine mình hỏi: Tại sao cô phải tự tử?
- Con trai tôi đồng tính.
- Con cô đồng tính thì có sao đâu mà cô tự tử?
- Bác sĩ nói gì kì vậy? Nó đồng tính mà, xấu hổ tổ tiên dòng họ. Tôi không chết đi thì còn dám nhìn mặt ai nữa?
- Cô làm vậy, cô có vui, có hạnh phúc không?
- Không.
- Cô làm vậy, con cô có vui, có hạnh phúc không?
- Chắc không.
- Cô làm vậy, bà con lối xóm đồng nghiệp của cô có vui, có hạnh phúc không?
- Ơ... Bác sĩ!
Bệnh nhân chỉ thốt lên tới đó rồi khóc nức nở.
- Hễ là con người ai cũng mong muốn yêu thương và được yêu thương. Có người yêu thương người khác giới, có người yêu thương người đồng giới, có người yêu thương con đường tu hành giải thoát, có người yêu thương lối sống độc thân, tự do... Đa dạng và phong phú vốn dĩ là quy luật tự nhiên của cuộc sống. Chúng ta không thể áp đặt hay phán xét người khác khi họ không giống ta được.
Hai hôm sau mình nghe tin người mẹ ấy qua đời vì viêm gan tối cấp. Một cái chết thương tâm. Chắc chắn con của cô ấy sẽ đau đớn và day dứt suốt cả đời.
Bạn ơi, có bao giờ một lời nói vô tình hay cố ý của bạn khi nhận xét về người khác đã đẩy người ta vào ngõ cụt, đã bức tử một sinh mạng hay không?
Bạn ơi, có bao giờ bạn nhìn cuộc sống với tâm hồn bao dung, luôn luôn lắng nghe với trái tim hiểu biết và yêu thương không?
Có một đoạn Phúc Âm mà mình rất thích, Madelena là gái điếm cao cấp, không hiểu vì lý do gì mà chị ta rất yêu mến Chúa Giêsu. Khi biết Chúa Giêsu vào nhà quan tư tế, chị bất chấp tất cả, chạy đến quỳ bên Chúa. Chị xức dầu thơm và hôn lên chân Chúa. Chị khóc như mưa, nước mắt nhỏ xuống chân Chúa, rồi chị lấy tóc đen dài óng mượt lau đi. Chúa Giêsu ngồi lặng im để cho chị làm những điều ấy. Bấy giờ các quan tư tế, các thầy cúng và đám đông xôn xao: Tại sao ông ấy để cho người đàn bà ô uế kia lại gần mình? Tại sao ông ấy là Chúa mà đi giao du với hạng cặn bã ấy?
Chúa Giêsu nghe thấy liền mỉm cười: Trong mắt ta, chẳng ai trong sạch cũng chẳng ai ô uế. Ai yêu nhiều sẽ được vị tha nhiều.
Vâng, mình chỉ muốn lặp lại một điều: Ai yêu nhiều sẽ được vị tha nhiều.
Thường thì người ta chỉ khóc khi xúc động đến tận cùng. Giọt nước mắt của Madelena thật trong ngần làm sao. Giọt nước mắt ăn năn, giọt nước mắt thanh tẩy.
- Xin lỗi bác sĩ Du?
- Ừm, đúng rồi.
- Em là con của bệnh nhân mới tự tử hôm nọ. Em đến đây để cám ơn bác sĩ.
- Cám ơn? Mẹ em đã ra đi rồi mà?
- Dạ. Mẹ em đi thanh thản lắm. Những giây phút cuối cùng mẹ và em đã khóc rất nhiều. Mẹ nói: Mẹ xin lỗi vì đã làm khổ con. Nếu như mẹ gặp bác sĩ đó sớm hơn...
Em cũng nói: Con xin lỗi mẹ. Con đâu muốn con lạc loài như thế, để mẹ đau...
Nói tới đó chàng trai bật khóc, mình vỗ vai anh ta rồi nhìn lên bầu trời, bầu trời hôm đó thật đẹp, thật bao la và rộng lớn.
Vốn dĩ bầu trời luôn là như thế, chỉ do trái tim chúng ta chật chội thôi, đúng không bạn?