Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong phòng luyện trận của Liên Minh Luyện Trận, lão giả bạch y nhíu chặt mày nhìn dược liệu đặt ở trước mặt mình, tự mình lẩm bẩm: “Rốt cuộc có chỗ nào không đúng?”
Lại vào lúc này, cửa phòng luyện trận bỗng nhiên bị đẩy ra, lão giả bạch y có chút không kiên nhẫn quay đầu, xụ mặt nói: “Ta đã sớm nói qua, ở lúc ta luyện trận đừng quấy rầy ta, có phải các ngươi đều không nghe thấy hay không?”
Đi vào trong chính là một thanh niên tuấn tú, sau khi nghe thấy lời này, không nhịn được bị hoảng sợ, vâng dạ nhìn khuôn mặt xanh mét của lão nhân.
“Minh chủ, là có một nữ tử cầm thư mà gia chủ Quân gia Thần Môn đến.”
“A?” Lão giả nhíu mày: “Thư của Quân lão nhân? Mau để nàng đi vào.”
“Vâng, minh chủ.”
Thanh niên chậm rãi lui xuống.
Nửa ngày sau, ở dưới dẫn dắt của hắn, bạch y kia từ từ đi đến, khuôn mặt của nữ tử thanh lệ xuất trần, giữa mày là một tia thanh lãnh, vẻ mặt lạnh lùng đi theo ở phía sau thanh niên.
“Chính là ngươi cầm thư Quân lão nhân đến gặp ta?” Lão giả nhàn nhạt cười: “Để ta xem thư của ông ấy trước.”
Quân Thanh Vũ không nói gì, từ trong ống tay áo rút ra một phong thư, đưa tới trong tay lão giả.
Lão giả không chút để ý mở ra, chỉ là khi nhìn thấy hành chữ đầu tiên thì ngây ngẩn cả người……
“Vân Hải huynh, hiện giờ ngoại tôn nữ của ta ở Vân Cẩm Thành làm việc, còn xin Vân Hải huynh chiếu cố nhiều hơn.”
Ngoại tôn nữ?
Không phải nữ nhi của lão gia hỏa kia đã sớm mất tích sao, từ đâu ra ngoại tôn nữ?
Vân Hải ngăn chặn nghi hoặc trong lòng, ánh mắt tiếp tục xem.
“Ngoại tôn nữ này là đến từ đại lục Cổ Võ, hiện giờ thực lực đã tới Thần Cảnh Chân Linh.” Bàn tay Thiên Hải run nhè nhẹ.
Nha đầu này là đến từ đại lục Cổ Võ, thực lực còn đến Thần Cảnh Chân Linh? Đây… Gia hỏa này là thiên tài sao? Cho dù là trong Thần Cảnh, tuổi này tới thành tựu như thế số lượng cũng chỉ là có thể đếm được trên đầu ngón tay mà thôi…
“A, đúng rồi, Vân Hải huynh, ngoại tôn nữ Quân Thanh Vũ còn là kỳ tài luyện trận, hiện tại thực lực đã là Luyện Trận Sư cửu cấp.”
A mẹ nó!
Vân Hải trực tiếp lên tiếng chửi, phía sau còn nói cái gì ông cũng không nhìn được nữa.
Luyện Trận Sư cửu cấp? Bực thiên phú này, đoán chừng cũng chỉ có đệ tử của Tổng Minh đại nhân kia mới có thể so sánh…
“Khụ khụ, nha đầu.” Vân Hải ho khan hai tiếng, cười tủm tỉm nhìn Quân Thanh Vũ: “Ngoại công ngươi để ta chiếu cố ngươi nhiều một chút, nếu ngươi có cái gì cần hỗ trợ thì đến tìm ta, nếu ngươi không ngại, thì ở Liên Minh Luyện Trận chúng ta, cũng có thể tiện chăm sóc.”
Buồn cười, một thiên tài như vậy sao ông có thể để nàng đi? Rất nhanh sẽ đến thi đấu giữa các khu vực Liên Minh Luyện Trận, mỗi năm Vân Cẩm Thành này của ông đều là lót đáy, lúc này cho dù không lấy được quán quân, hạng hai cũng tương đối không tồi.
“Được, ta cũng không có nơi để đi.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười.
Nàng tuyệt đối không có khả năng trở về Cảnh gia, cho nên chỉ có thể ở trong Liên Minh Luyện Trận.
“Đúng rồi, có một việc ta muốn ngươi hỗ trợ.”
“Có thể.”
Vân Hải căn bản không đợi Quân Thanh Vũ nói ra là chuyện gì đã vội vàng đáp ứng: “Nếu ngoại công ngươi để ta chăm sóc cho ngươi, ta khẳng định đi giúp ngươi hoàn thành bất kì chuyện gì, nói đi, ngươi có gì cần hỗ trợ.”
Ánh mắt Quân Thanh Vũ chợt lóe vài cái: “Ngươi có biết một nữ nhân đại lục Cổ Võ đã từng quen biết Cảnh Vân Dục của Cảnh gia, hơn nữa dấu thân phận kết hôn sinh con với nàng hay không?”
Vân Hải không rõ nguyên do nhìn Quân Thanh Vũ: “Chuyện này lúc trước nháo thật sự lớn, ta cũng có chút nghe thấy, này có vấn đề gì sao?”
“Có.” Quân Thanh Vũ nhếch môi cười: “Bởi vì ta chính là nữ nhi của ông ta và nữ nhân đại lục Cổ Võ sinh hạ.”
“Cái gì?”
Vân Hải lảo đảo
//
window.__mirage2 = {petok:"5fecde599c7dd62c9a961f0715c0068d894ecd97-1589162775-86400"};
//]]>