Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 28: Thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Con nói cái gì?”

Trong đại đường Cảnh gia, Vân Quân đột nhiên đứng dậy, sắc mặt xanh mét nói: “Nữ nhi của tiện nhân Tiêu Ngọc Nhi kia lại đi tới Thần Cảnh? Không được, ta cần phải nghĩ biện pháp tránh thoát nguy cơ này!”

Đôi mắt của bà ta chợt lóe vài cái, ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng tức giận.

“Vân Quân, ngươi cút ra đây cho ta!”

Khi nghe thấy tiếng ở ngoài cửa, rốt cuộc khuôn mặt của Vân Quân trở nên tái nhợt: “Diệp Nhi, con mau đi tìm gia gia và tỷ tỷ của con……”

Cảnh Diệp sửng sốt một chút, vội vàng chạy về phía hậu viện……

Rất nhanh, cẩm y kia xuất hiện ở trong mắt Vân Quân, bà ta bình định kinh hoàng không thôi trong lòng lại, ngoài cười nhưng trong không cười đi lên nghênh đón.

“Phu quân, là ai chọc chàng tức giận, làm chàng giận như vậy?”

Cảnh Vân Dục hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt xanh mét nói: “Vân Quân, ngươi thành thật nói cho ta, có phải ngươi đã từng lén gạt ta đi động thủ với Ngọc Nhi hay không?”

Vân Quân cắn chặt môi, cười lạnh nói: “Phu quân nói lời này là có ý gì? Chàng có chứng cứ gì chỉ trích ta làm ra việc như thế?”

“Hừ!” Cảnh Vân Dục phất vạt áo, lạnh giọng nói: “Thanh vũ nói, chính là chứng cứ tốt nhất, nàng là nữ nhi của ta và Ngọc Nhi, nếu không có nàng, đoán chừng đến bây giờ ta còn bị ngươi dấu diếm ở trong cốc!”

Giờ khắc này, Vân Quân mới trông thấy nữ tử đứng ở bên cạnh Cảnh Vân Dục.

Dưới bạch y bao phủ, làm nữ tử thoạt nhìn càng thêm siêu phàm thoát tục, trên khuôn mặt thanh lệ tuyệt sắc không có một tia biểu tình, mắt đen trong veo, như sao trời ban đêm kia, dù là Vân Quân cũng không thể không thừa nhận, nữ tử này thật sự lớn lên rất đẹp, còn đẹp hơn nữ nhi Cảnh Tú Tú của bà ta.

Nhưng mà, giữa mày của nữ tử lại làm bà ta thấy được nhân nhi vài chục năm trước, lập tức một ngọn lửa ghen ghét từ trong lòng dâng lên.

Cho dù mấy năm nay phu quân làm bạn ở bên cạnh, nhưng vẫn đồng sàng dị mộng, cho dù là chuyện giữa phu thê người nam nhân này cũng chỉ là ứng phó mà thôi, trong lòng ông, nhớ mãi không quên chính là một nữ nhân thế tục!

Nữ nhân kia chẳng những không có bối cảnh, thực lực còn không bằng mình, thật không biết vì sao phu quân sẽ thích nữ tử không hề có trợ giúp với Cảnh gia như thế.

Vân Quân cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm đảo qua từ mặt Quân Thanh Vũ trên: “Cho dù ta giết nữ nhân kia thì như thế nào? Một người không có thân phận địa vị đã chú định bị người ta đạp ở dưới chân!”

Sắc mặt Cảnh Vân Dục trầm xuống, nắm đấm rung rắc rắc: “Vân Quân, rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận, hôm nay ngươi cần phải cho ta một công đạo, nếu không, ta lập tức giết ngươi báo thù cho nàng!”

Như một cây búa hung hăng đập ở trong lòng Vân Quân, trái tim bà ta run rẩy một chút, không dám tin nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Cảnh Vân Dục.

Nam nhân mình yêu nhiều năm như vậy, làm bạn nhiều năm như vậy, lại vì lời nữ nhân này nói mà muốn giết bà ta?

Không!

Bà ta tuyệt đối không cam tâm như thế!

“Phụ thân, mẫu thân làm sai chuyện gì mà người muốn giết bà?”

Ngay vào lúc này, một giọng nói cao quý lãnh diễm từ phía sau truyền đến, xoay người đã nhìn thấy dưới ánh mặt trời, một già một trẻ dưới ánh mắt của ở bọn họ đi tới.

Nói chuyện vừa rồi không gì đáng trách đó là nữ tử bên cạnh, dưới áo lụa màu vàng bao phủ, khiến khí chất của nàng càng thêm cao quý, mặt mày thanh cao dừng ở trên người Quân Thanh Vũ.

“Phụ thân, tú tú.” Cảnh Vân Dục trầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Lúc này, ai ngăn cản ta cũng đều không có tác dụng, nữ nhân này giết nữ tử ta yêu thương, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà ta!”

“Hừ!” Gia chủ Cảnh gia Cảnh Phàm hừ lạnh một tiếng: “Vân Dục, con nhìn xem con làm chính là chuyện gì? Một nữ nhân mà thôi, con muốn bao nhiêu nữ nhân, còn có thể thiếu sao? Thân phận của nữ nhân Tiêu Ngọc Nhi kia không xứng với con, cho dù là trở thành tiểu thiếp của con cũng đều không có tư cách, nhưng năm đó con khăng khăng nạp nàng làm thiếp, tổn thương lòng của Vân Quân, vì an ủi con, ta cũng đồng ý, nhưng tính tình của nữ nhân kia quá thanh cao, lại khinh thường một địa vị tiểu thiếp Cảnh gia ta, nữ tử như vậy, sao có thể đáng giá để con nhớ mãi không quên? Hiện giờ, con còn bởi vì một số lời nói mà muốn giết Vân Quân, con không làm thất vọng nàng yêu và làm bạn với con nhiều năm qua sao?”

Cảnh Vân Dục cười lạnh một tiếng, trong hai mắt phun ra ánh lửa mãnh liệt, phẫn hận nói.

“Phụ thân, các người đã từng thiết kế để con nghênh thú Vân Quân, con nghe các người thú bà ta, nhưng điều kiện là cho dù như thế nào không thể tìm Ngọc Nhi gây rối, nhưng bà ta chẳng những không nghe con nói, còn giết nàng……”

Nói tới đây, ông thống khổ nhắm hai mắt lại, chỉ cần nghĩ đến nữ tử âu yếm nằm ở trên giường lẻ loi chết, như có một cây gai nhọn hung hăng đâm vào trong lòng ông, đầm đìa máu tươi.

Cho dù như thế nào, lúc này, ông đều cần phải xuất đầu vì nàng!

“Cho nên, lần này con muốn tự mình làm chủ một lần!” Cảnh Vân Dục mở hai mắt, giọng nói chân thật đáng tin.

“Con……” Cảnh Phàm biến sắc, lời thấm thía nói: “Vân Dục, Vân Quân là người Vân gia, thế lực của Vân gia và Cảnh gia chúng ta không phân cao thấp, nếu con giết Vân Quân như vậy, con biết sẽ mang đến hậu quả bao lớn cho Cảnh gia không? Nhiều năm qua ta hao tổn tâm cơ mới đưa Cảnh gia phát triển trở thành bộ dáng hiện giờ, nếu đi nhầm một bước, huy hoàng nhiều năm đều sẽ hủy trong một sớm!”

Như một chậu nước lạnh tưới vào trong lòng Cảnh Vân Dục, khiến lửa giận của ông ta chậm rãi bình ổn xuống.

Vừa rồi ông không thể tiếp thu tin tức nữ tử âu yếm chết, cho nên quá xúc động, hiện tại đầu óc dần bình tĩnh lại.

Với ông mà nói, thân thế của Vân