An An không trả lời, cậu cảm thấy thắc mắc, tại sao nhất định phải là mình thay mặt các bạn cảm ơn chú ấy chứ? “Nếu An An không nói gì nghĩa là con đã đồng ý nhận lấy nhiệm vụ vinh quang gian khó này rồi nhé!” Cô giáo lập tức chìa tay ra trước mặt An An, “Đi theo cô nào!” An An hết cách, đành phải nắm tay cô giáo bước về phía trước. Thế là An An dưới sự tháp tùng của cả đám người cùng bước đến trước một một căn phòng. Hiệu trưởng bước vào phòng nói vài câu rồi lại bước ra, ngồi xổm xuống trước mặt An An cười rạng rỡ nói: “Bé An An vào đó phải thể hiện thật tốt nhé!” An An không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hiệu trưởng rồi bước vào trong. Việc này khiến hiệu trưởng thấy vô cùng sượng sùng, cô giáo thấy vậy liền lo lắng nói gọi với theo: “An An nhớ phải lúc nào cũng ngoan nhé.” Nghĩ đến việc cô giáo lúc nào cũng thương mình, An An đành miễn cưỡng gật đầu, “Con biết rồi.” Sau đó đẩy cửa bước vào trong. Còn Cố Thiên Tuấn và Trì Cảnh Dật thì đã ngồi trong phòng khách trường mẫu giáo chờ rất lâu rồi. Ngay khoảnh khắc An An bước vào trong, Trì Cảnh Dật vốn đang đầy hoài nghi lập tức đứng bật dậy, trời ơi, thật sự là quá giống, đứa bé này ngoại trừ cái mũi chưa cao và lông mày chưa rậm ra thì các điểm còn lại hệt như được đúc ra từ Cố Thiên Tuấn! Cố Thiên Tuấn từ đầu đã biết ngay Trì Cảnh Dật sẽ có phản ứng này, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, An An chắc chắn là con trai mình rồi! Cố Thiên Tuấn đứng dậy bước đến trước mặt An An rồi ngồm xổm xuống trước mặt cậu. “Chào chú.” An An chào rất lễ phép, thế nhưng vẻ mặt lại không chút cảm xúc. Ngay lúc vừa nhìn thấy Cố Thiên Tuấn thì An An đã nhớ lại ngay, một trong hai chú đứng trước mặt mình đây chính là người hôm qua đã khiến mẹ cực kì sợ hãi! Thế nên cậu rất không thích gặp cái chú này. “Chú sẽ xây cho trường mẫu giáo của con một tòa nhà, con có vui không?” Cố Thiên Tuấn thấy vẻ lãnh đạm của An An thì liền tò mò hỏi. “Người vui mừng là hiệu trưởng đấy ạ.” An An vẫn lạnh lùng nói, “Nhưng con nghĩ sau khi chú xây xong tòa nhà đó thì học phí của con sẽ lại tăng lên nữa!” “Phì…” Trì Cảnh Dật đứng bên cạnh nghe đoạn nói chuyện ấy của An An và Cố Thiên Tuấn thì không nhịn được cười, anh lắc đầu rồi nói với Cố Thiên Tuấn, “Thiên Tuấn, thằng bé này còn bé như thế mà đã có thể biết nhìn hiện tượng mà đánh giá bản chất giống hệt như cậu, lại còn biết tính toán như thế, tôi thấy không cần phải kiểm tra nữa đâu!” Cố Thiên Tuấn bị lời nói của An An làm cho câm nín, anh cứ tưởng An An sẽ vô cùng sùng bái mà nói lời cảm ơn anh chứ. “Nếu con thích thì chú cũng có thể tặng con một tòa nhà.” Cố Thiên Tuấn suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói với An An. “Mẹ con dạy không được tùy tiện nhận đồ của người lạ.” An An trả lời một cách không cảm xúc. “Chú không phải người lạ!” Cố Thiên Tuấn lắc đầu rồi trầm ngâm, anh không biết phải làm sao nói cho An An biết thân phận của anh, anh sợ An An nhất thời không chấp nhận được, thậm chí còn lo An An sẽ ghét anh! Phải một lúc lâu sau, Cố Thiên Tuấn mới ngập ngừng hỏi: “An An, con có biết bố con là ai không?” Bố ư? Gương mặt không cảm xúc của An An lúc này mới bắt đầu dao động, cậu đưa mắt quan sát một lượt gương mặt của Cố Thiên Tuấn, cuối cùng hỏi: “Mẹ con bảo là bố đã đi đến một nơi rất xa rồi, không bao giờ quay về nữa.” “Nhưng mẹ cũng bảo là đợi sau này, khi con lớn lên, nếu con muốn đi tìm bố thì mẹ sẽ nói cho con biết bố đang ở đâu.” An An nói lại tất cả những lời An Điềm đã bảo với mình cho Cố Thiên Tuấn nghe. “Thế nếu bố con quay lại thì con có muốn ở cùng với bố không?” Cố Thiên Tuấn nhìn An An đầy kì vọng, “Chỉ cần con đi với chú đến bệnh viện một chuyến thì bố con sẽ có thể trở về, bố còn có thể cho con tất cả những thứ mà con muốn, cho dù đó là gì đi nữa.” “Con không muốn.” An An trả lời một cách không do dự, “Con chưa bao giờ nghĩ sau này lớn lên sẽ đi tìm bố, bởi vì con có mẹ là đủ rồi.” “Là vì mẹ con hận bố con, nên con mới ghét bố con như thế sao?” Cố Thiên Tuấn cau mày, bốn năm trước anh đối xử với An Điềm như thế, cô chắc chắn là hận anh thấu xương, còn An An thì từ bé đã sống trong vòng tay của mẹ, thế nên lòng căm ghét của An An đối với anh chắc hẳn cũng rất sâu đậm. Nhưng điều làm Cố Thiên Tuấn bất ngờ chính là An An lại lắc đầu nói: “Mẹ con trước nay chưa bao giờ bảo con phải hận ai cả, mẹ luôn dạy con là đừng vì sai lầm của người khác mà tự trừng phạt mình, chỉ cần con có thể sống vui vẻ là được rồi.” Nghe câu nói ấy của An An, Cố Thiên Tuấn ngẩn người, An Điềm thật sự đã dạy An An như vậy sao? Nhưng mỗi lần gặp An Điềm thì cô hầu như mỗi phút mỗi giây đều tỏ rõ là rất căm hận anh mà! Giống như muốn anh phải xuống địa ngục thì cô mới vui vậy! Thế mà An Điềm lại dạy An An rằng không nên hận bất kì ai. An Điềm thật sự khiến anh càng lúc càng thấy bất ngờ! Nghe câu nói ấy của An An, ngay cả Trì Cảnh Dật đứng bên cạnh cũng xúc động. Chính anh cũng cảm thấy những việc Cố Thiên Tuấn làm với An Điềm bốn năm trước thật sự rất quá đáng, là người bình thường thì không ai có thể quên được, An Điềm có lẽ cũng không ngoại lệ, chỉ có điều cô không muốn thù hận ấy lại truyền xuống đến con cái của mình, không muốn An An phải sống trong vòng kìm tỏa của thù hận, chỉ cần có thể lớn lên một cách vui vẻ là được rồi. An Điềm đúng là một người phụ nữ vừa thông minh vừa độ lượng, Trì Cảnh Dật thầm khen ngợi. Nhìn thấy đôi mắt trong veo của An An, Cố Thiên Tuấn bất giác cúi đầu, anh không biết phải nói gì với An An nữa, trước khi đến đây, anh đã chuẩn bị tinh thần để đưa An An đi làm giám định, sau đó cướp cậu khỏi tay An Điềm. Nhưng thấy tình cảm An An dành cho An Điềm và sự giáo dục tận tâm An Điềm dành cho An An, Cố Thiên Tuấn chợt cảm thấy mình quá độc ác, bây giờ nếu đưa An An đi thì đúng là không thể tha thứ được! An An thấy Cố Thiên Tuấn cứ mãi suy tư bèn bước lên một bước rồi cầu xin Cố Thiên Tuấn một cách chân thành: “Chú ơi, xin chú sau này đừng tìm con nữa được không?” “…” Cố Thiên Tuấn sượng trân nhìn An An, “An An, con… con rất ghét chú sao?” “Bởi vì mỗi lần mẹ con gặp chú thì đều rất sợ, con không muốn mẹ con buồn.” An An lắc đầu, thật ra, trong lòng cậu rất muốn làm thân với Cố Thiên Tuấn, bờ vai rộng và khí chất ngời ngời ấy khiến cậu rất muốn tiếp cận, bởi hình tượng người bố trong lòng cậu chính là đây. Nhưng người mà An An quan tâm nhất vẫn là mẹ mình, thế nên cho dù cậu có quý Cố Thiên Tuấn đến đâu đi nữa thì cũng không muốn đến gần anh nữa. Nhìn gương mặt bé xíu nhưng kiên định của An An, Cố Thiên Tuấn bất giác cúi gằm mặt, phải một lát sau anh mới gật đầu nói: “Được, chú hứa với con.” “Cảm ơn chú.” An An nói xong chợt nắm bàn tay lại rồi đưa ra trước mặt Cố Thiên Tuấn. Cố Thiên Tuấn không hiểu An An làm vậy là có ý gì, thế nên cứ ngơ ngác nhìn cậu. “Là đàn ông, nói lời phải giữ lời.” An An vẫn cứ giữ nguyên nắm tay mà nhìn Cố Thiên Tuấn. Cố Thiên Tuấn cuối cùng cũng hiểu ý của An An, anh lắc đầu mỉm cười rồi cũng đưa nắm đấm ra cụng vào tay An An: “Chú nhất định sẽ giữ lời mà.”