“Thiên Tuấn, cậu không đưa An An đi bệnh viện nữa sao?” Trì Cảnh Dật đứng bên cạnh trông thấy thế liền kinh ngạc hỏi. Rõ ràng lúc Cố Thiên Tuấn đến đây đã tràn đầy kì vọng mà, sao bây giờ lại muốn bỏ cuộc rồi? Cố Thiên Tuấn nhìn An An rồi lắc đầu nói: “Không đi nữa, thật ra thế này thôi cũng được rồi.” Anh nói xong liền quay sang nhìn An An, “An An, con đá bóng với chú có được không?” Năm Cố Thiên Tuấn 7 tuổi thì mẹ anh đã qua đời, bố anh suốt ngày bận rộn công việc, lại không chịu nổi sự cô đơn, thế nên mẹ anh qua đời chưa được một năm, bố đã lấy về một người vợ mới, sau đó còn sinh thêm một đứa con trai là Cố Thiên Kỳ. Ước mơ lớn nhất của Cố Thiên Tuấn khi còn bé chính là có thể được chơi bóng đá với bố một lần, nhưng bố anh lúc nào cũng bận, đến mức không bao giờ có thời gian đá bóng với anh. Thế nên lúc ấy Cố Thiên Tuấn đã hạ quyết tâm, sau này khi anh có con rồi thì nhất định sẽ không lơ là con cái, sẽ cho con có một tuổi thơ thật vui vẻ! Cho dù công việc có bận rộn đến đâu cũng phải dành thời gian chơi với con. Nhưng bây giờ… Cố Thiên Tuấn ngắm nhìn gương mặt của An An, vừa thấy an ủi lại vừa thấy luyến tiếc. Điều an ủi chính là con trai anh vẫn lớn lên một cách vui vẻ khỏe mạnh, còn điều đáng tiếc là anh đã bỏ lỡ mất bốn năm tuổi thơ của An An, bây giờ lại tiếp tục bỏ lỡ nữa. Nghe thấy lời thỉnh cầu ấy của Cố Thiên Tuấn, An An có hơi do dự, cuối cùng gật đầu, xem như đây là thù lao mình trả công chú ấy đã nhận lời mình vậy, đá bóng một trận cũng không sao mà. “Được!” Cố Thiên Tuấn mừng rỡ, nụ cười của anh lúc này tươi hơn bao giờ hết, anh nắm lấy tay An An dắt cậu ra ngoài cửa. Bàn tay bé nhỏ của An An rất mềm mại, khiến Cố Thiên Tuấn không nỡ nắm mạnh, sinh linh bé nhỏ này một phần là do anh tạo nên, cho dù thế nào thì anh cũng phải cho cậu được trưởng thành một cách vui vẻ! Cố Thiên Tuấn nhìn An An, hạ quyết tâm như thế trong lòng. ** Trong bệnh viện tốt nhất lớn nhất thành phố H, bệnh nhân và thân nhân ra vào nườm nượp, các bác sĩ và y tá ai cũng bận rộn, cả bệnh viện ngập tràn mùi thuốc khử trùng, trong phòng bệnh chốc chốc lại vọng ra tiếng kêu la của bệnh nhân. Ôn Mỹ Lan đang ngồi ngủ gục trên chiếc ghế dài ở hành lang bệnh viện, ngực thở phập phồng một cách khó khăn. Ôn Minh ngồi bên trái Ôn Mỹ Lan, hai mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ngón tay thì liên tục bấm trả lời tin nhắn. Lý Tư Kỳ ngồi bên phải Ôn Mỹ Lan, ngóng về phía văn phòng bác sĩ. Lý Tư Kỳ phải khuyên nhủ rất nhiều thì Ôn Minh cuối cùng mới chịu đưa Ôn Mỹ Lan đi khám sức khỏe, bây giờ các mục kiểm tra đều đã làm xong, chỉ còn chờ kết luận cuối cùng của bác sĩ nữa thôi. Lý Tư Kỳ quay sang nhìn thân hình gầy guộc chỉ còn da bọc xương của Ôn Mỹ Lan, nỗi lo trong lòng càng ngày càng lớn, hi vọng mẹ chồng không làm sao, hi vọng mọi chuyện chỉ là do cô đã nghĩ quá nhiều. “Ai là người nhà của Ôn Mỹ Lan? Mau vào trong!” Một y tá bước ra từ phòng bác sĩ, hô to bằng vẻ mặt không cảm xúc. “Chúng tôi đây!” Lý Tư Kỳ vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Ôn Minh đẩy nhẹ vào vai anh ta, “Ôn Minh, đừng chơi điện thoại nữa, có kết quả kiểm tra của mẹ rồi kìa.” Ôn Minh lập tức cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên thấy Lý Tư Kỳ có vẻ không phải đang quan tâm đến cái điện thoại của mình thì mới yên tâm. “Bác sĩ muốn nói chuyện với hai người, mau theo tôi vào trong.” Y tá lướt mắt nhìn Ôn Minh và Lý Tư Kỳ, nói bằng giọng phức tạp. “Em ở đây trông chừng mẹ, anh vào trong đi.” Lý Tư Kỳ sợ phải đối diện với kết quả nên tìm lí do ở lại. “Cũng được.” Ôn Minh gật đầu rồi theo y tá bước vào trong. Đúng lúc này thì điện thoại trong túi của Ôn Minh chợt vang lên, anh ta liền rút điện thoại ra, vừa nhìn vào màn hình thì khuôn mặt liền biến sắc. Do dự một lúc, Ôn Minh quay sang nói với Lý Tư Kỳ: “Tư Kỳ, sếp anh gọi điện đến. Em vào với y tá trước đi, anh sẽ vào ngay.” Ôn Minh nói xong liền mau chóng bước vào nhà vệ sinh. “Ôn Minh! Ôn Minh!” Lý Tư Kỳ nhìn dáng vẻ chạy như bay của Ôn Minh, goi mãi cũng không thèm đáp thì bực bội vô cùng. “Vậy mời cô mau đi theo tôi. Bác sĩ không có nhiều thời gian đâu.” Y tá quay sang nói với Lý Tư Kỳ. “Thôi được.” Lý Tư Kỳ thở dài, đành phải đi theo y tá. Thế là y tá dẫn Lý Tư Kỳ vào phòng bác sĩ. Trong văn phòng, bác sĩ nhìn Lý Tư Kỳ một lượt rồi mới hỏi: “Cho hỏi cô là gì của bệnh nhân?” “Bà ấy là mẹ chồng tôi.” Lý Tư Kỳ thấy vẻ nghiêm trọng của bác sĩ thì trong lòng càng không yên, lẽ nào kết quả kiểm tra thật sự như cô đã đoán sao? “Vậy à?” Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu vào chuyện chính, “Cô à, tình hình của mẹ chồng cô không được lạc quan, từ biểu hiện lâm sàng của bệnh nhân cho thấy bà ấy bị phù ở mặt và cổ, hơi thở yếu ớt, ngực đau khó chịu, còn có tình trạng ho ra máu, sau khi kiểm tra phát hiện phổi của bệnh nhân có khối u, vài tế bào khối u đã bắt đầu lan sang các cơ quan tổ chức gần đó, có dấu hiệu di căn.” “Bác sĩ nói mấy từ chuyên ngành thế này, tôi nghe không hiểu gì cả, có thể nói thẳng kết quả ra cho chúng tôi biết không?” Lý Tư Kỳ nhấp nhổm không yên nhìn bác sĩ. Bác sĩ thở dài, cuối cùng nói, “Bệnh nhân đã mắc chứng ung thư đỉnh phổi, hay còn gọi là chứng Pancoast, hay gọi đơn giản là ung thư phổi, hơn nữa còn là giai đoạn gần cuối.” “…” Lý Tư Kỳ như chết lặng trên ghế, thẫn thờ nhìn bác sĩ, không biết nói gì. “Cô mau nói chuyện với bệnh nhân, cố gắng giữ cho bệnh nhân có tâm trạng ổn định.” Bác sĩ chỉ nói như thế mà không đưa ra phương án chữa trị gì cả. Ý nghĩa đằng sau câu nói ấy chính là: bệnh nhân đã không còn chữa được nữa rồi, thế nên hãy cố mà chăm sóc, để bệnh nhân ra đi một cách vui vẻ đi. Sau khi hiểu rõ ý nghĩa câu nói ấy rồi, Lý Tư Kỳ mới định thần lại, cô đứng bật dậy hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, chúng ta không thể nào từ bỏ việc cứu mẹ chồng tôi được! Xin hỏi có cách nào chữa trị hay không?” Bác sĩ cũng biết Lý Tư Kỳ vì quá muốn cứu người mà không muốn đối diện với hiện thực, chuyện này cũng là lẽ thường tình, thế nên chỉ thở dài nói: “Kỹ thuật chữa ung thư phổi của bệnh viện chúng tôi là tiên tiến nhất nước, bao gồm trị liệu phẫu thuật ngoại khoa, hóa trị, trị liệu trung y, trị liệu ion. Nhưng tình hình của mẹ chồng cô thì cho dù có dùng cách gì cũng không khả quan, ngược lại còn khiến bà phải đau đớn nhiều hơn.” Bác sĩ đã nói quá rõ ràng, khiến tia hi vọng cuối cùng của Lý Tư Kỳ cũng bị dập tắt, cô chớp mắt, không biết tiếp theo nên làm gì, tuy Ôn Mỹ Lan đối xử không tốt với cô, nhưng dù gì cũng vẫn là mẹ chồng cô, là người đã nuôi nấng chồng cô trưởng thành, Lý Tư Kỳ từng trải qua nỗi đau mất người thân, thế nên cô rất muốn cứu Ôn Mỹ Lan, để bà ấy có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa. Nhưng cô rốt cuộc phải làm sao đây? Lý Tư Kỳ không biết mình đã rời khỏi phòng bác sĩ như thế nào, cô đến trước mặt Ôn Mỹ Lan, khẽ lay bà dậy: “Mẹ, mẹ dậy đi.”