“Có thể chứ.” Trì Cảnh Dật gật đầu, “Giám định cha con thì cho dù không có người mẹ cũng vẫn có thể làm được. Nếu không có người mẹ, DNA của đứa bé và người đàn ông được giám định lại không hợp thì có thể 100% loại trừ khả năng hai người là cha con. Còn nếu hợp thì có thể đưa ra kết luận 99% khả năng chính là cha con.” “Nhưng mà…” Trì Cảnh Dật nói thêm, “Nếu một cá nhân muốn đưa một đứa bé vị thành niên đi làm kiểm tra giám định thì nhất định phải mang theo giấy tờ tùy thân của đứa bé, đồng thời phải điền vào mẫu đơn xác nhận quyền được phép đưa đứa bé đi giám định và được pháp luật cho phép.” “An Điềm tuyệt đối sẽ không cho phép em làm vậy, cho nên em mới gọi anh đến đấy anh hai.” Cố Thiên Tuấn biết cho dù mình không có giấy tờ thì vẫn có cách làm giám định cho An An được. Nhưng để bảo mật và đảm bảo kết quả chính xác thì chỉ có nhờ đến anh hai Trì Cảnh Dật, Cố Thiên Tuấn mới cảm thấy yên tâm. “Chuyện này tôi đương nhiên có thể giúp được cậu.” Trì Cảnh Dật nhún vai nói, nhưng anh cảm thấy tò mò nhất chính là việc Thiên Tuấn và An Điềm thật sự có một đứa con sao? “Chỉ cần lấy được mẫu tóc hoặc máu của đứa bé đó là được đúng không?” Cố Thiên Tuấn đứng dậy, bây giờ anh thật sự rất muốn đi tìm An An để làm giám định ngay. Vừa nghĩ đến việc mình có một đứa con thì một cảm giác kì diệu lập tức dâng tràn trong lòng Cố Thiên Tuấn, đây có lẽ chính là cảm giác lần đầu làm cha, chỉ là đã muộn mất bốn năm rồi, Cố Thiên Tuấn nghĩ. “Tôi nghĩ cậu nên làm xét nghiệm vòm họng.” Trì Cảnh Dật giải thích, “Có một cách xét nghiệm máu hay được dùng, được gọi là xét nghiệm vòm họng, do DNA tồn tại ở mọi tế bào cơ thể nên chỉ cần lấy mẫu nước bọt trong vòm họng cũng có thể đưa ra kết quả chính xác, không khác gì xét nghiệm máu cả. Cách lấy mẫu chính là dùng một miếng bông quét lấy nước bọt trong miệng đứa bé, như thế sẽ thu thập được DNA, cách kiểm tra này không cưỡng chế mà cũng không gây đau đớn, phù hợp với trẻ nhỏ. Tất nhiên, lấy mẫu ngay tại chỗ như thế thì kết quả không thể nào sai được.” “Nhưng cậu định trực tiếp đưa đứa bé đến bệnh viện rồi ép nó phải làm giám định sao?” Trì Cảnh Dật lắc đầu, nếu làm như thế thì không hay cho lắm. “Đương nhiên không thể như vậy…” Cố Thiên Tuấn lắc đầu, trong lúc đang định giải thích thì cửa văn phòng chợt vang lên tiếng gõ. “Thời gian vừa đúng.” Cố Thiên Tuấn mỉm cười với Trì Cảnh Dật rồi quay sang nói vọng ra cửa, “Vào đi.” Trì Cảnh Dật quay sang thì trông thấy tổng giám đốc marketing của công ty, cũng là anh họ của Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh đang bước vào. Chu Hán Khanh cầm một tập hồ sơ chìa ra trước mặt Cố Thiên Tuấn: “Cố tổng, việc xây tòa nhà ở trường mẫu giáo đường XX, công ty chúng ta đã bàn với trường mẫu giáo rồi, bây giờ chỉ còn chờ cậu kí tên thôi là dự án sẽ bắt đầu.” “Tốt lắm.” Cố Thiên Tuấn hài lòng gật đầu, “Chiều nay tôi sẽ đến trường mẫu giáo đó xem thử, rồi sẽ giao việc cụ thể cho anh.” “Có cần tôi đưa đi không?” Chu Hán Khanh lúc nào cũng nhớ đến lời dặn của Chu Mộng Chỉ, đó là hễ Cố Thiên Tuấn đi đâu thì cũng phải theo sát. Bình thường, Cố Thiên Tuấn cũng chẳng có việc gì phải giấu giếm, cứ làm việc theo lịch trình hàng ngày, có lúc thì bảo Cao Lỗi đưa đi, có lúc thì bảo Chu Hán Khanh đưa đi. Nhưng hôm nay, để tránh cho Chu Mộng Chỉ nghĩ lung tung, Cố Thiên Tuấn đành phải nói với Chu Hán Khanh: “Không cần đâu, tối nay anh về nhà chuẩn bị việc này đi, hôm nay anh đã làm việc rất nhanh nên tôi cho anh nghỉ phép nửa ngày, về biệt thự nghỉ ngơi, sẵn tiện chăm sóc Mộng Chỉ luôn nhé.” Ban đầu, Chu Hán Khanh vốn định từ chối việc Cố Thiên Tuấn cho anh nghỉ phép nửa ngày, nhưng vừa nghe đến Cố Thiên Tuấn bảo mình về chăm sóc Chu Mộng Chỉ thì Chu Hán Khanh lại không hề do dự mà gật đầu đồng ý ngay: “Cũng được.” “Ừ, về nghỉ đi.” Cố Thiên Tuấn vỗ vai Chu Hán Khanh rồi nhìn anh ta bước đi. “Anh chàng anh họ của vợ cậu đúng là rất trung thành với cậu, lại còn rất thương yêu Mộng Chỉ nữa chứ.” Trì Cảnh Dật không tiếp xúc nhiều với Chu Hán Khanh, nhưng anh cũng như Lâm Kính Trạch, cảm thấy có nghi vấn về mối quan hệ giữa Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ. “Cũng được lắm. Em và Mộng Chỉ với Hán Khanh đều quen nhau lúc học đại học, em cũng đánh giá cao anh ấy, anh ấy thật sự đã làm được rất nhiều việc cho công ty Cố Thị.” Cố Thiên Tuấn nhìn theo hướng Chu Hán Khanh đã rời đi, nhẹ nhàng nói. “Sao lạ vậy?” Trì Cảnh Dật cau mày, “Nếu vợ cậu và Chu Hán Khanh này là anh em họ ngoại thì sao lại cùng họ Chu?” “Em nghe Mộng Chỉ nói bố của cô ấy là anh trai của mẹ Hán Khanh, trùng hợp là bố mẹ của Chu Hán Khanh đều mang họ Chu thôi! Hai người khác quan hệ huyết thống nhưng cùng họ với nhau kết hôn với nhau cũng đâu có gì lạ đúng không?” Cố Thiên Tuấn nhún vai đáp. Nghe Cố Thiên Tuấn nói thế, Trì Cảnh Dật cũng tự cười mình rồi gật đầu nói: “Cũng phải.” “Được rồi, giờ anh cùng em đến trường mẫu giáo gặp thằng bé đó đi!” Cố Thiên Tuấn đứng dậy cùng Trì Cảnh Dật bước ra ngoài. Trong trường mẫu giáo đường XX… An An đang cùng chơi trò chơi với bạn bè và cô giáo thì đột nhiên trông thấy một vài người đàn ông ăn vận đồ vest chỉnh tề bước vào lớp học. Người đi đầu chính là hiệu trưởng trường mẫu giáo, người mà An An rất hiếm khi thấy mặt. Lúc trước, An Điềm vì muốn xin cho An An được vào trường mẫu giáo này mà đã cầu xin hiệu trưởng này rất nhiều lần, thậm chí còn phải đóng thêm rất nhiều tiền thủ tục thì mới được hiệu trưởng đồng ý cho phép An An học ở đây. Nhưng bây giờ ánh mắt hiệu trưởng nhìn An An đã hoàn toàn khác hẳn rồi, ông ta cũng không ngờ mình lại may mắn như vậy, đại gia giàu nhất thành phố H, cũng là tổng tài tập đoàn Cố Thị có thể hô mưa gọi gió, Cố Thiên Tuấn, lại tự dưng muốn xây một tòa nhà cho trường mẫu giáo của ông ta! Chiều nay anh ấy còn đích thân đến trường nữa chứ. Sau khi trải qua thảo luận, hiệu trưởng còn biết được Cố Thiên Tuấn có ý muốn tiếp tục đầu tư cho trường này, mà điều kiện duy nhất chỉ là muốn được gặp An An! Tìm đâu ra vận may hiếm có này chứ? Hiệu trưởng sau khi nghe yêu cầu này thì lập tức vội vã chạy đến đây tìm An An. Cô giáo đang trông đám trẻ, nhìn thấy hiệu trưởng đến thì liền bước đến chỗ đám người ấy. An An đang chơi đồ chơi cũng không hiểu sao bất giác đặt đồ chơi trong tay xuống. Cậu ngẩng đầu lên, trông thấy hiệu trưởng đang nói gì đó với cô giáo, còn cô giáo thì gật đầu rồi bước đến chỗ cậu. “An An!” Cô giáo bước đến trước mặt An An, ngồi xổm xuống nói với cậu, “An An, có một chú muốn được gặp con, có được không?” “Cô ơi, nếu con nói không được thì có được không?” An An nhìn cô giáo, nhẹ nhàng hỏi ngược lại. Cô giáo không thể ngờ An An còn bé như vậy mà có thể hỏi ra câu này, cô ngẩn người ra một lúc rồi lại kiên nhẫn hỏi, “An An, chú ấy đã tặng cho trường mẫu giáo chúng ta một tòa nhà rất cao, sau này con và các bạn sẽ có một chỗ để chơi, cho nên, con có thể đại diện các bạn gặp chú ấy để cảm ơn không?”