Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 96: Nước

Yến Thanh Tiêu chạy qua phòng này phòng kia nhặt những hòn đá cỡ lớn bị họ phá vỡ xếp thành một chồng, hoang mang hoảng loạn muốn đứng lên đó lại không được, nói với Lăng Huyền Thư: “Ngươi còn không giúp đỡ?”

Lăng Huyền Thư lấy đi một hòn đá y nhặt về để đặt chân.

“Này!” Yến Thanh Tiêu căng thẳng nói, “Ngươi không giúp đỡ thì thôi, cũng đừng đến phá hoại a!”

Lăng Huyền Thư đem hòn đá chặn ở chỗ hổng phun nước.

Có thể thấy nước phun ra từ trong lỗ ít bớt, nhưng mực nước vẫn đang tăng lên không ngừng.

“Chúng ta mở ra quá nhiều mật thất, ” Lăng Huyền Uyên nhìn nước chỉ trong một khoảng thời gian đã ngập tới cẳng chân, nói, “Bây giờ quay về lấp kín từng cái đã không kịp.”

Tay của Yến Thanh Tiêu sắp chạm tới trần mật thất, cảm thấy thế này rất không ổn, ” Vậy… Vậy làm sao bây giờ?”

Lăng Huyền Thư kéo y một cái.

Hòn đá được chồng lên nhau vốn ghồ ghề không bằng phẳng, chỗ để đứng thẳng cũng không lớn, Yến Thanh Tiêu còn đứng không vững, thì bị hắn kéo xuống, “Khốn nạn!”

Lăng Huyền Thư ôm lấy y, “Đừng sợ, chờ tí nữa bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi cạnh ta. Nhìn tình thế này Hỏa Phong là tính làm chúng ta chết đuối, nếu nước ngập tới đỉnh, ngươi phải nhớ hít một hơi thật dài, sau đó ôm chặt lấy ta là được rồi.”

Dư Diệu giơ tay lên.

Lăng Huyền Thư nhìn hắn, “Chuyện gì?”

“…” Dư Diệu nói, “Ta chỉ không muốn để vết thương ngâm ở bên trong nước quá nhanh.”

Phong Tích nói: “Sớm muộn gì cũng bị.”

Dư Diệu: “…”

Nước đã  ngập ngang tới eo.

Thiệu Dục Tân ôm lấy eo Lăng Huyền Sương, ” Biết bơi không?”

Lăng Huyền Sương yểu điệu nói: “Bơi thì biết, thể lực thì không ra làm sao.”


Thiệu Dục Tân cười cười nựng nựng mũi của hắn.

Lăng Huyền Kỳ cõng Hạ Tĩnh Hiên đau đến sắp ngất đi lên, “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”

Lăng Huyền Thư nói: “Đi trở về, đến mật thất nơi ban đầu rớt xuống, chỉ cần nước không lấp kín lối chúng ta trượt xuống, chúng ta sẽ có chỗ để thở.”

“Nhưng chúng ta vẫn không ra được, Tĩnh Hiên bị thương…” Lăng Huyền Kỳ nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Tĩnh Hiên nằm ở bả vai mình, lo lắng nhăn lông mày lại.

Lăng Huyền Uyên lôi kéo Bối Cẩn Du bắt đầu đi theo một hướng, “Tạm thời đi được tới đâu hay tới đó, sau đó sẽ tiếp tục suy nghĩ biện pháp.”

Tất cả mọi người đi theo trở về.

Bước đi trong nước không dễ, không chờ bọn họ đi được bao xa, nước đã dâng đến ngực.

Chén đèn tất cả đã bị tắt, xung quanh đen kịt một màu.

Yến Thanh Tiêu nắm chặt tay Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư ôm lấy y, động viên vỗ nhẹ, quay đầu lại tìm kiếm Lăng Huyền Kỳ, “Huyền Kỳ, thế nào, không quan trọng lắm chứ?”

Lăng Huyền Kỳ nói: “Cực kỳ quan trọng!”

Hạ Tĩnh Hiên nằm nhoài trên lưng hắn, rất là yên tĩnh.

Lăng Huyền Dạ đi ở bên cạnh Lăng Huyền Kỳ, để ngừa vào lúc hắn cần trợ giúp sẽ không tìm được người, “Tam ca không cần phải lo lắng, đệ nhìn nó.”

Nước dâng tới cổ.

Đến một bước này, bước đi phải so với bơi lội rồi. Lăng Huyền Thư nhớ lại thông đạo trượt xuống ở ngay phía trước cách chỗ này không xa, nói: “Chúng ta bơi qua đi.”

Yến Thanh Tiêu gạt bỏ, “Không cần, thế này cũng được rồi.”

Lăng Huyền Thư cười, “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi vẫn đang dùng Thiên cân trụy, nếu không dòng nước đã sớm nâng ngươi lên. Thả lỏng, tin tưởng ta.”

Yến Thanh Tiêu ở trong bóng tối nghiêm túc nhìn hắn, lại không lên tiếng.

Lăng Huyền Thư cúi đầu hôn nhẹ y, “Hử?”

Yến Thanh Tiêu phun ra một hơi, thân thể căng thẳng rốt cục thanh tĩnh lại, “Ta tin ngươi.”

“Hấp khí.” Lăng Huyền Thư nói.

Yến Thanh Tiêu hít một hơi rất lớn, sau đó nhắm mắt lại.

Lăng Huyền Thư một tay ôm lấy y, chui người vào trong nước, hai chân vừa đạp vừa đẩy bơi đi. Bơi hai, ba lần đã tới lối đi kia, hắn vịn vách tường lần theo đường bê Yến Thanh Tiêu ra khỏi mặt nước, “Được rồi, có thể.”

Cảm giác được áp lực suy giảm, Yến Thanh Tiêu mở mắt ra, “Nhanh như vậy?”

Lăng Huyền Thư nói: “Không chê ta nhanh thì ta còn ôm ngươi bơi thêm hai vòng.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Mọi người lục tục bơi tới, làm thông đạo vốn không rộng rãi chen tới chật kín, ngay cả xoay người cũng cực kỳ khó khăn.

Đào Tâm Duyệt kề sát một góc, mặt quay vào tường, sống lưng quay về mọi người.

Hoắc Tư Quy nhận ra nàng bất tiện, mặc dù trong này đã chen chúc đến kỳ cục, vẫn là nỗ lực để ra một khoảng nhỏ để người khác không đụng phải nàng.

Mặt nước còn đang tăng lên.

Lăng Huyền Dạ nói: “Nếu nước mang chúng ta lên trên thì hay rồi.”

Nước không tăng lên nữa.

Mọi người: “…”

Ở giữa thông đạo không chạm được tới vách tường, chỉ có thể dựa vào bấu víu lẫn nhau mới không bị rơi xuống nước, thật sự không hề dễ chịu.

Phó Nam ở ngay chính giữa, đã uống hai, ba ngụm nước.

Dư Diệu bỗng nhiên ra sức nâng hắn một cái.

Đùng.

Phó Nam a một tiếng.

Dư Diệu hỏi: “Sao vậy?”

“Mặt bên trên không biết từ lúc nào đã bị che lại, đụng vào đầu.” Phó Nam nói, “Ngươi để ý vết thương trên cánh tay, đừng có lộn xộn.”

Lăng Huyền Uyên ưỡn lên giơ tay sờ sờ, quả nhiên tìm thấy vật ngăn cách lạnh lẽo cứng rắn. Hắn dùng sức đẩy hai lần, vật kia vẫn không nhúc nhích, lấy chưởng lực đánh lại vô cùng có khả năng thương tổn lại người mình, mà nước đã không dâng lên nữa, cho dù phá thủng tầng cách trở này, bọn họ vẫn không lên nổi, đành phải tạm thời để đó.

“Tiếp theo phải làm gì?” Lăng Huyền Kỳ nâng Hạ Tĩnh Hiên đã không còn cảm giác, còn phải nâng cánh tay bị thương của hắn tránh bằng mọi cách để không bị dính nước, cảm thấy vất vả quá trời.

Nhiều người chen trong không gian nhỏ hẹp hô hấp, khiến Lăng Huyền Sương dần dần cảm thấy hít thở không thông, hắn gối đầu lên bả vai Thiệu Dục Tân, ỉu xìu nói: “Ta không thoải mái, muốn ngủ.”

Tay Thiệu Dục Tân vẫn ôm hông hắn thật chặt, “Kiên trì một chút nữa.”

“Nhị ca, không bằng huynh với ta lặn xuống dưới nước, lấy chưởng lực phá thủng vách tường, ” Lăng Huyền Thư nói, “Tích nhiều nước thế này, một khi có chỗ hổng chắc chắn sẽ san nước ra, biết đâu phá ra một con đường.”

Yến Thanh Tiêu như bạch tuộc quấn ở trên người hắn, “Nhất định… Phải đi sao?”

Lăng Huyền Thư dùng cái tay đang nâng mông y bóp một cái, “Vì mạng sống, nhất định phải đi.”

Yến Thanh Tiêu suýt nữa kêu thành tiếng, “Ngươi tên khốn kiếp…”

Lăng Huyền Uyên nói: “Dưới nước khó mà thụ lực, chỉ sợ chỉ bằng vào hai người chúng ta phá không thủng vách tường này.”

Thiệu Dục Tân, Mộ Phi Hàn, Phong Tích đều nói: “Ta tới cùng các ngươi.”

“Dù phá thủng một mặt tường cũng vô dụng, ” Hoắc Tư Quy nói, “Bức tường dày như vậy, chỉ sợ sức nước có lớn cỡ nào đi nữa, cũng không cách nào phá thủng mấy mặt tường liên tục.”

Lăng Huyền Thư thở dài, “Cho nên phải tìm ra đường, hay là nỗ lực lên trên.”

Lăng Huyền Uyên vỗ vỗ cách trở trên đầu, “Cái này có thể phá thủng, nhưng vách thông đạo quá trơn, chúng ta vẫn không thể lên nổi.”

Lăng Huyền Thư linh cơ hơi động, nói: “Bên trên trần mật thất có gì hay không, nếu độ dày cỡ như vách tường, chúng ta hợp lực có thể phá thủng đỉnh trần mật thất được không?”

Thiệu Dục Tân cười khổ nói: “Cái này còn khó khăn hơn.”

Trong bóng tối truyền đến tiếng vang ‘bộp’ không nhẹ không nặng.


Đầu Lăng Huyền Dạ hơi nghiêng qua một bên, áp vào một chỗ với Mộ Phi Hàn.

Mộ Phi Hàn lấy tay đi tìm đầu gã, xoa nhẹ hai lần nói: “Sao vậy?”

“Huyền Kỳ thao túng tay Tĩnh Hiên đánh cho ta một tát.” Lăng Huyền Dạ nắm tay Mộ Phi Hàn dịch tới một chỗ, “Xoa chỗ này, ngươi vừa làm thế chỉ khiến tóc ta rối.”

Mộ Phi Hàn: “…”

“Chỗ này giơ tay không thấy được năm ngón, tóc huynh ra sao ai có thể nhìn thấy?” Lăng Huyền Kỳ nói, “Tứ ca, đệ sắp không chịu được nữa, huynh nâng cánh tay Tĩnh Hiên giúp đệ một lát đi, cẩn thận đừng đụng đến vết thương của hắn.”

Lăng Huyền Dạ lần tìm đưa tay tới, “Tên tiểu tử này đúng là, trên người cứ phải mang theo nguy hiểm như thế…”

Nghe gã nói đến một nửa thì dừng lại, Mộ Phi Hàn không yên tâm ghé sát vào, “Huyền Dạ?”

“Ta nghĩ ra một biện pháp, có thể nhìn thử xem bên trên đến cùng có đường ra hay không.” Lăng Huyền Dạ nói xong xé vạt áo ra nắm ở trong tay, hít sâu một hơi lẻn vào đáy nước.

“Huyền Dạ!” Mộ Phi Hàn muốn kéo gã, trong bóng tối nên bị bắt hụt. Đã đoán được tí gì đó từ tâm tư gã, Hạ Tĩnh Hiên bị thương thế nào Mộ Phi Hàn còn chưa có quên, lập tức cũng hít một hơi đuổi theo gã.

Lăng Huyền Thư hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thiệu Dục Tân hồi tưởng lại một lần đối thoại giữa Lăng Huyền Kỳ cùng hai người họ, nói: “Có lẽ muốn lợi dụng mấy hạt châu làm tiểu công tử bị thương.”

Lăng Huyền Dạ dựa theo ký ức bơi về phía Lăng Huyền Kỳ đặt hạt châu.

Lần vịn theo vách tường, có Huyền Thiết Kiếm trên người lập tức làm gã chìm xuống đáy nước, mà cái này cũng giúp gã không ít việc, dùng cả tay chân dán vào đáy nước đi tới hướng đó, so với bơi còn nhanh hơn rất nhiều.

Mộ Phi Hàn không nhìn thấy gã, chỉ có thể dựa vào tiếng vang nhỏ bé truyền tới từ trong nước, theo sau.

Lăng Huyền Dạ cảm thấy mình gần như đã tìm đúng chỗ rồi, lần tìm xung quanh sát mặt đất, quả nhiên gã đã tìm thấy mấy hạt châu kia.

Chỉ mong thứ này dùng được, nước cũng không ngấm vào. Lăng Huyền Dạ nghĩ vậy, lại mò thêm mấy hạt châu, gộp chúng vào một chỗ, lấy vạt áo vừa xé bọc vô, nhét vào trong ngực, bơi về phía mật thất.

Mật thất bị nước lấp kín, một khe để Lăng Huyền Dạ bơi lên hút khí cũng không có, mà một hơi gã hấp lúc nãy, đã sớm bị tiêu hao hết. Lăng Huyền Dạ ỷ vào kỹ năng bơi cùng công phu bế khí, hoàn toàn không có tính toán bơi vòng trở lại hấp khí, mà tiếp tục nhanh nhẹn hành động.

Huyền Thiết Kiếm quá nặng, gã chỉ có thể rũ tay cầm kiếm, tận lực để người không bị nổi lên, dùng một cái tay khác mò khắp nơi.

Cuối cùng gã cũng tìm thấy một góc đỉnh mật thất, gã lui lại một chút, dùng nội lực rót vào Huyền Thiết Kiếm, làm kiếm phá tan lực cản của nước đâm tới góc tường.

Một lần không được, còn có lần hai, lần ba.

Nội lực đều dùng vào hết việc này, bế khí để phá công, Lăng Huyền Dạ cảm thấy mình sắp đến cực hạn, vội vàng thu hồi Huyền Thiết Kiếm, buông tay cầm kiếm xuống, rồi đưa tay vào ngực lấy bọc chứa hạt châu ra, nhét vào cái hốc gã sử dụng kiếm đâm ra.