Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 97: Kim bàn (la bàn được làm bằng vàng)

Kiếm chợt trở nên nặng nề.

Lăng Huyền Dạ nhấc mãi mà chưa lên, thầm kêu gay to trong lòng, trong lúc hoảng loạn, sặc phải hai ngụm nước.

Làm sao bây giờ, bây giờ quay về thở một hơi còn kịp hay không…

Vào lúc trong đầu lóe lên ý nghĩ này, thân thể cũng đã không nghe theo gã chi phối, giống như không phải là của mình.

Bỗng nhiên có một bàn tay đưa tới, mới đầu chỉ thăm dò đụng chạm, xác định đụng phải, nên nhanh chóng tới gần ôm lấy gã.

Phi Hàn…

Lăng Huyền Dạ nhắm mắt lại, mặc cho thân thể chìm xuống.

Mộ Phi Hàn có lòng cứu gã, nhưng một hơi hắn vừa hít vào cũng đã dùng hết, bây giờ cũng chỉ dựa vào công phu bế khí để chống đỡ, thực sự không thể cứu người. Vào lúc này quay về, hắn có thể kịp, chỉ sợ Lăng Huyền Dạ sẽ không kịp. Cũng may hắn đã sớm biết tính toán của Lăng Huyền Dạ, vào lúc này nếu muốn cứu tính mạng gã, cách duy nhất chính là đánh cược một keo.

Xác định vị trí Lăng Huyền Dạ thả hạt châu, lại trở về tìm Huyền Thiết Kiếm gã nắm trong tay, Mộ Phi Hàn đoạt lấy kiếm, nội lực toàn thân dâng lên xuất ra, giơ kiếm phá tan lực cản trong nước, bổ tới góc tường. Cùng lúc dùng mũi kiếm chống vào tường, mượn lực quay Lăng Huyền Dạ lại, bảo hộ gã vào trong ngực.

Lăng Huyền Dạ đã tới cực hạn, lại uống thêm mấy ngụm nước vào trong bụng, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Tiếng nổ đột nhiên truyền đến, từ nặng nề đến vang dội, từng tiếng từng tiếng, lại khôi phục yên tĩnh rất nhanh.

Có ánh sáng cực kỳ yếu ớt bắn vào.

Mộ Phi Hàn muốn kéo Lăng Huyền Dạ qua xem thành quả, lại kinh giác khí lực của mình không đủ lớn để sử dụng.

Chẳng lẽ phải chôn thây chỗ này? Đáng tiếc không cứu được gã, nhưng có gã làm bạn, cũng không tệ. Mộ Phi Hàn nghĩ thế, ngược lại cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Bỗng nhiên có người kéo cánh tay hắn, bơi về phía phát ra ánh sáng.

“Huyền Dạ!” Đầu ló ra khỏi mặt nước, Mộ Phi Hàn hít một hơi lớn, đột nhiên hô lên.

Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư bê Lăng Huyền Dạ ra khỏi mặt nước, rồi đem gã lên mặt đất, gọi tên gã liên tục.

Phía trên mật thất là một con đường thật dài, rất là trống trải, ngoại trừ hai bên vách tường cách nhau cắm mấy cây đuốc ra, thì chẳng có cái gì cả.

Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư kéo Lăng Huyền Dạ tới.

“Huyền Dạ!” Lăng Huyền Thư vỗ vỗ mặt gã.

Lăng Huyền Uyên ấn xuống ngực gã, “Huyền Dạ, tỉnh lại đi!”

Mộ Phi Hàn từ trong nước nhảy ra, nhào tới bên người Lăng Huyền Dạ, bàn tay đưa tới muốn chạm gã, đến cả giọng nói cũng đang run rẩy, “Huyền Dạ, Huyền Dạ…”

“Khụ…” Lăng Huyền Uyên ra sức ấn xuống, Lăng Huyền Dạ cuối cùng cũng phun ra một ngụm nước, sau đó lại ho liên tục.

Ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Phi Hàn kéo gã vào ngực mình, giúp gã thuận khí, “Lần sau làm việc không được lỗ mãng như vậy.”


Lăng Huyền Dạ hoãn hơi, lau lau nước ở khoé miệng, nói: “Thành công rồi sao?”

Lăng Huyền Uyên liếc nhìn con đường sâu thẳm, “Tạm thời cứ coi là thế đi.”

“Thấy các ngươi đi đã lâu còn chưa trở về, chúng ta đều lo lắng các ngươi sẽ gặp nguy hiểm, ” Lăng Huyền Thư nói, “Cũng còn may Nhị ca cùng ta tới đúng lúc, không là cái mạng nhỏ của đệ khó mà giữ được.”

Lăng Huyền Dạ thở gấp nói: “Đệ phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao.”

Lăng Huyền Thư mặc kệ gã, “Nghỉ ngơi đi, ta đi mang mọi người tới.”

Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư lần thứ hai lặn xuống nước, Mộ Phi Hàn bỗng nhiên cúi đầu hôn mạnh lên môi Lăng Huyền Dạ, động tác thậm chí có thể được xưng là thô bạo.

Lăng Huyền Dạ vốn còn chưa hô hấp đều đặn, thật không chịu nổi, liều mạng đẩy trốn.

Mộ Phi Hàn thả gã ra, đổi sang ôm chặt lấy gã, “Lần sau nghĩ ra chuyện gì cũng phải nói ra trước đã, ta sẽ thay ngươi đi làm.”

Đàu Lăng Huyền Dạ có hơi choáng, nói cũng nói không trôi chảy, “Đều… Như một…”

“Không nghe lời ta sẽ giết ngươi luôn!” Giọng Mộ Phi Hàn trở nên lạnh lẽo, “Đỡ cho ngươi sớm muộn gì cũng bị chính mình hại chết, còn chọc cho ta phiền lòng.”

Lăng Huyền Dạ ngớ người, lập tức cười ra tiếng.

Mộ Phi Hàn đang muốn chất vấn gã sao còn mặt mũi mà cười, thì nghe thấy gã ho khù khụ.

Lăng Huyền Dạ đứt quãng nói: “Ngươi… Ôm quá chặt, ta có… Có chút… Thở không thông…”

Mộ Phi Hàn lại ôm một lát, hai tay dùng sức ghì gã một hồi mới thả gã ra, đỡ gã khoanh chân ngồi vào, cùng gã ngồi đối diện vận công, giúp gã sắp xếp khí tức hỗn loạn.

Phong Tích bất đắc dĩ cầm lấy cổ tay Yến Thanh Tiêu sau cổ tay giơ lên, “Ta xin ngươi nghỉ một lát không được à, có tường cho ngươi vịn ngươi còn đạp lên đạp xuống, tay ta vẫn giơ thế này đã rất mỏi rồi, ngươi lộn xộn nữa, ta sẽ buông tay.” (mọi người tưởng tượng mình đạp nước.)

“Tường trơn thế làm sao ta vịn được!” Yến Thanh Tiêu ngoài mạnh trong yếu mà rống lên.

Phong Tích nói: “Sao ngươi không nói do mình căng thẳng, càng hoảng càng loạn.”

“Ngươi!” Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, “Ngươi không thích thì buông tay!”

Phong Tích lỏng tay ra, “Ngươi nghĩ ta không dám buông tay?”

Thân thể Yến Thanh Tiêu lập tức căng tới mức thẳng tắp.

Phong Tích lại nắm chặt y, “Một cái miệng rất cứng, cũng không biết Huyền Thư thích ngươi cái gì.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Dư Diệu cười nhẹ một tiếng, “A Tịch, ngươi bắt nạt người cũng phải thu lại tí, xảy ra điều gì sai lầm, Huyền Thư trở về sẽ trở mặt với ngươi.”

“Hừm, ” Phong Tích nói, “Tên kia nhìn mặt là biết trọng sắc khinh bạn.”

Yến Thanh Tiêu đã hết sức đạp nước, vịn tường nói: “Đây là chuyện của ta, liên quan gì tới hắn?”

Phía dưới vang lên tiếng nước, rất nhanh, Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư nhô đầu ra.

Lăng Huyền Thư lập tức tiếp nhận Yến Thanh Tiêu từ trong tay Phong Tích, “Thế nào, sợ không?”

“Ai sợ!” Yến Thanh Tiêu nói thì nói thế, an tâm nằm nhoài trên bả vai Lăng Huyền Thư nghỉ ngơi.

Phong Tích thờ ơ nói: “Không cáo trạng?”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Lăng Huyền Thư hiếu kỳ nói: “Chuyện gì?”

“Không có chuyện gì! Không cho hỏi!” Yến Thanh Tiêu nhẹ nhàng bấm hắn một cái.

Lăng Huyền Thư buồn cười nói: “Không hỏi.”

“Huyền Dạ cùng Mộ môn chủ đâu?” Bối Cẩn Du hỏi.

Lăng Huyền Uyên nói: “Hai người họ làm nổ tung một góc đỉnh mật thất, bên trên là một thông đạo, không thấy gì dị thường, chúng ta bây giờ qua đó. Huyền Dạ suýt nữa có chuyện, Mộ môn chủ ở bên đó chăm nom nó.”

“Được.” Bối Cẩn Du hơi di chuyển sang Lăng Huyền Kỳ, “Ngươi đi đằng trước dẫn đường, ta theo Huyền Kỳ, để tránh khỏi hắn mang theo Tĩnh Hiên sẽ xảy ra chuyện gì.”

Lăng Huyền Uyên đáp một tiếng, biết người Cửu Ngõa liên hoàn trại đều có kỹ năng bơi vô cùng tốt, nên không nói thêm gì nữa, chỉ nói với mọi người: “Mọi người chuẩn bị kỹ càng, theo ta.”

Mãi đến tận khi được Lăng Huyền Thư ôm ra khỏi mặt nước, Yến Thanh Tiêu mới triệt để thanh tĩnh lại, tựa ở bên tường thở hổn hển, nhắm mắt dưỡng thần.

Thiệu Dục Tân kéo Lăng Huyền Sương lên, lo lắng hắn ngâm ở trong nước quá lâu sẽ bị cảm lạnh, không nói hai lời vận công trừ hơi lạnh ẩm ướt giúp hắn, tiện thể hong khô quần áo luôn cho hắn.

Lăng Huyền Uyên cùng Bối Cẩn Du đem Lăng Huyền Kỳ cùng Hạ Tĩnh Hiên kéo ra khỏi nước, lại đến xem Lăng Huyền Dạ thế nào.

Tất cả mọi người tiêu hao không ít thể lực, tuy không biết tình hình hiện giờ bên ngoài thế nào, nhưng nhìn tình trạng này dù có tìm được đường ra ngoài, chỉ sợ cũng không còn khí lực đối kháng Hỏa Phong. Lăng Huyền Uyên bảo mọi người tạm thời nghỉ ngơi, ít ra làm khô quần áo trên người trước hẵng nói.

Cảm thấy quanh thân ấm áp, Hạ Tĩnh Hiên từ từ mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút.

Lăng Huyền Kỳ thu hồi bàn tay chống trên lưng hắn, “Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Hạ Tĩnh Hiên quay đầu lại, “Xảy ra chuyện gì?”

Lăng Huyền Kỳ dìu hắn tựa vào tường, “Lúc ngủ không cảm giác được gì?”

Hạ Tĩnh Hiên tinh tế hồi tưởng, bỗng nhiên trợn to hai mắt, bưng cánh tay bị thương của mình, “Đau quá!”

Lăng Huyền Kỳ khẩn trương hỏi: “Còn đau?”

Hạ Tĩnh Hiên ồ một tiếng, xoa nhẹ dưới mũi nói: “Đau quá ý là, cũng không thấy đau mấy nữa.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Dư Diệu ném lọ thuốc mỡ qua, “Không đau cũng nên bôi, lúc trước đều bị nước rửa đi.”

Phó Nam vừa giúp hắn bôi thuốc, lúc này đang băng lại vết thương vỗ hắn một cái, “Chớ lộn xộn!”

Dư Diệu cười đáp ứng: “Được rồi.”

Lăng Huyền Kỳ bắt được lọ thuốc, mở ra.

Hạ Tĩnh Hiên gấp gáp trốn sang bên, “Không không không không không cần! Ta thấy ta cũng ổn rồi, tốt đến không thể tốt hơn, không còn đau tí nào, thuốc mỡ thần kỳ như thế càng phải để cho người cần tới thì hơn!”

Lăng Huyền Thư cười nói: “Như vậy có sức sống, nhìn dáng dấp là như chẳng có chuyện gì.”

Bối Cẩn Du cũng bị hắn đùa cười, “Đừng sợ, lần này sẽ không đau như lần trước, mà vết thương của ngươi bị ngâm trong nước qua lâu cần phải bôi, sẽ không đau đớn.”

Hạ Tĩnh Hiên nửa tin nửa ngờ, “Thật sự?”

Lăng Huyền Kỳ kéo hắn trở về, bắt đầu cởi miếng vải băng ở trên tay hắn, “Nào nhiều giả hay thật, nam tử hán đại trượng phu, không nên lề mề.”

Hạ Tĩnh Hiên: “…”

Lăng Huyền Thư nựng mũi Yến Thanh Tiêu, “Không ngờ có người còn sợ đau hơn cả ngươi.”

“…” Yến Thanh Tiêu làm vẻ há mồm muốn đi cắn ngón tay của hắn, “Không được so sánh ta với trẻ con!”

Trẻ con Hạ Tĩnh Hiên: “…”

Quần áo đều khô ráo, vết thương cũng đều xử lý tốt, mọi người tính đi tiếp, dù sao cũng không có nhiều thời gian để bọn họ kéo dài.

Tuy bọn họ ở trong một thông đạo không có lối rẽ, nhưng cũng ở giữa, muốn đi hướng nào, vẫn cần đưa ra lựa chọn.

Bối Cẩn Du nhắm mắt lại suy nghĩ, chỉ chỉ về hướng dài hơn, “Chúng ta đi bên này.”

Thiệu Dục Tân ôm lấy Lăng Huyền Sương chẳng biết lúc nào đã ngủ, đi về phía y chỉ đầu tiên.

“Thiệu đại ca có phải là có tâm sự gì?” Lăng Huyền Thư liếc nhìn khuôn mặt Lăng Huyền Sương đỏ bừng bừng, không giống có chuyện gì.

Thiệu Dục Tân nói: “Tuy lúc tới đây không kêu Thiết Mã Kim Qua, nhưng ta lại lo hai đứa nó không tìm được ta, không biết có lên núi tìm không.”

“Đại ca ta sẽ giúp ngươi trông coi.” Hạ Tĩnh Hiên do Lăng Huyền Kỳ đỡ, ở phía sau nói.

Đào Tâm Duyệt nói: “Đó cũng là Vương của Bách Thú, há lại để cho người bình thường điều khiển?”

Khóe miệng Hạ Tĩnh Hiên hơi co rút, “Ngươi thấy đại ca ta là người bình thường sao?”

“… Cũng đúng.”

Thông đạo dài cũng luôn có phần cuối, đi tới đường cùng lại phát hiện, đây lại là một con đường chết.

Mọi người đối với việc này rõ ràng là uể oải cùng không kiên nhẫn.

Lăng Huyền Thư cẩn thận tìm tìm trên vách tường cuối đường, rốt cục tìm được khe hở cực khó thấy, nếu không có cây đuốc ở đây chiếu vào, hắn khó mà phát hiện.

“Đây là một tấm cửa đá, ” Lăng Huyền Thư nói, “Xem ra ra vào từ nơi này.”


Lăng Huyền Uyên đi lên phía trước, “Phá thủng đi.”

Lăng Huyền Thư gật đầu, lui về phía sau hai bước, cùng Lăng Huyền Uyên phát lực đánh lên cửa.

Một lớp vữa trên cửa rơi xuống, lộ ra màu sắc trắng bạc bên trong.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Lăng Huyền Sương miễn cưỡng mở mắt ra, cọ cọ ngực Thiệu Dục Tân, “Sao vậy?”

“Tỉnh rồi?” Thiệu Dục Tân thả hắn xuống, “Có cánh cửa không mở được, ngươi đứng tạm, ta đi xem thử có giúp đỡ được việc gì không.”

Lăng Huyền Sương kéo hắn, “Ngươi không phải phí lực, Huyền Uyên Huyền Thư sẽ xử lý.”

Lăng Huyền Uyên, Lăng Huyền Thư: “…”

“Thép luyện, ” Lăng Huyền Thư gõ cửa hai lần, “Đây mới là diện mạo thật sự của nó.”

Lăng Huyền Uyên dựa vào tường ở bên cạnh, “Còn không tệ, chỉ sợ mọi người chúng ta cùng hợp lực cũng đánh không thủng cánh cửa này.”

“Xem, ” Lăng Huyền Sương nói, “Ta nói hai đứa nó sẽ xử lý, không cần ngươi phí công.”

Mọi người: “…”

Lăng Huyền Dạ khôi phục như thường nói: ” Bằng vào chúng ta vẫn không ra được?”

“Ra được.” Phía sau truyền đến một giọng nói cực kỳ khẳng định.

Lăng Huyền Kỳ vui vẻ nói: “Nhị tẩu có biện pháp?”

Bối Cẩn Du ở trên tường ấn xuống một cái, cũng không biết y đụng vào cái gì, mặt tường trước mặt y tách sang hai bên, lộ ra một ám cách nhỏ phía sau ( như dạng két sắt ẩn trên tường). Ám cách cao bằng nửa người tương tự cái la bàn tròn, khảm ở bên trong bức tường, toàn thân vàng óng ánh, là từ vàng ròng tạo nên. Từ ngoài mâm tròn đến trung tâm chia làm ba cái kim bàn to nhỏ không đều, mỗi một cái đều được khắc văn tự vẽ bùa, xem không hiểu là cái gì.

“Nhưng ta cần một chút thời gian.” Bối Cẩn Du nhìn kỹ nội dung được khắc vẽ trên mâm tròn, một lúc sau mới duỗi tay tới, chuyển động kim bàn nhỏ nhất ở trung tâm.

Lăng Huyền Sương nhìn gáy y, “Cẩn…”

“Xuỵt!” Lăng Huyền Uyên kéo dài hắn ra, “Không nên quấy rầy y.”

Lăng Huyền Sương le lưỡi một cái, không nói nữa.

Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư dựa vào tường đối diện sau lưng Bối Cẩn Du, vuốt cằm hai mắt sáng lên nhìn mâm tròn, đi tới hỏi: “Có phải ngươi nghĩ ra ý gì? Không bằng nói ra cho Bối trại chủ nghe thử?”

Lăng Huyền Thư cười cười, nói: “Ngươi nói sau khi Nhị tẩu thành công mở cửa, nếu mà ta lấy mâm tròn này xuống, cửa có đóng lại nữa không?”

“Ta làm sao biết?” Yến Thanh Tiêu không rõ, “Đã mở cửa, vì sao còn muốn lấy nó xuống?”

Hai con mắt Lăng Huyền Thư đều bị biến thành màu vàng óng, “Một khối vàng lớn đến thế, chắc cũng đủ toàn trang trên dướinNgự Kiếm sơn trang tiêu xài mấy năm đi.”

Yến Thanh Tiêu: “…”

Lăng Huyền Kỳ mếu máo, “Dù có thật sự lấy về, huynh cũng phải chịu cho chúng ta tiêu xài mới được a.”

“Nói có lý.” Lăng Huyền Thư nhìn cậu em, “Vậy đệ nói thử ta nên chờ tí nữa ra khỏi nơi này rồi lấy đi, hay là bắt được Hỏa Phong rồi quay lại tìm? Mà ta nó to cỡ đó chắc sẽ không nhẹ đâu, đến lúc đó đệ nhớ phải khiêng với ta.”

Lăng Huyền Kỳ: “…” Thật ra mà nói huynh chưa từng nghe thấy đệ nói gì đúng không?