Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

Chương 95: Hậu chiêu

Lăng Huyền Sương đem mặt chôn ở trong lồng ngực Thiệu Dục Tân, ngộp đến thở không nổi cũng không chịu ngẩng đầu.

Thiệu Dục Tân buồn cười vỗ về hắn, “Được rồi, đã hết mùi.”

Lăng Huyền Sương nửa tin nửa ngờ, thoáng nghiêng đầu thử, xác định mùi đã tản đi, mới lui ra khỏi người hắn, nhưng vẫn không dám há mồm thở dốc, “Tĩnh Hiên, đồ chơi nhỏ này của ngươi nhìn thì không đáng để ý, lực sát thương lại rất lớn.”

Tay Hạ Tĩnh Hiên còn đang quạt ở trước mũi, “Đều là mấy thứ làm để trêu người, không ngờ lại phát huy được tác dụng, có lúc cũng phải tự khâm phục chính ta.”

Lăng Huyền Sương: “…”

Lăng Huyền Kỳ chui qua chỗ bị nổ tung lại đi trở về, nói: “Vẫn là thế, tiếp tục?”

“Tiếp tục tiếp tục, ” Hạ Tĩnh Hiên cũng chui qua, “Ta còn rất nhiều hạt châu.”

Lần này Lăng Huyền Kỳ không để cho Lăng Huyền Dạ xuất kiếm đào thành hốc, mà là tự mình ra tay, sau đó làm mặt đắc ý chờ Hạ Tĩnh Hiên khen.

Hạ Tĩnh Hiên hô dừng hai lần nhưng không thấy hắn dừng tay, không nhịn được tiến lên kéo hắn ra, “Bớt ở chỗ này vướng bận, làm lỡ thời gian.”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Hạ Tĩnh Hiên lại bỏ mấy hạt châu thả vào bên trong, lại để một hạt cho Lăng Huyền Kỳ như trước, sau đó trốn qua một bên, “Ném qua đi.”

Lăng Huyền Kỳ bĩu môi, bắn hạt châu ra ngoài.

Tiếng vang lần này rất nhỏ, trong mật thất thì tràn ngập khói mù.

Mấy người đều đã chuẩn bị kỹ càng, đem miệng mũi che lại từ sớm.

“Lần này không chọn được hạt châu hỏa dược a.” Hạ Tĩnh Hiên bóp mũi lại nói, vừa nói vừa lần mò trong người, đi tới bên đó.

Trong khói mù lờ mờ đột nhiên xẹt qua một tia lửa.

Thiệu Dục Tân cùng Mộ Phi Hàn hô cùng lúc: “Đừng tới!”

Lăng Huyền Dạ muốn đưa tay qua kéo.


Lăng Huyền Kỳ đã bay người lên, làm Hạ Tĩnh Hiên ngã nhào xuống đất.

Tiếng nổ mạnh vang lên.

“Huyền Kỳ!” Lăng Huyền Sương kinh hô một tiếng, chạy về phía đó.

Thiệu Dục Tân theo sát hắn, chú ý bên đó còn có nguy hiểm gì không.

Lăng Huyền Dạ kéo Lăng Huyền Kỳ từ trên mặt đất lên, “Huyền Kỳ, đệ sao rồi, bị thương chỗ nào không?”

Trong tai Lăng Huyền Kỳ vang vẳng tiếng ong ong, sau một chốc mới hoạt động lại bị hòn đá bay tới đụng vào vai, “Không có chuyện gì, không bị thương.” Hắn lại đi kéo Hạ Tĩnh Hiên, “Tĩnh Hiên, ngươi không sao chứ?”

Hạ Tĩnh Hiên cau mày, méo miệng nói: “Huyền Kỳ, tay ta đau quá.”

“Tay?” Lăng Huyền Kỳ vội vàng xem tay hắn, tay phải không chuyện gì, trên tay trái lại dính đầy máu.

“Nhất định là vừa nãy áp sát quá gần, bị thuốc nổ thương tổn.” Đào Tâm Duyệt xoay người một cái xé ống tay áo Hoắc Tư Quy xuống, “Nhìn thử có bị thương tới gân cốt không, mau cầm máu trước đã.”

Hoắc Tư Quy: “…”

Lăng Huyền Kỳ tỉ mỉ kiểm tra giúp hắn, xác định không có vấn đề gì lớn mới tiếp nhận ống tay áo bị xé trên tay Đào Tâm Duyệt rồi cẩn thận quấn vết thương lại cho hắn.

Mu bàn tay, cổ tay cùng nửa đoạn cánh tay nhỏ đều có dấu vết trầy da, dính đầy máu, rất là doạ người. Lăng Huyền Kỳ cắn răng, cảm giác tay mình đang run.

Hạ Tĩnh Hiên kiên cường nhẫn nhịn, nước mắt đảo quanh đôi mắt, “Xin lỗi.”

Lăng Huyền Kỳ hơi dừng tay, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, sau đó đưa tới lồng ngực hắn sờ soạng.

Đào Tâm Duyệt ngó mặt đi chỗ khác đi.

Hoắc Tư Quy ho khan nói “Đây là đang làm gì?”

“Những thứ đó trên người hắn quá nguy hiểm, không thể để mặc hắn mang theo nữa.” Lăng Huyền Kỳ lấy hạt châu ra, cũng không dám ném lung tung, đều để nhẹ nhàng ở một bên, sờ soạng thêm mấy lần, xác định không có để sót, mới nâng Hạ Tĩnh Hiên dậy lẩn đi rất xa. ( anh phải chịu trách nhiệm đi!!!)

Hạ Tĩnh Hiên nức nở nói: “Lần này là do bất ngờ.”

Lăng Huyền Kỳ lại không để ý tới, “Có còn thứ gì nguy hiểm không?”

“Không có.” Nước mắt Hạ Tĩnh Hiên cuối cùng rơi xuống, hắn giơ cái tay không bị thương lau lung tung trên mặt, “Huyền Kỳ, ta đau muốn chết, ngươi đánh ngất ta đi.”

Hắn là công tử đại hoàng tộc từ nhỏ đã bị người sủng, đừng nói là chịu thương lớn thế này, chỉ sợ số lần bị thương nhỏ nhặt nhất cũng chỉ đếm trên một bàn tay, tất nhiên sẽ không chịu được loại đau đớn này.

Lăng Huyền Kỳ thầm mắng bản thân, rõ ràng đã đáp ứng với Hạ Tĩnh Thần chắc chắn sẽ không để Hạ Tĩnh Hiên bị thương, thế mà không thể nào bảo vệ hắn cho tốt được. Hắn xoa mặt cho Hạ Tĩnh Hiên, ôn nhu nói: “Cố nhịn, nhịn một chút là tốt rồi.”

Một bên lại truyền tới một tiếng “bang”.

Lăng Huyền Kỳ còn tưởng là hạt châu lại nổ, vội vàng khuynh thân bảo vệ Hạ Tĩnh Hiên.

Thiệu Dục Tân xê dịch vài bước, nhìn sang hướng bắt nguồn âm thanh.

Âm thanh trò chuyện từ bên kia truyền tới, Thiệu Dục Tân nghe có người nói: “Bên này có dấu vết hư hại do người làm.”

“Tam ca!” Lăng Huyền Dạ kêu một tiếng, bước nhanh tới hướng đó, ngay sau đó nhìn thấy đám Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư nhìn thấy gã, nói: “Đều ở đây hết? Không bị sao cả chứ?”

Lăng Huyền Dạ nói: “Huynh sớm tới hỏi đệ, thì sẽ không có chuyện gì.”

Sắc mặt Lăng Huyền Thư căng thẳng, “Có chuyện?”

Lăng Huyền Sương cũng đi tới, “Tĩnh Hiên bị chính hạt châu của mình nổ làm bị thương, đau đến không chịu được.”

“Thì ra tiếng vang đó là các ngươi làm ra, ” Bối Cẩn Du nói, “Chúng ta đuổi theo tiếng vang lại đây, còn tưởng rằng đã tìm được lối ra.”

Phó Nam đưa thuốc mỡ cho Lăng Huyền Kỳ, “Thuốc này là Bối trại chủ cho, lúc bôi có hơi đau, nhưng mà rất hiệu quả, cho tiểu công tử dùng trước đi.”

Vừa nghe sẽ đau nữa, Hạ Tĩnh Hiên muốn trốn luôn, “Ta không muốn…”

Lăng Huyền Kỳ túm hắn về, trầm mặt nói: “Bắt đầu từ bây giờ chuyện gì ngươi cũng phải nghe ta, không cho có ý kiến gì hết.”

Hạ Tĩnh Hiên bị hắn doạ dẫm, mím môi không dám nói lời nào.

Lăng Huyền Sương ở bên nhịn một lát vẫn cảm thấy nên phải nói ra, nghiêm túc nói: “Huyền Kỳ, ta đã nghĩ một lát, hắn nghe lời đệ, thế nhưng đệ vẫn sẽ nghe Huyền Uyên cùng Huyền Thư, đúng không?”

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Hạ Tĩnh Hiên đau không chịu nổi, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Lăng Huyền Kỳ cột chắc vết thương cho hắn lần nữa, dùng ống tay áo lúc trước lau mặt cho hắn, rồi đưa tay đưa cho hắn, “Cắn đi, có khi ngươi sẽ dễ chịu hơn.”

Hạ Tĩnh Hiên chỉ dùng một tay túm áo của hắn, đầu cọ tới cọ lui ở bả vai hắn, một khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn trắng trẻo chọc người đau lòng.

Dư Diệu đã trở thành người từng trải an ủi: “Kiên trì một tí, dùng thuốc này rất tốt, sống qua cửa ải này là tốt rồi, ngươi xem ta đã không còn đau.”

Giọng của Hạ Tĩnh Hiên run rẩy, “Vậy ngươi còn không mau đau thay ta đi!”

Dư Diệu: “…”

Bối Cẩn Du còn đang tìm kiếm bốn phía còn cơ quan nào không, thoáng nhìn phía dưới có sương mù ở đâu nhàn nhạt xuất hiện, rùng mình cả người, vội la: “Mọi người mau mau ngừng thở.” Y nói xong lại cúi người xé vạt áo đi nhét lỗ khí.

Lăng Huyền Uyên nhanh chân đi tới trước người y, một tay bịt lại miệng mũi y, một tay đoạt lấy vải trên tay y, tìm được lỗ khí nhét vào.

Lăng Huyền Thư Yến Thanh Tiêu đi cùng Bối Cẩn Du nên đã biết trước, phản ứng cũng cực nhanh, nhanh chóng chạy tới những phòng mà đám Thiệu Dục Tân mở ra, ngăn chặn tất cả lỗ khí lại.

Những vẫn có không ít khói độc bay vào, nhất thời nửa khắc không thể bay hết, người có nội lực thâm hậu bế khí sẽ không bị gì, nhưng nội lực không ăn thua như Bối Cẩn Du, bị thương sau đau đến thở không ra hơi như Hạ Tĩnh Hiên, cùng với… Lăng Huyền Sương thì khác.

Lăng Huyền Sương đã sắp không chịu nổi, víu người Thiệu Dục Tân dùng tay bịt chặt miệng mũi mình, hắn cảm thấy chỉ một chốc nữa thôi, hắn sẽ bị chính mình bịt chết.

Thiệu Dục Tân vốn còn kỳ vọng hắn có thể chống đỡ qua được, sương mù tiêu tán gần hết, mới thấy hai gò má của hắn bị ngộp đến đỏ chót, còn tự làm một tay đang víu người hắn bị thương, nên cũng biết hắn đã chịu đến cực hạn. Lập tức không dám chần chờ, Thiệu Dục Tân thả hắn ra, hít sâu một ngụm, cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở, truyền khí tức qua.

Lăng Huyền Thư hâm mộ mà nhìn, lôi kéo Yến Thanh Tiêu, chớp mắt liên tục, giống như đang hỏi, có phải ngươi cũng không kịp thở?

Yến Thanh Tiêu đá hắn một cước, làm trả lời.

Thấy hai mắt cụp xuống Hạ Tĩnh Hiên gần như sắp không chịu nổi nữa rồi, Lăng Huyền Kỳ còn đang do dự có nên học theo Thiệu Dục Tân không nữa, dù sao quan hệ giữa hắn với Hạ Tĩnh Hiên, không thể so với Thiệu Dục Tân cùng Lăng Huyền Sương.

Lăng Huyền Dạ ở một bên đẩy hắn một cái, ra hiệu hắn mau lên.

Thân thể Hạ Tĩnh Hiên xiêu xiêu vẹo vẹo mềm nhũn ra, nhìn dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.


Lăng Huyền Kỳ nắm chặt tay, cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, ôm Hạ Tĩnh Hiên vào lòng, lấy đôi môi thay thế bàn tay, tiến tới chặn lại.

Chỉ chốc lát sau, Bối Cẩn Du đột nhiên hít sâu một hơi, sau đó ho kịch liệt.

Lăng Huyền Uyên thuận khí giúp y, nói: “Sao rồi, có quan trọng không?”

Bối Cẩn Du khoát tay áo một cái.

Lăng Huyền Dạ dùng mũi chân đá đá cái mông Lăng Huyền Kỳ, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, khói độc cũng đã tản hết, đệ thu lại đi.”

Lăng Huyền Kỳ ngẩn ra, thả Hạ Tĩnh Hiên ra.

Sắc mặt Hạ Tĩnh Hiên vốn tái nhợt giờ trở nên đỏ bừng bừng, một bên thở dốc một bên liếm môi, không nhìn ra là không thoải mái hay là thẹn thùng, có cái hình như đã quên mất chuyện đau đớn. ( =)) đừng coi thường Hiên nhi)

Mộ Phi Hàn kéo Lăng Huyền Dạ về phía bên mình, nói: “Ngươi nhìn đệ đệ ngươi hôn môi hình như rất không vui, có phải cũng muốn?”

Lăng Huyền Dạ: “…”

Yến Thanh Tiêu tức giận ở trên tường đập một quyền, “Hỏa Phong thật sự dùng thủ đoạn đê hèn như thế!”

Lăng Huyền Thư nắm lấy tay y xoa xoa, “Ngươi đánh tường là đau mình chứ không phải Hỏa Phong, có ích lợi gì?”

Bối Cẩn Du thở đều đều mới nói: “Hỏa Phong nhất định đã biết cơ quan bên trong bị chúng ta di chuyển, đây là muốn dành thời gian nói với trả cho chúng ta, khói độc không được, vậy hắn còn có hậu chiêu.”

“Sẽ có hậu chiêu gì?” Lăng Huyền Sương nói, “Em dâu Cẩn Du nói mau, chúng ta phải sớm phòng bị cho kịp mới được!”

Bối Cẩn Du vô lực tựa ở trên tường, “Ta đây cũng khó nói, nhốt lại chúng ta, chuyện hắn làm được có quá nhiều.”

“Tiểu nhân hèn hạ!” Yến Thanh Tiêu oán hận nói, “Có dám đi ra theo ta một…”

Lời nói của y bị tiếng vang trên mặt đất truyền đến đánh gãy.

Ở giữa mật thất có một khối gạch vuông lún xuống, không lâu sau, thì có một luồng nước lớn trào ra, thoáng cái mặt đất đã đọng một tầng nước.

Yến Thanh Tiêu trợn to hai mắt, khẩn trương túm lấy Lăng Huyền Thư, “Chuyện này… Đây là đang nói đùa đúng chứ?”

Lăng Huyền Thư cầm ngược lại tay y, “Không hề.”

Yến Thanh Tiêu gào thét: “Hỏa Phong, ta giết ngươi!”

...