ày, Đồ đại nhân, - Điền Văn Kính vừa vào phòng khách liền dừng bước trước quạt, nói: - lần này tôi lao vào họa lớn, phải không?
Đồ Lý Sâm cũng dừng bước, ngắm nhìn những vết nhăn như dao khía trên nét mặt tái xám của Điền Văn Kính, hồi lâu mới than thở:
- Ngài hà tất phải như vậy? Năng lực của Nặc Mẫn thời tiên đế thì cứ ừ ào cho qua, nay hoàng thượng lại ban chỉ khen hắn là "Thần phủ đệ nhất thiên hạ", ngài thừa biết tính của hoàng thượng mà.
Điền Văn Kính không nói gì chỉ cười, rồi bảo:
- Chính vì thế, thì tôi mới dám lao vào cái họa này!
Rồi ngẩng lên ngước mắt vào Đồ Lý Sâm và bảo:
- Tôi để ngài tự nói ra, là tôi muốn ngài giúp tôi. Vì năm ngoái Lý Phất được triệu vào Kinh để bẩm báo công việc, đã từng nhắc tới tướng quân, rằng ngài tuy trẻ, nhưng là nhân sĩ có một không hai của nước nhà.
Đồ Lý Sâm biết Lý Phất là người đỗ tiến sĩ năm Khang Hy thứ 42, được phái đến làm huyện lệnh huyện Thất Thái Hà, tỉnh Hắc Long Giang, rồi lại thuyên chuyển làm tri phủ Nộn Giang, không những chỉ là quan thanh liêm, mà cũng biết thu vén tích lũy. Năm đó Đồ Lý Sâm tiến quân vào đóng ở Mộc Thành, không đủ quân lương, Lý Phất đã mở kho ra tặng 1 vạn hộc lương thực, cứu giúp cho Đồ Lý Sâm trong tình thế nước sôi lửa bỏng ấy. Nên hai người đã trở thành đôi bạn vong niên gắn bó, chỉ không ngờ nay lại còn duyên nợ với bọn người của ty An ninh thuộc bộ Hộ của Điền Văn Kính. Điền Văn Kính thấy Đồ Lý Sâm vô cùng kinh ngạc, liền lãnh đạm cười bảo:
- Ta với Lý Phất là người cùng được ra làm quan với nhau, thân nhau như anh em... ta mời ngài đến, không phải để nói chuyện tình riêng, mà là luận bàn công chuyện. Lần này Điền Văn Kính ta với bọn tham quan ô lại vùng Sơn Tây này đã là địch thủ của nhau rồi, mong được tướng quân giúp sức.
- Điền đại nhân - Đồ Lý Sâm chau mày nói: - Nặc Mẫn xưa nay vẫn có tiếng là một ông quan tốt, vả lại vừa đội ơn trên nhận sắc ban khen. Ngài cũng công nhận là tiền bạc trong kho đều phù hợp với sổ sách, tại sao lại phải niêm phong kho bạc?
Điền Văn Kính cười nhạt:
- Nặc Mẫn bịa ra công trạng để được sủng ái, tiên đế tuổi hạc đã cao, không thể điều tra phát giác, nay thánh thượng hối thúc phải thu hồi những thất thoát tiền bạc từ các tỉnh, phải làm một vụ điển hình, vì thế không kịp điều tra kỹ. Đồ tướng quân biết đấy, triều Khang Hy, những vụ án tham nhũng đều bị che đậy, thời đó thái tử Nhị a-ca cùng đương kim hoàng thượng ngày nay lúc đó là Ung Chính thân vương, Thập tam a-ca Di thân vương, đều xuống ngồi trong các sở, ty của bộ Hộ tại các trấn để điều tra, lăn lộn gần 20 năm, kết quả thái tử bị phế bỏ, Thập tam a-ca thì ẩn mình trong cổng cao hào sâu, thất thoát vẫn hoàn thất thoát! Nặc Mẫn có cái tài cán gì, mà chỉ trong vòng nửa năm đã thanh lý thỏa đáng mọi vụ việc? Với lại quan trước chẳng oan ức, thì quan nay chẳng liên lụy, báo cáo láo thì quá đáng lắm rồi!
Đồ Lý Sâm nghiến răng rên rỉ:
- Những lời ngài nói, khi tôi trên đường đến Sơn Tây cũng đã định điều tra kỹ để làm rõ, nhưng bây giờ chứng cứ không còn xác thực, hỏi làm được cái gì đây?
Điền Văn Kính cười lạnh lùng, bảo:
- Nặc Mẫn nếu không tài cán hơn người, thì đâu đến 10 năm tiến sĩ đã được phong làm đại sứ biên cương. Ta sẽ phong tỏa kho tàng, trương dán cáo thị, kiểm đếm tiền bạc, mục đích là rung chà cho cá nhảy, thu nắm chứng cứ vào tay.
- Ta thật không hiểu...
- Có gì mà không hiểu. - Điền Văn Kính cười bảo: - Bạc tồn trong kho chỉ có hơn 30 vạn lạng, còn lại đều là vay mượn cả.
Đồ Lý Sâm giật mình:
- Vay mượn? Số lượng lớn như vậy, đâu có mà cho vay mượn?
Điền Văn Kính nói:
- Đừng quên đây là Sơn Tây. Ngài chẳng nghe vùng này có câu phương ngôn "Cự phú Sơn Tây xây kho đựng bạc" ư? Thương lái Sơn Tây tung hoành khắp thiên hạ, cái những ông chủ ở đây có là tiền! Tuần phủ mở mồm vay, lại lấy cả kho bạc quốc gia ra để thế chấp, ngồi không hưởng lãi, lại sợ không vay được 200 vạn lạng bạc sao? Ta đã cho niêm phong kho bạc, thanh tra toàn bộ tài khoản, tất cả bạc trong tài khoản quá hạn cho chuyển về Giang Nam. Ngài hãy xem cú này. Hôm nay làm kinh động Nặc Mẫn, mai ta sẽ nắm tất cả đầu mối nguồn gốc bạc làm chứng cứ! Ngày ta có trong tay chứng cứ, cũng là ngày hết đời của vị "Thần phủ đệ nhất thiên hạ" kia.
Lúc này Đồ Lý Sâm mới sửng sốt, nhìn Điền Văn Kính từ đầu đến chân mà rằng:
- Ngài thật cao tay, cái kế "rút chỉ đáy nồi" của ngài thật sáng suốt, ta còn giúp được cái gì cho ngài nữa đây?
- Nên nhớ đây là Thái Nguyên - mắt Điền Văn Kính long lên dưới ánh nến, rít qua khẽ răng: - Ta giăng mẻ lưới này không chỉ một Nặc Mẫn là người có tội. Ta cả quyết. rằng nội trong cái tỉnh Sơn Tây chẳng có lấy một ông quan thanh liêm, sáng mai ở tuần phủ nha môn mật dụ nhất loạt được truyền ra, các sở, ty thuộc thành Thái Nguyên đều nhất tề xuất khống, chặn đường đòi nợ của các thương gia. Trong vòng ba ngày mà ta không có được chứng cứ trong tay thì liệu Nặc Mẫn có cầm cờ lệnh của vua mà chặt đầu ta ngoài cửa pháp trường không. Điền Văn Kính ta liệu dám chẳng sợ sao?
Đồ Lý Sâm gật đầu bảo:
- Thôi ta hiểu rồi, những việc còn lại ta sẽ giúp. nhưng ta chỉ hạn cho ngài một ngày, ngài mà chưa thu thập được chứng cứ, Nặc Mẫn chém ngài, ta không cứu đâu đấy.
Nói xong chẳng thèm đợi cho Điền Văn Kính trả lời, liền rời khỏi phòng khách. Thấy Nặc Mẫn vẫn ngồi chờ ngoài chiếu, liền đi lại, vén áo ngồi xuống, nhưng không nói gì chỉ say sưa uống rượu.
- Đồ đại nhân, thế Điền Văn Kính...
Nặc Mẫn vừa nhích lại định hỏi một câu, thì Đồ Lý Sâm phẩy tay nói nhỏ:
- Khuya rồi, xin mời các chư vị tiên sinh cứ tiếp tục, rồi bản sai nha sẽ có nhời với Nặc trung thừa.
Nặc Mẫn hiểu ý, đứng lên khoanh tay vái chào, rồi nói to:
- Đêm nay đêm gì, những đêm đẹp như thế này sẽ bất tái lai, bạn bè từ xa đến, không ai nên về, cứ an tọa nhắm rượu, ta xin thất lễ! - Ừ! mà tết Nguyên tiêu, dân chúng trong thành đi vãng cảnh chỉ không đầy 50 vạn, mà có xảy ra chuyện gì, thì Nặc Mẫn ta lại gánh thêm tội nữa, vi thế nhất thiết cảm phiền yên sát sứ nha môn và anh em bà con trong thành phủ huyện Thái Nguyên, không nên ăn cái tết này nữa, đêm ngày cứ ngồi trong nha môn. Có việc gì, bản sai nha sẽ thông báo đến các chư vị.
Nói rồi lại chắp tay vái chào. Mọi người cũng lần lượt ra về. Điền Văn Kính cũng ra vái chào rồi đi.
- Xin mời Nặc đại nhân.
Đồ Lý Sâm giơ tay mời Nặc Mẫn vào phòng khách, hai người phân chủ khách rồi ngồi trên sập rồng ấm sực bên lò sưởi, Đồ Lý Sâm với khuôn mặt trẻ trung thanh tú cứ nhìn vào ánh lửa đỏ rực của lò sưởi, hồi lâu mới lên tiếng:
- Ta nói thật rằng những sự việc xảy ra tối nay, đến bây giờ ta vẫn không hiểu được. Thánh thượng khi lên ngôi đã điều ta về Kinh, ngày đó Người triệu ta đến và hỏi rằng ta thích nhận nhiệm vụ nơi xa hay thích ở lại kinh thành làm quan. Ta đã bẩm, nếu nói đến chữ trung thì hoàng thượng bảo thần làm gì, dù thần chưa biết làm cũng phải cố học để làm. Còn nói đến chữ tâm, thì thần là người lính được tướng quân một tay Trương Ngọc Tường mang đến, thần nguyện làm kẻ chuyên nghề bắn giết tung hoành ngang dọc nơi chiến địa, có đối thủ rõ ràng, có công tội phân minh, thần không muốn làm một quan văn, nấp trong tổ kén! Vì thế mà hoàng thượng mới chấm ta làm thị vệ, ai ngờ lại chuyên làm cái công việc truyền chỉ, lẩm cà lẩm cẩm này.
Nói xong vỗ vỗ lên trán thở dài, rồi bảo:
- Nói thật chứ Hắc Long Giang vẫn là nơi lý tưởng đấy... rừng rậm cây cao, hổ, báo, hoẵng, dê, thỏ đủ cả, thích chơi gì thì chơi,... ở đó đều không thành vấn đề gì?
Nặc Mẫn cũng muốn nói năm câu ba điều, hỏi rõ xem Điền Văn Kính và Đồ Lý Sâm đã nói những gì, định sẽ khuyên cái lão này cứ an tọa mà uống rượu, rồi sẽ bố trí việc chặn bọn thương gia đến đòi nợ, nay thấy Đồ Lý Sâm lải nhải mãi, đâm sốt ruột, cố nhẫn nại mà khuyên rằng:
- Đấy là hoàng thượng yêu mến ngài. Ngài còn trẻ trung như thế này đã làm đến nhị phẩm thị vệ, thì thời tiên đế chỉ có là ba vị quân môn Ngụy Đông Đình, và đất tơ lụa Tô Châu Lý Húc, vùng dệt may Giang Ninh Tào Dần mới sánh kịp, chứ sau này tiền đồ hiển vinh như vậy Nặc Mẫn ta có mơ cũng chẳng dám. Tối nay Điền Văn Kính vô lễ như vậy, chẳng những hắn không thèm để ý đến ta, mà ngay cả đến tướng quân hắn cũng chẳng coi ra cái thứ gì...
Đồ Lý Sâm cười thầm, phẩy tay cắt lời Nặc Mẫn:
- Đừng có nhắc đến tên hắn nữa, ta nhìn thấy hắn là đã phát ngán lên rồi! Ban nãy ta tưởng hắn có việc to lớn khẩn cấp gì cơ, việc riêng thì tự nói phắt ra, khi nói lại ấp a ấp úng, như là hắn sợ mình cướp mất công lao gì của hắn, ta chẳng khách sáo nữa mà bảo thẳng hắn rằng: - Ngài có điều gì muốn nói thì nói phắt ra, không muốn nói thì thôi ta cũng chăng muốn nghe. Cái tí "công lao" của ngài ấy mà, ta vốn cũng chẳng coi ra cái cóc khô gì", hắn thấy ta phát khùng, mới bảo là sợ Nặc trung thừa ngăn chặn chứng cứ về các thương gia đến đòi nợ. Ta nghe mà buồn cười, mới bảo: - Nặc trung thừa là trăng trên trời cao, sáng vằng vặc, là người đường đường chính chính, đâu thêm làm những việc như vậy? Ngài đã xảo trá nghiệt ngã đến mức sai lầm, đã lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi, ngài thấy tôi nói đúng không?
Nói rồi lại liếc nhìn Nặc Mẫn. Nặc Mẫn bị ánh mắt của gã tướng quân trẻ tuổi này liếc nhìn đến phát sợ, đành gật gật đầu mà rằng:
- Tất nhiên rồi, hắn ta là người nhỏ nhen mà!
Nghe ngoài có tiếng "tùng tùng tùng tùng - chát" biết là đêm đã chuyển sang canh tư. Nặc Mẫn trầm ngâm, vừa nghe Đồ Lý Sâm thao thao bất tuyệt khoe mẽ chiến công, vừa định bụng một mình ra ngoài một lần. Đang lúc không biết làm thế nào thì một thư lại từ phòng Văn thư đến, nhìn Đồ Lý Sâm, rồi lắp ba lắp bắp nói:
- Khởi bẩm trung thừa, có Hồ đại nhân và cả Sa đại nhân bên ty An ninh xin bái kiến ạ.
- Được, ta đến ngay.
Nặc Mẫn đứng dậy cười bảo:
- Tướng quân anh vũ thần uy, người người khâm phục, thế nhé, hãy ngồi chơi, tôi trở lại ngay.
Đồ Lý Sâm nhấm ngụm trà, cười hỏi viên thư lại:
- Đã muộn thế này, bọn họ còn đến có việc gì nhỉ?
Viên thư lại chắp tay thưa:
- Bẩm, tiểu nhân không dám hỏi ạ, nhưng nghe hai vị đại nhân nói là vì người quá đông, lều đèn ở miếu Quan Âm phía thành đông đã sơ suất để bắt lửa, cháy lan ra mấy quán của các nhà bên cạnh, chủ mấy quán điên tiết đã đánh chết hai người mua đèn, người vây đến xem có đến mấy ngàn, sợ xảy ra bất trắc, nên mới cho mời trung thừa đến ban lệnh ạ.
- Lại thế nữa? - Nặc Mẫn làm ra vẻ hốt hoảng nói: - Tết hoa đăng năm ngoái ở Thành Đô Tứ Xuyên đã chen lấn làm chết hai người, Sài Diên đã tí nữa mất đầu, giờ bỗng không giết chết hai người, phải có bọn gian thừa cơ gây loạn, làm sao bây giờ đây. Ngươi hãy về phòng Văn thư bảo bọn giáp sĩ canh cửa lấy lệnh bài của ta đến đây, rồi đến miếu Quan Âm giải tán ngay đám đông, để ta đi gặp hai vị Hồ, Sa đại nhân!
Nói rồi rảo cẳng bước đi. Đồ Lý Sâm liếc mắt nhìn thấy hai tên tùy tùng tuốt gươm bước lại. Nặc Mẫn bước được hai bước liền quay lại cười và hỏi:
- Đồ đại nhân, đây...?
Đồ Lý Sâm đứng thẳng người, dướn cổ nói:
- Ta theo lời của Điền Văn Kính là không được rời Nặc Mẫn nửa bước, không thể không làm.
- Ngài muốn áp giải ta à?
- Đâu dám! Đại nhân muốn đi đâu, làm việc gì tùy ý có điều người của ta phải theo sát bên ngài.
- Thế thì ngài tin Điền Văn Kính à?
Đồ Lý Sâm thở dài, ngồi thẳng người, lắc đầu cười:
- Không... Ta đâu có tin cái tên vô lại đó được? Nhưng ta cũng không dám hoàn toàn tin đại nhân. Một lời hứa của người quân tử thì ngàn vàng khó đổi, ta đã nhận lời với Điền Văn Kính rồi mà.
- Ngài nên biết đây không phải là nhà ngài. - Nặc Mẫn cứng rắn cười bảo: - Đây là phủ Sơn Tây, mà ta là quan đại sử của phủ, ngài muốn tự ý giám sát ư? Ta lại chịu để ngài làm à?
Đồ Lý Sâm tỉnh bơ trả lời:
- Biết, ngài vẫn là "Thần phủ đệ nhất thiên hạ", có điều ta cũng có cái biệt danh là "mặt sắt đen sì" đấy, dù ngài có mình đồng da sắt, dù ngài có là vương tôn công tử cũng chẳng ngăn nổi ta đâu!
- Bay đâu!
Nặc Mẫn hét lên một tiếng phóng ra ngoài, mấy chục tên giáp sĩ của nha môn tuần phủ ào xông vào, cùng hét lên như sấm:
- Có!
- Phong tỏa phòng khách!
- Tuân lệnh!
- Khoan!
Đồ Lý Sâm khoát tay đứng dậy, mười mấy tên lính hộ vệ của ông ta cũng xông vào theo, tay chống nạnh đứng im bên cửa sổ chờ lệnh. Chỉ trong nháy mắt khắp trong, ngoài phòng khách lính của hai bên đã tuốt gươm hầm hè nhìn nhau, bầu không khí hết sức căng thẳng chỉ muốn vỡ tung ra, Đồ Lý Sâm chỉ vào lính của mình ra lệnh:
- Cởi hết áo ra!
Bọn lính không nói một lời, "xẹt, xẹt..." xé tung áo ra, mình trần trùng trục mà đứng.
- Nặc đại nhân, xin ngài tới xem trên mình họ.
Đồ Lý Sâm chỉ vào những bộ ngực đen bóng của các giáp sĩ, chỉ thấy loang lổ những sẹo là sẹo, nào vết dao đâm, nào vết tên bắn, nào vết đạn, cả vết bỏng nữa... ngực người nào cũng có đến hai mươi mấy vết, dưới ánh sáng nến nhập nhoạng, như muốn nói lên bản tính anh chị chủ nhân của họ. Nặc Mẫn đâm hoảng, Đồ Lý Sâm mới chậm rãi mà rằng:
- Ở đây tất cả có 13 người, trên thân mình của mỗi người đều là một quyển sách, ngài hãy đến đọc xem!
Một cơn gió lạnh lùa qua, Nặc Mẫn thấy gai hết cả người.
- Những người này đều đã trải qua hơn trăm trận đánh. - Đồ Lý Sâm mặt lạnh như tiền, chậm rãi nói: - Hoàng thượng lệnh cho ta tuyển chọn họ từ muôn vàn binh sĩ, để sung vào đội túc vệ trong cung, được mệnh danh là "đội gọng kìm", đích thân hoàng thượng sai khiến đội túc vệ nội cung này. Ta chỉ là một khâm sai thừa hành công vụ, chứ bình thường thì ta làm sao sai khiến được họ.
Chuyện này, Nặc Mẫn không hề hay biết. Nhưng cũng đã nghe nói là đương kim hoàng thượng có lập "Đội gọng kìm" để làm thị vệ riêng cho mình. Nghe cái giọng điệu đầy đe dọa của Đồ Lý Sâm, ông ta vội lén nhìn vào trong sân, thấy làn khói mỏng bốc lên, nếu có hành động, quả đã quá muộn rồi. Bèn mạnh dạn vặc lại:
- Ngài tới đây nói năng hàm hồ, ta sẽ tố cáo ngài! Ngay buổi đầu Thánh tổ tại vị, Người đã ba lần ban chiếu, gay gắt quở trách những việc làm mờ ám của đặc vụ Đông xưởng cuối triều Minh, ra lệnh bãi bỏ ngay nha môn 13, chuyên bí mật giám sát bách quan, nay cái "Đội gọng kìm" của ngài có phải là biến tướng của nha môn 13 không? Gõ núi dọa hổ, thùng rỗng đe người, người khác sợ ngài, chứ đến Sơn Tây mà lừa gạt, ta e không xong đâu! Gươm đao của ngài có sắc, nhưng khó giết được kẻ vô tội như ta đấy!
- Ta cũng nghĩ ngươi trong sạch cơ đấy! - Đồ Lý Sâm lạnh lùng nói: - Nhưng bây giờ nhìn lại, không hẳn như vậy đâu. Ta cũng có một câu nói với ngươi là không có tật sao giật mình, dao sắc của ta không sợ da cổ ngươi dầy đâu! Còn như "Đội gọng kìm" có phải cùng một giuộc với bọn đặc vụ Đông xưởng Tây xưởng hay không, ta bất biết, ngươi đi mà hỏi hoàng thượng. Ta không phải lấy danh nghĩa "Đội gọng kìm" đi can dự vào công việc của các tỉnh, thành. Ta với danh nghĩa quan khâm sai đến Sơn Tây truyền chỉ, ta phải thanh tra rõ xem Sơn Tây có tham nhũng hay không? Nếu có, phải dâng tấu bẩm báo triều đình, nếu không, thì cũng phải làm rõ những thành tích của ngươi để dâng tấu lên triều đình ban thưởng, phải lấy đây làm gương cho các tỉnh, thành khác noi theo.
Nói xong lại chắp tay mà rằng:
- Thánh minh thiên tử không thể lừa gạt chủ, ngài Nặc Mẫn đại nhân nên hiểu rõ điều này!
Đồ Lý Sâm hồ hởi, thao thao bất tuyệt giảng giải hàng nửa canh giờ về chuyện Ung Chính xây dựng màng lưới bí mật làm tai mắt khắp nơi, rồi thanh minh "Đội gọng kìm" không giống như bọn đặc vụ triều Minh trước đây như thế nào, hoàng đế cho phép hoạt động trong hệ thống hành pháp ra sao, đêm hôm họ phải vất vả ra sao... Hồ Đạo Ôn và Sa Bản Ký bên ty An ninh đứng ngoài đợi mãi, sốt ruột quá, liền vào thì vẫn thấy Đồ Lý Sâm thao thao bất tuyệt nói, đành phải đứng dưới hiên dỏng tai lên nghe. Mọi người đang lơ đãng, thì nghe tiếng gà gáy vọng đến, trời rạng sáng.
Điền Văn Kính ôm một ôm giấy tờ hí hửng bước vào phòng khách, kêu tướng lên rằng:
- Có chứng cứ rồi, có chứng cứ rồi! Phen này ta sẽ lôi cổ bọn đầu trâu mặt ngựa, tham quan ô lại các ngươi ở cái tỉnh Sơn Tây này ra hết!
Lúc này thấy Nặc Mẫn mặt như chàm đổ, chẳng nói chẳng rằng, ngồi gục xuống ghế.
Đồ Lý Sâm làm tấu chương vạch tội Nặc Mẫn tuần phủ Sơn Tây ba ngày sau gửi về phòng Thượng thư. Lúc này tết Nguyên tiêu vừa xong, thư chúc mừng, vấn an của đề đốc sở, ty các nơi vẫn còn tới tấp gửi đến. Vì Ung Chính đã dặn là thư chúc mừng, vấn an của các nơi nếu không phải việc khẩn thì cứ để qua tết rảnh rỗi sẽ xem sau, nhưng phải đọc trước những bản tấu chương, tố giác, bẩm báo của các nơi xa gửi đến. Trước đây, triều Khang Hy đã quy định những thư chúc mừng đều phải bọc bằng lụa mầu vàng, còn tất cả tấu chương chỉ cần phong giấy trình lên nhưng quan lại các tỉnh cứ theo cái tôn chỉ "đẹp lễ hơn đẹp mặt", bất kể bẩm báo lên hoàng đế cái gì cũng cứ bọc bằng lụa vàng, nên Trương Đình Ngọc, Mã Tề và Long Khoa Đa cứ phải bóc tất cả ra xem rồi phân loại. Ba vị đại quan của phòng Thượng thư tuổi tác khác nhau, mỗi người một tính. Trương Đình Ngọc thì trầm tư mặc tưởng, cả ngày chẳng nói một câu, Long Khoa Đa là vị xuất thân từ tướng võ, tuy luôn có ý định phải học tác phong của tể tướng, khổ nỗi cái "chất quê" không thể một sớm một chiều mà sửa ngay được, chưa ngồi ấm chỗ đã chạy ra ngoài, lúc lúc lại tìm người nọ người kia trong bộ để trao đổi công việc, lúc lúc lại chạy ra nhà vệ sinh, lúc lúc lại huỳnh huỵch rảo bước ngoài hành lang. Còn Mã Tề thì lý lịch càng đặc biệt, vừa được phóng thích từ nhà lao Thần Miếu Thiên ra, nhảy ngay vào cơ quan cao nhất của quốc gia, tuy cũng tỏ ra dễ thích ứng nhưng dù sao cũng chưa quen, ngay lần đầu nhìn thấy bản tấu của Đồ Lý Sâm đã nheo mắt nhìn rồi ghim riêng ra một chỗ.
- Cán cân công lý, Đồ Lý Sâm người này thực thi công vụ ở đâu nhỉ? Sao mình lại không biết?
Trương Đình Ngọc đang miệt mài viết liền buông bút, nắn nắn bàn tay quay lại nói:
- Tôi cũng không quen, nghe đâu trước làm tham mưu dưới trướng của tướng Trương Ngọc Tường, vừa được điều về kinh thành chưa lâu.
Nói xong lại cúi xuống uống trà. Long Khoa Đa đang đi đi lại lại, nhìn thấy bản tấu chương trên tay Mã Tề vội nói:
- Cái tên Đồ Lý Sâm này là đầu lĩnh của 250 quân, là bậc thầy làm chuyện thị phi đấy! Hắn đi Sơn Tây tuyên chỉ, thì tuyên chỉ xong là được rồi, can dự vào công việc nội chính của địa phương làm gì?
- Đệ chưa rõ rồi! - Mã Tề nhìn Long Khoa Đa, chẳng biết tại sao có ý coi thường vị quốc cữu nắm giữ túc vệ đại thúc trong ngoài 9 tỉnh thành này - Hắn đưa tấu chương thay cho Điền Văn Kính đấy!
Trương Đình Ngọc nghe thấy ba tiếng "Điền Văn Kính" thì đảo mắt nhìn và bước lại cầm lấy bản tấu chương và nói:
- Bản này quan trọng đấy, không thể sao chép lại qua loa được đâu, cứ để nguyên mà trình lên.
- Cứ để nguyên trình lên! - Long Khoa Đa cười bảo: - Chúng mình cũng phải có chủ kiến riêng chứ. Nặc Mẫn là một tuần phủ kiểu mẫu vừa được hoàng thượng ban khen, nay biến thành vết nhơ lịch sử "mạo công đố kị, hối lộ phi pháp", hoàng thượng cũng chẳng đẹp mặt gì. Hơn nữa tấu chương viết tố cáo tất cả quan lại tỉnh Sơn Tây "trên dưới cùng một giuộc, cả lũ gian tham", nghĩa là trong cả huyện Cộng Động không có lấy một người tốt. Tin này mà phát ra, liệu có làm chấn động quan trường các tỉnh khác không? Hoàng thượng mà hỏi, bọn mình không có chủ kiến gì mà được à?
- Cảm ơn chỉ bảo thấu đáo!
Mã Tề vừa ngồi xổm uống trà vừa khen:
- Lời của Long đại nhân đúng là cái nhìn của vị lão thành tướng quốc. Nhưng mà phòng Thượng thư đâu giống như các bộ, từ trước nay mang tiếng tà tham mưu, cố vấn cho hoàng thượng đấy, nhưng mình có được quyết hay phê duyệt tấu chương gì đâu.
Hai người này, một người luôn thể hiện vị trí hàng đầu đại thần, phải lãnh đạo phòng Thượng thư, một người thì lại không muốn mua thêm việc, mà chỉ muốn chịu trách nhiệm việc gì được giao trước hoàng thượng mà thôi. Trương Đình Ngọc còn mong chờ gì có người cho mình những kiến giải thấu đáo? Cứ nghe họ nói cũng đủ biết, chẳng cần phải hỏi. Chỉ cầm bản ghi chép tóm tắt các tấu chương trầm ngâm suy nghĩ. Long Khoa Đa như còn đang muốn nói nữa, nhưng thấy Liêm thân vương Doãn Tự theo thái giám Hà Trụ Nhi tiến vào, liền hỏi:
- Chào Bát vương, ngài vừa ở điện Dưỡng Tâm tới ạ?
- Ờ! - Doãn Tự gật đầu cười, đứng giữa phòng nói:
- Hoàng thượng triệu ba vị tấn kiến đó. Niên Canh Nghiêu vừa ở Thiểm Tây hồi Kinh bẩm báo công việc. Hoàng thượng muốn cùng các vị thương nghị việc quân sự ở Thiểm Tây.
Nói xong, đi đến trước mặt Trương Đình Ngọc, vỗ vỗ lên vai ông ta bảo:
- Cán cân công lý ơi, hãy chăm sóc đến thân già này đi, mấy trăm bản mật tấu đủ làm cho khanh mệt lử rồi còn gì. Hoàng thượng vừa mới nói là Trương Đình Ngọc ba hôm nay chỉ ngủ được 5 canh giờ, hôm nay chắc không đến văn phòng được, nào ngờ khanh lại mẫn cán đến làm việc như thường thế này.
Nói rồi, thở dài, phẩy tay mãi. Bốn người cùng rời phòng Thượng thư, vội vã đi về phía điện Dưỡng Tâm.
Hoàng đế Ung Chính đang ngồi xếp bằng tròn trên sập rồng cạnh lò sưởi trong điện Dưỡng Tâm, tiếp kiến tuần phủ đại tướng quân Niên Canh Nghiêu. Khói hương trong ngự lò bốc nghi ngút, than trong chậu sứ viền mạ rừng rực hồng, làm cho bầu không khí trong điện ấm sực. Bốn người tiến vào, vừa dừng bước đã thấy hơi lạnh trên người biến mất. Thấy họ vào, Ung Chính chỉ khẽ gật đầu bảo:
- Niên Canh Nghiêu đang bẩm báo tình hình quân sự ở Thiểm Tây, các khanh toàn người trong nhà nghe cả thể. Khanh nói tiếp đi...
- Bẩm vâng!
Niên Canh Nghiêu ngồi trên chiếc đôn sứ vẽ công phượng khẽ cúi chào rồi lại hùng hồn nói tiếp:
- Lặc-bố-tạng-đan-tăng đã dám coi thường triều đình, tự xưng thân vương, chiếm cứ Tây Tạng, xâm phạm Thanh Hải, lại dám kháng chỉ không tiếp nhận sự ban khen của Thánh tổ khi xưa là có công dẹp loạn Tây Tạng. Nay hắn cậy công trạng, vì ngày xưa thu phục được A-la-bô-thản. Ngay mới năm ngoái đây thôi, A-la-bô-thản còn cống nạp cho Lặc-bố-tạng-đan-tăng 5 vạn lạng vàng, 400 cây súng. Gần đây Lặc-bố-tạng-đan-tăng lại gửi mật thư cho hắn, hẹn gặp nhau ở Calientuoluohai, dự định muốn khôi phục lại danh hiệu Đại Can, vứt bỏ tước hiệu của triều đình. A-la-bô-thản dẫn quân từ tây về đông, Lặc-bố-tạng-đan-tăng dẫn quân từ nam đánh lên bắc, khí thế hừng hực phối hợp tấn công các bộ lạc của thân vương Cahandanlu và Quận vương Edele, thề rằng không chiếm được Thanh Hải thì quyết không lui binh. Cho nên quyết sách của hoàng thượng tăng cường binh lực để dẹp bọn Lặc-bố-tạng-đan-tăng là trên theo ý trời. dưới hợp lòng người...
Trong số bốn người vừa tới, thì Long Khoa Đa là người lần đầu tiên gặp Niên Canh Nghiêu. Trước đây khi Ung Chính hoàng đế còn lặn lội ở đất Phan Để, cũng chỉ nghe nói thân vương Ung Chính có người tâm phúc là Niên Canh Nghiêu giữ chức đề đốc ngoài đó, tính tình rất chi là tàn bạo hung hãn, lại ngạo mạn ngông nghênh, năm Khang Hy thứ 47, trên đường về Kinh bệ kiến, qua Giang Hạ, lấy nê là tiễu trừ phỉ, đã giết sạch sành sanh già trẻ, trai gái của thành Giang Hạ. Khi đó Long Khoa Đa là ngự sử giám sát của viện Đô sát, đã cùng Ngạc Nhĩ Thái làm chung một bản tấu chương tố cáo tội ác của Niên Canh Nghiêu, nhưng vì Nghiêu dựa vào quả núi Ung Chính, nên chẳng ai dám động vào sợi lông tơ của hắn, nào ngờ sau 15 năm giờ thân phận mỗi người thay đổi, gặp lại nhau tại đây. Long Khoa Đa bất giác liếc nhìn khí phách ngang tàng của đại tướng quân họ Niên mà thở dài.
Niên Canh Nghiêu mặc áo bào cửu vuốt ngũ sắc, ngoài choàng tấm gấm tiên ưng, đôi mắt như mắt hổ loang loáng mở to dưới hai hàng lông mày sâu róm luôn dựng ngược, càng tăng thêm vẻ phong thái hoang dã. Trông người thì cũng phải ngoại ngũ tuần rồi, mà mái tóc vẫn chải bóng lộn và cái đuôi sam tết mầu lủng lẳng sau lưng dài chấm đất. Thân hình vạm vỡ, bề thế ngồi cạnh Ung Chính như một tòa tháp, mồm nói theo điệu vung lên hạ xuống của hai ống tay áo trắng muốt dáng điệu dứt khoát. Long Khoa Đa bất giác nghĩ thầm rằng người như thế này chẳng trách người đời đồn là một "hung thần". Không biết hắn còn nhớ chuyện năm xưa bị ta tố cáo không nhỉ? Đang suy nghĩ lung tung thì nghe Ung Chính nói:
- Lượng Công, thế trong tay khanh bây giờ thực sự có bao nhiêu binh mã? Trẫm hơi khó tin con số bên bộ Binh. Nếu giờ này mà đại bản doanh nào cũng toàn là con số ma cả, tình hình đen tối khắp nơi, trẫm cũng không biết làm sao. Việc xuất chinh, trẫm đã quyết, ra trận dù một tí cũng phải chính xác, trẫm muốn biết sự thật của quân lính.
- Khởi bẩm chủ nhân - Niên Canh Nghiêu hơi khom lưng, nói oang oang: - Tiết chế quân của nô tài thực có 94.713 người, đúng với con số bên bộ Binh đã trình chủ nhân, nô tài do chính chủ nhân đích thân tuyển chọn, sai khiến, vốn không dám nói sai, càng không dám bẩm báo con số ma, xin chủ nhân yên tâm.
Ung Chính nhìn chằm chằm vào Niên Canh Nghiêu không chớp, hồi lâu mới nói:
- Ta tin khanh chứ, nhưng nghe nói Lặc-bố-tạng-đan-tăng có 15 vạn tinh binh, đã bao năm tung hoành chinh chiến vùng Tây bắc không ai địch nổi, những kị sĩ Mông Cổ này cưỡi ngựa, đâm chém rất thiện nghệ, hung hãn vô song, nên khanh không được khinh địch.
- Xin vâng, lời thánh huấn của chủ nhân, nô tài xin ghi lòng tạc dạ!
- Phải thêm quân cho khanh - Hình như ngồi xếp bằng tròn hồi lâu đã mỏi, Ung Chính nhổm dậy tụt xuống khỏi sập rồng, khều chân xỏ vào đôi dép gấm chậm rãi đi lại, hồi lâu mới quay về phía Long Khoa Đa nói:
- Khanh hãy truyền chỉ tới các doanh trại binh lính đồn trú tại bốn tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, Tứ Xuyên, Vân Nam tất cả điều động về dưới quyền chỉ huy của Niên Canh Nghiêu.
- Xin tuân chỉ!
- Còn nữa - Ung Chính cúi đầu suy nghĩ, rồi chậm rãi: - Lệnh cho đội quân chống bạo loạn của tướng quân Diên Tín đang đồn trú tại Du Lâm, có tới 5 vạn quân, yêu cầu ông ta đưa cả quân lương về bố phòng tại mạn Cam Túc, và theo lệnh sai khiến của Niên Canh Nghiêu. Như vậy, Niên Canh Nghiêu thực sự sẽ có 23 vạn quân, gần đủ số cần có rồi.
Ung Chính nói một câu, Long Khoa Đa lại "Dạ" một câu, rồi thưa:
- Tâu hoàng thượng, binh mã các tỉnh xưa nay vẫn chịu sự điều phối của bộ Binh, khi quốc gia cần điều động phải có lệnh đặc biệt của các tướng lĩnh cầm quân ngoài mặt trận. Nay tạm đình chỉ việc điều quân ở 4 tỉnh, để tránh việc ban quân lệnh chồng chéo, ngáng chân lẫn nhau.
- Được - Ung Chính gật đầu - hãy cứ làm theo lời khanh đi. Niên Canh Nghiêu, ở đây khanh không còn việc gì nữa, thôi trăm ngàn căn dặn thì cũng tựu trung lại một câu, năm Khang Hy thứ 57 dụng binh tại Thiểm Tây, chúng ta đã thất bại lớn, 6 vạn anh em binh sĩ Sơn Đông không còn sống sót người nào. Triều đình nay mong chỉ được thắng không được thua, khanh làm sao để rửa sạch mối nhục này.
- Xin lĩnh chỉ. - Niên Canh Nghiêu rời chỗ ngồi vội quỳ xuống, ngẩng mặt lên nghe xong, đập đầu thật mạnh ba lần, trả lời lớn: - Nô tài nhất định lập công lớn tại Thiểm Tây dâng lên chủ nhân.
- Thôi khanh về đi, Thập tam vương gia đang bầy rượu đợi khanh đến uống tẩy trần, ông ấy cũng rất thông binh pháp, các khanh hãy bàn bạc kỹ đi.
Ung Chính nói rồi xua xua tay, đợi Niên Canh Nghiêu đi khuất, mới quay lại cười bảo:
- Làm các khanh phải đứng mãi, những việc này các khanh không hiểu hết, nhưng nghe cũng tốt, thế nào? Sắp xếp như vậy được không?
Doãn Tự nghe hỏi, im lặng không nói, trong lòng ngổn ngang, muốn để cho Doãn Đề nắm giữ cánh quân này, giờ thì hi vọng tiêu tan, nhưng vẫn chưa cam chịu, trầm ngâm hồi lâu, mới cười mà nói rằng:
- Thánh thượng tính toán như thần, sắp xếp như vậy thì quá là hợp lý rồi. Nhưng theo ngu ý của thần đệ thì họ Niên kia tuy có tài giỏi thật, nhưng chưa đủ uy tín. Đại quân ra trận, lương thảo phải chuyển từ các tỉnh Đông nam lên, Niên Canh Nghiêu e không lo được chu đáo. Nên chăng xin hoàng thượng ban chỉ, để Thập tứ a-ca tiếp nhận lương thảo ở kinh đô rồi vận chuyển tiếp đến cho đại quân từng đơn vị, như vậy không lo thiếu lương thảo. Lúc tiên đế còn tại vị, Người đã nhiều lần dạy rằng đánh trận ở vùng Tây bắc là đánh bằng lương thảo, bằng tiền bạc, điều này thật chí lý, mong hoàng a-ca minh xét!
Ung Chính lòng dạ sáng láng, biết ngay ý đồ của Doãn Tự, nhưng nghe rồi vẫn tỏ vẻ cho là rất có lý mới cười bảo:
- Việc này trẫm đã nghĩ đến rồi. Thập tam, Thập tứ a-ca đều có tài cả, giao cho anh em chúng nó làm việc này đi. Khanh nói rất phải, đánh giặc ở vùng Tây bắc chính là đánh tiền, đánh gạo, nếu tất cả đều được như Nặc Mẫn tuần phủ Sơn Tây, tiền bạc đầy kho, thì trẫm còn phải lo gì?
Ba người bọn Trương Đình Ngọc nghe nói thì giật mình liếc nhìn nhau. Doãn Tự lại không biết có tấu chương của Đồ Lý Sâm, nên cười cười thưa rằng:
- Cứ theo hoàng huynh dạy, thì thần đệ nghĩ rằng ta nên lấy một trăm vạn lạng bạc ở kho Sơn Tây chuyển cho Niên Canh Nghiêu khao quân, rồi triều đình thông báo lệnh ban thưởng, nhân việc này mà thúc các địa phương khác đóng góp bù cho khoản thiếu hụt này của quốc khố ạ!
- Hay lắm! - Ung Chính mắt sáng lên, quay sang Trương Đình Ngọc - Lời nói của Bát a-ca coi như chỉ lấy nhé!
Ba vị đại thần, người nọ nhìn người kia, chẳng ai mở được miệng mãi rồi Trương Đình Ngọc mới quỳ xuống, khẽ thưa:
- Khởi bẩm, hoàng...