UNG CHÍNH HOÀNG ĐẾ

HỒI THỨ SÁU MƯƠI

Docsach24.com

ghe câu nói đó, mấy chục quan viên áo mũ sặc sỡ ở trước sảnh hoa từ bố chính sứ, án sát sứ đến các tư đạo và đám đông người của bộ Hình, các sư gia, còn thấy cả mười mấy vị quan của tỉnh thành, mọi người đều cụt hứng nhìn nhau cùng đứng dậy, chẳng hiểu vị quan khâm sai qua đường có liên quan dính líu ra sao mà lại đến tìm cái mờ ám gì ở đây. Nặc Mẫn gật đầu chào Đồ Lý Sâm đang ngồi ở ghế đầu, vội rời khỏi chỗ ngồi mặt mày lộ vẻ sợ hãi. Đồ Lý Sâm bây giờ mới hiểu Điền Văn Kính đã phạm tội ác ở Thái Nguyên. Ông ta chẳng nói chẳng rằng, bưng rượu trầm ngâm, thấy Điền Văn Kính mặc bộ áo thêu cò trắng, đội mũ trắng thoăn thoắt bước tới.

- Nghe nói khâm sai Đồ đại nhân đến? - Điền văn Kính và Nặc Mẫn chắp tay chào nhau, hai ánh mắt liếc rất nhanh. Điền Văn Kính nhìn một lượt số người ở đó và hỏi:

- Tại nơi đây ư? Cho hạ quan khấu thỉnh thánh an!

Đồ Lý Sâm lúc này mới nhìn thấy, thì ra Điền Văn Kính cận thị, trên người mình mặc hoàng mã qua ngồi đấy nhưng ông ta nhìn không thấy. Miệng mỉm cười đứng dậy nói:

- Ta chính là Đồ Lý Sâm.

Điền Văn Kính lúc này mới quay người lại bước lên một bước vung tay áo quỳ hai gối xuống hắng giọng mà thưa:

- Khâm sai Tây lộ tuyên chỉ thần Điền Văn Kính khấu tiếp khâm sai Sơn Tây tuyên chỉ Đồ Lý Sâm! Thần Điền Văn Kính cung thỉnh thánh an!

Khâm sai khấu tiếp khâm sai! Đó là sự thật tình, nhưng thực ra là câu nói thừa. Ai cũng thấy Điền Văn Kính là một tấm gương ngoan cường đất không thu trời không quản, nên muốn cười mà chẳng dám. Bỗng nhiên cả hội yến im ắng chỉ nghe thấy những tiếng pháo ở rất xa vọng lại đều đều như nồi cháo đang sôi lục bục. Như vậy là đã đến canh ba, đã đến giờ Tí ngày rằm tháng Giêng rồi. Đồ Lý Sâm cũng bị Điền Văn Kính làm cho đờ đẫn ra rồi, nhưng lúc đó miệng ông ta ngậm Thiên hiến tay nắm trọng quyền, đâu có thể để cho Điền Văn Kính nằm trong mắt được? Một lát sau nói lạnh nhạt:

- Thánh vẫn tự an! Khâm sai Đồ Lý Sâm xấu hổ vì nhận đại lễ của ngài. Ngài chớ vội đứng lên, có phụng chỉ hỏi ngài mấy lời!

- Thần xin lắng nghe thánh dụ!

- Phụng chỉ hỏi Điền Văn Kính - Đồ Lý Sâm lên tiếng: - Điền Văn Kính là quan nhỏ kinh sư, phụng chỉ đến miền Tây vào đại doanh của Niên Canh Nghiêu truyền chỉ. Việc chính là như vậy, chưa hoàn thành công cán, đi tìm thú vui chơi, can dự vào chính vụ địa phương, hà cớ gì mà gây chuyện vô căn cứ, tố cáo tuần phủ Sơn Tây Nặc Mẫn tham công yêu sủng, nịnh hót hoàng thượng! Trẫm lại là một vị chúa có thể lừa dối hay sao?

Nói xong liền nhìn chằm chằm vào Điền Văn Kính. Điền Văn Kính vẫn ung dung đàng hoàng cúi đầu đáp:

- Thần phụng chỉ đến công cán ở miền Tây, nhưng nguyên là bộ Hộ đã nhiều lần chỉ thị, giao kỳ hạn phải thanh lý tài chính ở các tỉnh Sơn Tây, Trực Lệ, Hà Nam, ghi vào hồ sơ lưu trữ. Thần đã hỏi về vụ thất thoát ở Sơn Tây, không hề có ý can dự vào việc của khâm sai, với thân phận một ty quan bộ Hộ đi kiểm tra kho Sơn Tây. Thần và Nặc Mẫn không thù oán nhau, chính vì chúa thượng là người không thể lừa dối được, thần càng không dám không hoàn thành chức trách, xin thánh thượng minh giám!

Những lời nói đó người ta dự đoán được, ngay cả Nặc Mẫn cũng không ngạc nhiên, bỗng chốc nét mặt đỏ bừng, rất muốn hỏi một câu:

"Sao ngài không sớm nói ngài là quan bộ Hộ kiểm tra?". Nhưng lúc này Đồ Lý Sâm nói thay lời thiên tử, bất kể kẻ nào nói xen vào đều là khi quân, đành nuốt nước miếng, con mắt vô hồn nhìn dồn vào vị quan cứng cổ nghênh ngang tới Sơn Tây quấy rối này, lửa ở trong lòng bốc lên cuồn cuộn. Đồ Lý Sâm cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng lúc này cũng chỉ biết thi hành mệnh lệnh nên hỏi tiếp:

- Bây giờ thất thoát ở toàn tỉnh Sơn Tây đã bù vào đầy đủ, mọi việc kiểm tra xong, sổ sách tiền nong có phù hợp không?

- Về sổ sách không sai.

- Tất nhiên về sổ sách không sai - Đồ Lý Sâm đã học thuộc lòng lời nói của Ung Chính - Cũng không nhục danh tiết của con người, là thành lý thành tâm ở chỗ nào? Trẫm cho Nặc Mẫn là phủ thần số một ở thiên hạ, không sai. Nếu Nặc Mẫn ít nhiều có giấu giếm, trẫm cũng rất xấu hổ với phủ thần trong thiên hạ! Ta hỏi Điền Văn Kính còn có điều gì muốn nói hay không?

Nói xong mắt nhìn chằm chằm vào Điền Văn Kính.

Điền Văn Kính liếm liếm môi, những lời nói đó của Ung Chính khoét sâu vào từng chỗ như vậy, ngay ông ta và Ô Tư Đạo cũng không ngờ tới, mà còn bênh vực Nặc Mẫn đến thế, càng làm cho người ta bất ngờ, nếu cứ tiếp tục làm tới thì không phải là đấu với Nặc Mẫn mà là trực tiếp quét vào mặt Ung Chính. Điền Văn Kính suy đi tính lại rồi cúi đầu than rằng:

- Thần ngu muội. Nặc Mẫn đúng là "phủ thần thứ nhất thiên hạ", hoàng thượng hỏi đến như vậy, thần còn gì để nói nữa? Bái phục thánh tài!

- Tiến vào! - ánh mắt Đồ Lý Sâm như bốc lửa, ông hô dứt khoát: - Lột mũ Điền Văn Kính!

- Tuân lệnh!

Hai tên lính thân cận đáp lời, cùng tiến lên. Nhưng Điền Văn Kính xua tay, mặt trắng bệch hai tay run run vặn chiếc khuy pha lê trên mũ ra, đưa cho tên lính.

- Điền đại nhân, - Đồ Lý Sâm mỉm cười tiến lên phía trước hai tay đỡ Điền Văn Kính dậy - không nên quá đau buồn như vậy. Có hàng nghìn hàng vạn người phải lột mũ cách chức vì công việc, nổi chìm là chuyện thường tình, treo mũ lên có thể làm bạn với mọi người. - Nào! Uống rượu, ta sẽ nén cái kinh hoàng này cho đại nhân!

Nặc Mẫn bèn vội vàng cho người rót rượu, hai tay bưng đến kính mời Điền Văn Kính, cười mà rằng:

- Văn Kính đến Tấn đã hơn một tháng rồi, rất không phải với đạo làm chủ! Nghĩ xem, chẳng qua đó là cơn ác mộng dường như chuyện của ngày hôm qua vậy. Ở đây Đồ đại nhân có thể làm chứng được rồi. Hôm nay huynh gặp phải sự khiển trách của thánh thượng, không phải vì anh em mà quá đà... biết đâu Văn Kính hồi Kinh triều đình lại có ân chỉ.

Điền Văn Kính nghe những lời khuyên giả dối này của Nặc Mẫn, chẳng nói năng gì, nâng cốc rượu lên uống một hơi cạn luôn rồi nghiêng cốc cho mọi người xem. Ông đi thẳng đến bàn nhất hất chân ngồi xuống, mặt phừng phừng khí thế, Đồ Lý Sâm thấy ông ta khí dũng như vậy, bỗng động lòng, thoáng qua một ý nghĩ: "Người này thật là hào kiệt!".

Nặc Mẫn thì khoái trí như say rượu, trên lưng đeo một cái túi, chỉ muốn cười nhưng sợ mất tư cách, mọi người đều cho rằng ông ta đang tìm tòi thu thập ý làm thơ, nhưng lại nhìn thấy ông ta xua tay nói:

- Ném hết pháo trúc ra! Châm lửa đốt!

Tiếp theo những tiếng pháo "ùng oàng" như tiếng mìn nối tiếp nhau nổ, mười hai hộp lửa pháo hoa thi nhau phun hoa nhả khói mịt mù làm cho cả khu vực sáng lên rực rỡ. Vầng trăng tròn vành vạnh tỏa sáng xuống mặt đất như rải bạc, dưới ánh sáng mênh mông đó một đoàn quan viên cùng ngồi bên nhau nhưng mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng, họ mời nhau uống rượu với những thích thú khác biệt.

Một lúc sau rượu vào lời ra, tiếng nói đã nhiều dần lên. Khởi đầu tranh luận về đồ cổ, vò nhà Thương, đỉnh nhà Chu, gạch nhà Tần, ngói nhà Hán loạn xạ sau đó có người nói đến âm nhạc nào là nhất khí, nhị thể, tam loại, tứ vật, ngũ thanh, lục luật, thất âm, bát phong, cửu ca, nói đến sùi cả bọt mép. Còn trên hàng ghế nhất Nặc Mẫn, Điền Văn Kính và Đồ Lý Sâm chẳng ai nói câu nào, một người không biết nói gì, một người không muốn nói, còn một người không thích nói, mỗi vị một cốc thầm thể hiện với trăng.

- Tam vị đại nhân sao mà ngồi buồn thế? -.Một tên huyện lệnh uống say lắc lư tiến đến, nheo mắt rót rượu cho ba người và nói: - Hôm nay là ngày vui quá... hai vị khâm sai... Ồ! Sao mà cứ uống rượu suông thế nhỉ? Hạ... hạ thần xin kể một câu chuyện... chuyện cười cho các vị nghe...

Nói xong nhìn Điền Văn Kính. Khi Điền Văn Kính để ý thì ra đó là Phan Quế, huyện lệnh huyện Bách Sơn, lần thanh lý thất thoát này, đầu tiên là thanh lý ở chỗ hắn, biết ngay là hắn đến nhất định kêu khổ kêu sở nên cười mà rằng:

- Người ta vẫn nói: - Phán Cao kết quý, tên của nhà ngươi có hai chữ "Phan Quế" (phán quý) như vậy là vẹn toàn rồi. Như ta ngày nay còn chưa được "quý", đâu có chuyện cười gì, chỉ ngồi mà nghe thôi.

Phan Quế mượn rượu giả điên nói:

- Đại nhân, ta nói... nói là sự thật! Ừ... ta đã phát run phát sợ bởi thời Khang Hy năm thứ 57, khi qua Bộc Dương, bị nhỡ chỗ nghỉ, trước không làng sau không quán, ta đành phải liều nghỉ dưới vách núi không ngờ lại gặp quỷ!

Nói tới đây, Phan Quế nói lưu loát hơn không lắp bắp nữa. Người ngồi ở đó nghe thấy huyện lệnh nói đến ma quỷ, đều ngừng tranh luận, chỉ còn nghe tiếng Phan Quế nói:

- Ngày đó đúng vào đêm rằng tháng Bảy, trời về đêm đã se se lạnh, quá nửa đêm lạnh nên ta tỉnh giấc kéo chăn đắp lại định ngủ tiếp, thì nghe ở gần đó có tiếng mấy người đang ngâm thơ... Ta nghĩ, trời khuya như thế này sao lại có người chăm thế? Khi nghển cổ nhìn thì ở trên bãi cát Kiều Tây có bốn người đang ngồi, già nhất là một lão khoảng năm mươi tuổi, một người hơn bốn mươi tuổi, còn hai người nữa khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt người nào cũng như bị thối rữa. Lão già nói: Hôm qua mưa gió buồn tẻ, tối nay có trăng soi tuyệt đẹp, chúng ta ra đề làm văn, thi xem ai cao ai thấp!. Ba tên còn lại nói: - Được!

Thế là lão già rút ở trong ủng ra mấy cuốn giấy chia cho ba người kia, bốn người nhắm mắt nheo mày, lắc la lắc lư lẩm nhẩm phá đề. Đúng lúc này có một luồng gió thổi qua, ta rùng mình nghĩ chúng nhất định không phải là người, nhưng ta vẫn muốn nghe xem văn thơ của chúng thế nào biết đâu lại có thể dùng được. Qua một lúc, ước chừng ăn xong một bữa cơm mới nghe thấy lão già than thở rằng: Hôm nay văn vẻ bí quá, chỉ nghĩ ra một câu hay thôi, sao thế nhỉ? Mấy tên quỷ kia cũng phụ họa theo: "Đúng thế, tối nay không biết vì sao, chỉ nghĩ ra mỗi một câu phá đề, sau không thể nghĩ ra được nữa". Ta nghĩ, cái này nhất định là do quỷ thần điểm hóa đề mục khảo trường của ta. Ta chú ý nhìn thì thấy lão già đỡ lấy quyển của tên trung niên, đọc:

- Ừ, tốt! Thị sở dĩ nhi quan sở do, sát sở an nhi nhân yên dữu! Tuyệt lắm!

Lúc này văn vẻ đã rõ hay dở thế nào? Trong lòng ta lại quá về suy đoán đang ngẫm nghĩ thì lão già lại bình:

- Câu đầu có thể coi là được rồi, nhưng còn câu thứ hai xem ra còn thiếu tính bao quát, các người xem ta đây: Thị sở dĩ nhi quan sở do, sát sở an nhi yên sấu sấu. Thế nào?

Bọn quỷ lập tức ồn ào vỗ tay tán thưởng. Tên quỷ già vuốt râu cười nói:

- Việc làm văn này sai một ly đi một dặm, chính vì vậy nếu ngươi sống thời gian dài năm bậc, mà ta cũng sống như vậy ở cuối của bậc bốn, thì thực tế ta làm văn không đủ ý nghĩa được bằng ngươi.

Nghe hắn nói hai câu phá đề tắc tị như rắm chó thế mà hắn dương dương tự đắc, tôi phải vội trùm chăn để cười thầm. Lại nghe tên quỷ già hỏi hai tên trẻ:

- Các ngươi còn trẻ, đầu óc mẫn tiệp tại sao lại để quyển trắng thế?. Một tên quỷ trẻ nói:

- Ta sao bì được với lão sư? Ngài là người đã ba năm vào trường thi rồi, tuy rằng chưa giành được công danh, cuối cùng thì cũng kiếm được cái mũ mà đội, ta là loại ác sinh lạc tử nên ta sợ thi lắm, tài năng kém cỏi chỉ còn cách chui vào đống tiền thôi, còn nói gì tới việc làm văn nữa chứ?

Nói xong, hai tên quỷ lấy tay khỏa vào đống tiền to sáng ánh trên bãi cát, nói tiếp:

- Có bổn phận làm tiền mới là quỷ khôn, như ngày nay đây, thế giới này còn ai bàn luận văn chương?

Nghe đến đây thật sự tôi không chịu nổi nữa, nghển cổ lên kêu to một tiếng "Học Chính đã đến, bất kể là người hay ma quỷ, tất cả đều do văn chương định mệnh"... Kêu xong ta mới hối hận, vạn nhất nếu bốn tên quỷ mà lôi mình xuống nước thì mình ứng phó sao đây? Nào ngờ bọn chúng nghe nói bất kể người hay ma quỷ, tất cả đều do văn chương định mệnh, thì chúng sợ hãi đứng ngay người trên đất, mặt như tro tàn, toàn thân run rẩy hóa vào đám sương mù biến mất. Tôi vẫn cho rằng bọn nó lấy bạc ở trong kho Phan, tiến lại gần xem thì ôi thôi rất chán. Mả mẹ nó chỉ là một ít tiền giấy.

Phan Quế nói đến đây, mặt đỏ bừng nhìn Điền Văn Kính, cười hì hì nói:

- Điền đại nhân, hạ quan kể câu chuyện quỷ này nghe được không?

Điền Văn Kính lăn lộn ở tỉnh Tấn này hơn một tháng, lý lịch của ông ai cũng biết, trong lời kể của Phan Quế có bao hàm cả ông, rõ ràng là nói Điền Văn Kính "ba lần vào trường thi" tiếng tăm lụi dần, dựa vào bổ sung mà được làm quan, lại mượn chuyện tiền giấy để mỉa mai ông về chuyện tiền bạc trong "Phan khố". Câu chuyện này tuy dàn dựng không ly kỳ nhưng nó rất hợp với lòng người. Thế là nó được mọi người đồng thanh tán thưởng:

- Phan lệnh xứng đáng là tiến sĩ thực thụ, có phép thuật đuổi ma quỷ!

- Về luận văn chương, hay!

- Đuổi xong bọn quỷ, lão Phan không đánh thố thán 1 của chúng ở bờ sông chứ?

Mọi người cùng cười nói, ai nấy đều nhìn Điền Văn Kính với chiếc mũ quan đã bỏ đỉnh. Mắt Điền Văn Kính chẳng nhìn thẳng vào Phan Quế, mà tần ngần nhìn mấy hộp lửa đang dần lụi tàn sắp tắt, mãi hồi lâu sau mới thở dài nói:

- Ngươi là huyện lệnh Bách Sơn, Bách Sơn thượng dựa vào thế đất dốc có mười tám địa ngục những tượng đất nung. Đối với ngươi thì đó chẳng qua chỉ là những con rối bằng đất mà thôi, nó chẳng nghĩa lý gì, nhưng ta đến xem thì có nhiều cảm xúc tốt đẹp. Chính nơi đây có biết bao nhiêu thiện nam tín nữ đã đem hương hoa lễ phẩm đến lễ bái, họ có ý đồ gì? Chẳng phải thường ngày dâm ác tham tài, trong lòng sợ hãi trống trải, làm ít hương khói kêu quỷ khóc thần để tránh gặp những tai nạn bất thường.

Tiếng ông ta không to, nhưng câu nào câu ấy chắc như gang thép, mọi người đều như có bệnh tim, bỗng chốc câm như hến, chỉ còn biết nhìn vào chiếc chày lửa 2 đang lách tách lách tách hừng hực xuất thần.

Nặc Mẫn vốn rất phấn khởi, hoàng thượng vừa lên ngôi, quần thần bách quan đều chưa thuộc hết thế mà mình đã được khen là "phủ thần loại số một trong thiên hạ". Đó chẳng phải là chuyện vinh hạnh quá hay sao? Thế nhưng chẳng hiểu vì đâu, đối mặt với hai vị khâm sai trong lòng ông dần dần cảm thấy không ổn. Điền Văn Kính thi hành chức trách không thuyết phục đó là việc trong lúc thanh lý, Đồ Lý Sâm còn trẻ như thế đâu đến nỗi kiêu căng ngạo mạn làm vậy, mà trong yến tiệc không nói câu nào chỉ biết rót rượu uống tì tì? Nghĩ vậy liền đứng dậy cười mà rằng:

- Sao lại cứ uống rượu suông khô khốc như thế? Ai có chuyện vui cười kể một câu để Đồ đại nhân thư giãn?

- Chuyện cười thì không có - một viên quan ngồi ở bàn thứ hai đến trước bàn Đồ Lý Sâm, bưng rượu mời ba người uống và nói:

- Bỉ chức là Sa Bổn Kỷ huyện lệnh Thái Nguyên. Điền đại nhân đến kiểm tra Phan khố, mở đầu chính là bỉ chức phục vụ. Không phải là rượu che mất mặt mà làm phiền đại nhân. Lúc đầu ngài đòi kiểm tra sổ sách, ta đã khuyên ngài như thế nào? Nặc trung chủng lên nắm quyền, việc đầu tiên là thanh lý Phan khố, liền ngay một loạt phạt hai mươi ba quan viên làm thất thoát hàng vạn lạng bạc, khi Thánh tổ da còn tái vị đều đã tăng cường khen ngợi! Thưa đại nhân, ta mượn rượu khuyên ngài một câu mình đã không muốn, đừng ép người khác, huống hồ người ta đã không ngay, lại chỉnh người khác cho ngay thẳng được không?

Đồ Lý Sâm ngoài việc tuyên chỉ, còn phải thực thi mật dụ "quan sát thái độ công việc ở tỉnh Tấn", ninh chỉ, ám chỉ, tông chỉ đều có sự khác nhau. Ông ta thực ra không hiểu hết ý đồ của Ung Chính, bởi vậy ngoài việc tuyên chỉ ra không dám nói nhiều, nay thấy mọi người mượn rượu nói xấu Điền Văn Kính, vỗ đít ngựa của Nặc Mẫn, chẳng còn ra thể thống gì bèn chậm rãi đặt cốc rượu xuống hỏi:

- Huyện lệnh Sa, lời nói đó của ngươi ta không rõ lắm. Mình đã không muốn đừng ép người khác còn có thể nói được. Nhưng "mình đã không ngay không thể chỉnh ngay người khác" là ý tứ gì?

- Đồ đại nhân! Điền Văn Kính hai tay chắp lại nói: - Loại ngu đần thô lỗ như vậy chẳng cần phải tính toán với chúng. Chẳng qua hắn thấy ta đến vận này thì mò tới mượn gió bẻ măng. Giậu đổ bìm leo đó là chuyện thường tình mà.

Ông ta hừ một tiếng cười mà nói tiếp:

- Nghĩ rằng Điền Văn Kính ta cũng như ai đó dễ chỉnh trị ư? Nói cho người họ Sa ngươi rõ, giấc mơ đẹp dễ tỉnh, hoàng lương khó nhừ! Không làm rõ vụ án thất thoát ở đây, ta quyết không qua Phần hà 3!

- Ta làm sao mà lại là người ngu đần thô lỗ!

- Ngươi có biệt hiệu là "sát bất tận", làm việc thì lừa lọc cấp trên, bóc lột tiểu dân, danh thực tương phù, cho nên là ngu đần thô lỗ! - Điền Văn Kính đỏ mặt tía tai, đập nhẹ xuống bàn:

- Khi mới đầu kiểm kho, nhà ngươi như con chó điên chạy theo ta, nay lại lật cái mặt ra như thế, ta còn muốn nói thêm một câu nữa, nhà ngươi ngu đần vô sỉ!' Nói để các chư vị biết, ta đã dùng danh nghĩa quan khâm sai, niêm phong Phan khố của các ngươi rồi!

Phan Quế và Sa Bơn Kỷ hai người vừa mới trợn mắt, mồm loa mép giải, đã sợ đến nỗi đờ mắt câm miệng trước mọi người, cái câu "niêm phong Phan khố" nghe mà rợn cả tóc gáy. Mấy chục viên quan nhìn dồn cả vào Điền Văn Kính, chẳng hiểu ông ta bị cái bệnh gì mà lại dám to gan đến vậy.

- Người họ Điền, - Nặc Mẫn đổi giọng, vừa ấn bàn đứng dậy vừa nói:

- Kiểm tra niêm phong Phan khố là phải xin thánh mệnh! Ta chỉ là một tuần phủ Sơn Tây thì không có quyền này! Ngươi là người của bộ nhỏ mà làm rối ren chính vụ Sơn Tây ta, cứ coi như ngươi đã người làm việc của hoàng thượng thì ngươi có còn mặt mũi nào nữa không? Ngươi cả gan điên cuồng như vậy! Ngươi đã tự lột mũ quan của mình đấy, người đâu? Lôi hắn ra khỏi ghế!

- Tuân lệnh!

Mấy tên lính đáp một tiếng rồi hùng hổ nhảy vào, Điền Văn Kính đứng phắt dậy, mặt hầm hầm "ầm" một tiếng, đạp đổ luôn cái ghế mình ngồi, nói đanh thép:

- Ta đã phái người vượt 600 trạm tức tốc dâng tấu lên hoàng thượng. Không cần tính mệnh, không cần làm quan, nếu ta không vạch ra được vụ án thất thoát thanh lý ở Sơn Tây thì không chịu!

- Ngươi thật ngông cuồng! - Nặc Mẫn gào lên: - Hoàng thượng hôm qua gửi dụ về, lệnh cho ta rút 10 vạn lạng trong kho cứu tế mất mùa ở Quan Xuân Nhạn môn. Ngươi niêm phong kho, người Sơn Tây chết đói, ta nhất định tiền trảm hậu tấu, lấy mạng sống của ngươi.

Đồ Lý Sâm cũng sớm đứng dậy, chậm rãi vòng qua mấy cây chày lửa nghĩ ngợi rất căng thẳng. Đóng cửa kho là việc cực kỳ lớn, giống như là đình chỉ lưu thông tài chính trong tỉnh, nếu như việc đóng cửa mà làm sai thì Điền Văn Kính chỉ còn đường chết. Nhưng Điền Văn Kính biết rõ điều đó, vì sao dám liều với hậu quả sau này? Ông ta biết rằng, lúc đó mình cũng liên quan giữa Điền Văn Kính và Nặc Mẫn thì không thể có thái độ trong sáng nữa rồi, nghĩ tới đó liền bước tới trước mặt Điền Văn Kính hỏi:

- Vì sao?

Nghe giọng Đồ Lý Sâm có một áp lực cực lớn ngay cả Nặc Mẫn cũng không kìm được sự sợ hãi lạnh người.

- Xin đáp lời Đồ đại nhân, - Điền Văn Kính hơi cúi người nói: - Người của Nặc Mẫn ngang nhiên nhảy bổ vào dịch quản hàng khâm sai của ta, bắt Dẫn Đệ là nhân chứng trong tay ta. Bởi vậy ta nghi kho của hắn không thực, cứ niêm phong kho trước đã sau hẵng hay. Sĩ chỉ có thể chết chứ không chịu nhục, Nặc Mẫn sỉ nhục ta quá tệ, ta là một quan khâm sai như vậy hắn đã sỉ vả hoàng thượng. Ta quyết không tha cho hắn!

Đồ Lý Sâm quay sang hỏi:

- Nặc Mẫn đại nhân, có chuyện như vậy không?

Nặc Mẫn gật đầu nói:

- Chính là cô gái mà ta vừa nói đó. Đó là việc Lãnh nha môn làm ở cửa thành Thái Nguyên. Ta cho rằng không làm sai. Điền Văn Kính vốn không phải là khâm sai đại thần chỉ là chuyên viên tuyên chỉ khâm sai cho nên dịch quản cũng không phải là hành dinh khâm sai đại thần. Thánh tổ hoàng đế đã sớm có chiếu dụ rõ ràng, văn võ bách quan không được chơi bời đĩ điếm. Điền Văn Kính đã nói Dẫn Đệ là nhân chứng trong vụ án kho bạc thất thoát ở Sơn Tây như vậy về lý thì phải đưa cô ta tới nha môn Niết ty thu lưu hậu thẩm, tại sao lại để nuôi dưỡng trong dịch quản? Mặt khác, trong kho bạc và sổ sách là hai phần riêng biệt. Điền Văn Kính tự mình đã thừa nhận, ngay cả Điền Văn Kính cũng phải mang tội danh vu cáo. Dẫn Đệ là dân kiện lên quan, bản thân hắn cũng có tội nếu như sự kiện cáo đó không có thật, lẽ nào lại không bắt hắn về quy án?

Nặc Mẫn đã từng có hai năm bồi bút ở bộ Hình. đã thuộc lòng "luật Đại Thanh", hiểu về kiện tụng nói vanh vách, còn Điền Văn Kính đột nhiên nói một câu chêm vào lạnh như băng:

- Nặc Mẫn đại nhân, người có chứng cứ gì nói ta đàng điếm đây? Hôm nay ở dinh đã báo, Vạn tuế da nghiêm chỉ nhắc lại sự việc đốc thúc các nơi phải nghiêm khắc thực thi chiếu dụ ban trước cữu vạn tuế, vì Thánh tổ da tâm tang ba năm. Lúc này thành Thái Nguyên bắn pháo đốt lửa là vì cái gì? Ngài nói xem nào để người học trò ta được rõ?!Ngài phải biết rằng, tiên đế tử cung thờ tại đại nội giá băng chưa đầy ba tháng đâu, xin dám hỏi ngài rằng ngài đã cung chúc gì chưa? Nói thật cho ngài biết, không những ta niêm phong kho mà ta cũng đã dán cáo thị; để cho quan lại, nhà buôn và những người có nợ ở kho ra vào giải quyết trong ba ngày. Sau ba ngày kho bạc Sơn Tây lập tức chuyển về Nam Kinh để đúc lại. Ta nghĩ rằng Nặc đại nhân nghe được tin này rồi, sao không vui lên?

Dường như có tiếng sét nổi lên giữa trời quang, trên mọi chỗ ngồi đang im như chết, như núi hoang chùa cổ, chẳng có tiếng chim kêu thì bỗng có những tiếng ồn ào nhưng không rõ họ đang tranh cãi điều gì.

- Sao? - Nặc Mẫn toát mồ hôi trán, hỏi nhát gừng: - 300 vạn lạng... tất cả chuyển về Nam Kinh ư?

- Đúng. - Điền Văn Kính ngẩng đầu kiêu hãnh- lôi cái tẩu thuốc ở trong lòng ra, châm lửa từ ngọn nến hút và nói trong khói thuốc nghi ngút: - Đem đi toàn bộ!

Mặt Nặc Mẫn biến sắc, con tim đập thình thình loạn nhịp, hai tay nhớp nháp mồ hôi. Một lúc lâu sau định thần lại, cắn răng nhìn Điền Văn Kính đang hút thuốc sòng sọc bằng ánh mắt căm thù, rồi cười khanh khách mà rằng:

- Nghề đúc bạc ở Thái Nguyên có thể đúc được bạc "Thủy hệ" so với Kinh Điện cùng kiểu cùng dáng, có truyền thống hơn ba trăm năm nổi tiếng thiên hạ, có thể đạt tới một chín một mười, cớ sao ngươi phải chuyển về Nam Kinh để luyện đúc?

- Bởi vì ta tin quan viên Sơn Tây của ngài! - Điền Văn Kính ngẩng đầu cười nhạo nói - 297 quan viên của Thông tỉnh trên dưới khác nhau đã thông đồng lừa gạt triều đình, các ngươi phạm đại tội khi quân. Đã va đầu vào đinh rồi đấy!

Đồ Lý Sâm cũng ngơ ngác thẫn thờ. Đây là lần đầu tiên ông can thiệp vào việc hành chính của địa phương, không hiểu được hết những trò ma mãnh quỷ quái về sự lừa lọc tiền bạc của quan viên. Ông chỉ hiểu rằng, không thỉnh chỉ mà tự quyền đóng cửa kho bạc là việc lớn lao, cũng không hiểu rõ uy lực của tờ cáo thị thế nào? Nghĩ vậy Đồ Lý Sâm quay mặt nói với Nặc Mẫn:

- Vụ này đã vượt xa điều ta nghĩ. Nặc công có chương trình gì chưa?

- Chương trình của ta là lập tức giải tỏa! - Nặc Mẫn đột nhiên gào lên thất thanh: - Lập tức xé tờ cáo thị đó đi!

Điền Văn Kính thổi "phụt" tắt ngọn lửa đảo mắt nhìn mọi người một cách khinh bỉ, bước tới trước mặt Đồ Lý Sâm, hợi cúi người nói:

- Đồ đại nhân!

- Ồ!

- Ta muốn mượn ngài một ít đồ.

- Cái gì?

- Mượn túi thuốc của ngài một lúc. - Điền Văn Kính ho khan một tiếng, giơ tay nói: - Sang phía bên kia đường sảnh hoa nói vài lời được chứ?

Đồ Lý Sâm cũng vẫn muốn biết trong quả bầu của Điền Văn Kính có bán thuốc gì, liền thuận ý gật đầu. Nặc Mẫn vừa quay người vừa nói to:

- Có cái gì mà không dám cho mọi người nghe? Cứ nói trước mọi người đi?

Đồ Lý Sâm dường như không nghe tiếng, đưa mắt nhìn quanh và cùng Điền Văn Kính tiến vào sảnh hoa, bọn lính hầu hạ ông vội chạy tới chắn lấy cửa chính bảo vệ chắc chắn khu vực dưới mái hiên sảnh hoa.

--------------------------------

1

2

3

Một cách tiêu độc sau khi đánh trừ ma quỷ.

Người dân vùng Sơn Tây thường làm để đốt vào đêm rằm tháng Giêng.

Con sông ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.