Tôi thật sự không biết thuật ngữ ấy đến từ đâu. Chắc chắn không phải từ nghĩa trang Sleepy Hollow tại Nhà thờ Hà Lan cổ ở Hạt Westchester. Với hai mét đất đào lên cạnh mộ Connor Brown, không hề có dấu hiệu gì của một chiếc quan tài. Chỉ có đống bùn dơ bẩn cao lên gấp đôi khi cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng thịch mỏng dẹt của cán xẻng chạm vào gỗ.
Ít nhất thì tôi cũng không phải tự mình đào bới trong nghĩa trang cổ nổi tiếng này, nghe nói là nơi an táng của Washington Irvy và một vài ông tổ nhà Rockerfeller.
“Đáng lẽ họ nên đặt tên bộ phim truyền hình đó là Phía sâu bốn mét”. Tôi nói với viên cảnh sát đang phả khói thuốc đứng sát cạnh mình. Tôi đoán là anh chàng không biết tới HBO, bởi anh ta không hề hiểu câu nói đùa. Đương nhiên rồi, ánh nhìn trống rỗng của viên cảnh sát cũng có thể chỉ là sự kết hợp nhợt nhạt của nỗi mệt mỏi và niềm oán giận.
Mục tiêu của tôi là tới nơi rồi đi khỏi nhanh chóng và lặng lẽ hết mức có thể. Như vậy đồng nghĩa với một nhóm thợ đào bới, không máy móc ầm ĩ bắt đầu công việc lúc hai giờ sáng. Ánh sáng ban ngày chói lọi và một đống lớn là những thứ cuối cùng tôi mong muốn.
Bên cạnh tay cảnh sát sắt đá, tôi còn có ba công nhân từ nghĩa trang. Sau khi sắp đặt những chiếc đèn pha, họ đào bới trong khoảng một tiếng đồng hồ. Người còn lại ở cùng chúng tôi là viên lái xe từ phòng thí nghiệm bệnh lý của FBI. Trông cậu chàng vừa đủ tuổi để nhận bằng hành nghề.
Tôi hé nhìn viên cảnh sát cạnh mình một lần nữa. “Nói về kíp làm ca ba mà xem, hử?”.
Không một tiếng cười lớn hay cười khẩy đáp trả. Cứ như thế đi, tôi nghĩ.
Vậy nên tôi dồn sự chú ý lại lỗ hổng trên sân. Đứng bên chiếc quan tài đã mở một nửa của Connor Brown là ba người làm công của nghĩa trang. Họ đang chuẩn bị buộc dây vòng quanh tay cầm, nhưng trông có vẻ không vững chãi lắm.
“Các anh chắc là mấy thứ đó sẽ giữ được cả đống này chứ?”, tôi hỏi.
Cả ba đều nhìn lại. “Nên như thế”, người cao nhất đáp, trông anh ta tầm một mét bảy. Tuy thế vốn tiếng Anh của anh chàng khá ổn. Hai người còn lại chỉ thông thạo việc gật đầu.
Dây đai được buộc chặt và ba người đàn ông chui ra khỏi hố. Họ nâng chiếc khung nhôm với một tay quay gắn kèm, kéo nó ra khỏi hố trước khi móc vào đầu kia của đai.
Đột nhiên có một tiếng động.
Cái quái gì thế?
Thật ra đã không một ai thốt lên những lời đó, nhưng nét mặt chung của tất cả đã cho thấy rõ rằng mọi người đều đang nghĩ về một thứ. Nghe giống như tiếng rắc của cành cây, có thể là tiếng bàn chân. Nhân Mã không đầu ló mặt cho một cuộc dạo chơi muộn ư?
Tất cả chúng tôi đều đóng băng và lắng nghe một lần nữa. Phía trên đầu là tán cây sồi đung đưa, kẽo kẹt và rên rỉ. Nhưng tiếng động không trở lại.
Ba người làm của nghĩa trang - trông không có vẻ kinh hãi như chúng tôi - quay trở lại với công việc và bắt đầu lắp quay tay.
Quan tài của Connor Brown được nâng cao một cách chầm chậm.
Như một lời ám hiệu, những cơn gió thổi ngày một mạnh hơn. Một cảm giác lạnh lẽo đột ngột luồn trong không khí và kéo lên tận xương sống của tôi. Không hẳn là quá mê tín nhưng tại thời điểm ấy tôi không thể không băn khoăn về những gì mình đang làm. Quấy rối người đã khuất. Đùa giỡn với trật tự của vạn vật.
Tôi có một cảm giác không ổn về chuyện này.
Tách!
Âm thanh rạch toang qua cơn gió, dội lại trong đêm. Không phải cành cây. Lần này còn ầm hơn gấp mười lần. Một bên tay cầm quan tài đã vỡ thành từng mảnh, khiến cho bản lề bật tung cùng tiếng rít kinh khủng tựa như tiếng móng tay chà xát trên bảng đen. Những thứ bên trong tràn dần ra ngoài như một cuộn phim quay chậm. Thi hài của Connor Brown.
“Chúa ơi, thật kinh tởm!”, tay cảnh sát bên cạnh tôi thét lớn.
Chúng tôi chạy vội tới mép hồ và bắt gặp một thứ mùi thối rữa. Tôi vội ngậm chặt miệng theo phản xạ, hai tay ôm cổ và lùi lại - nhưng trước đó đã kịp nhìn thoáng qua. Một khuôn mặt đang phân hủy, những thớ thịt trắng phớ, nhãn cầu lồi lên trong hốc mắt rỗng toác, cái nhìn đờ đẫn nhắm thẳng vào tôi.
Những người làm của nghĩa trang đang chửi rủa bằng thứ ngôn ngữ lẫn lộn giữa Tây Ban Nha và tiếng Anh trong khi tên nhóc từ phòng thí nghiệm bệnh lý chỉ đứng lắc đầu. Cạnh tôi là tay cảnh sát. Đang nôn ọe.
“Giờ thì chúng ta làm cái quái gì?”. Tôi hỏi.
Câu trả lời có dạng một chiếc thang. Những người đào bới phải quay trở lại xuống hố. Cách duy nhất để lấy thi hài là vác nó lên.
“Làm ơn, chúng tôi cần giúp đỡ”, người phát ngôn của nhóm thợ nghĩa trang nói.
Đó là quyết định dễ dàng nhất của tôi.
Tôi quay sang viên cảnh sát, lúc này vẫn đang nghiêng người ho bật ra phần còn lại của bữa tối. Anh ta nhìn lại tôi với bộ mặt nhợt nhạt và hoài nghi bậc nhất. “Tôi ư?”, anh chàng há hốc mồm. “Xuống dưới đó?”.
Nụ cười mỉm của tôi đã nói lên tất cả.
Xin lỗi nhé, anh bạn, nhưng lẽ ra anh đã nên cười với câu chuyện đùa G-man của tôi.