Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 56

Nora không rõ mình đã bị phát hiện hay chưa, nhưng chắc chắn họ đã nghe thấy gì đó. Trong khi cô cố tiến lại gần, những cành cây khô dưới chân bật gãy răng rắc tựa như tiếng pháo.

Khi tất cả bọn họ đều ngoái lại nhìn, cô ngồi thụp xuống đất, chỗ tấm bia gần nhất. Nora kéo hai đầu gối lại sát ngực và nín thở. Khoảnh khắc khá thích hợp để tự hỏi lại mình liệu có quá mạo hiểu khi tới đây không.

Nhưng Nora biết rõ rằng mình không thể đứng ngoài.

Cô phải tận mắt thấy việc này - dù có hỗn loạn và khủng khiếp tới mức nào chăng nữa. Thi thể của Connor sẽ được đào lên từ lòng đất - họ thực sự sẽ làm vậy ư?

Đúng vậy.

Nora rùng mình. Theo truyền thuyết, một phù thủy đã được chôn tại một nơi nào đó không rõ tại nghĩa trang này. Dù đã khoác ngoài một chiếc áo len, cô vẫn cảm nhận được phiến đá granite lạnh toát ở sau lưng. Thật chậm rãi, Nora hé nhìn ra xung quanh tấm bia. Ôi! Đám người đã trở lại với công việc. Những dây đai đã được móc với một dụng cụ thay thế nào đó phía trên phần mộ Connor. Họ đang chuẩn bị kéo quan tài của anh lên.

Cô quan sát mọi thứ đầy hoài nghi. Sau mỗi vòng quay của máy, sự rối loạn càng tăng thêm. Mọi thứ đã diễn ra thật êm ả. Không có lý do gì để bận tâm. Cô đã hoàn toàn tự do và trong sạch. Còn bây giờ thì lại là chuyện này.

Gã O’Hara chết tiệt đó nghĩ hắn là ai chứ? Thằng chó! Đồ ngu!

Điều đó nhắc cô nhớ tới một câu hỏi khác. Hắn đang ở chỗ chết dẫm nào?

Nora đã rất chắc chắn rằng bằng cách bám theo Craig Reynolds đêm đó, cô sẽ nhìn thấy O’Hara lần đầu tiên. Nói đúng hơn, đó là lý do chính dẫn cô tới đây.

Nhưng ông ta không thuộc nhóm làm công đang bận rộn với mấy chiếc xẻng. Bên cạnh Craig chỉ còn một người đàn ông - thậm chí chưa hẳn là đàn ông. Không đời nào tên nhóc đó là John O’Hara, Nora nghĩ.

Đúng lúc đó thì phần nắp trên của quan tài nhô lên khỏi mặt đất. Vừa thoáng thấy nó, cô vội quay đi, không thể tiếp tục nhìn. Cô dựa lưng mạnh vào tấm bia một lần nữa, gần như nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Nhưng đó chẳng là gì, so với những gì cô nghe thấy sau đó.

Một tiếng tách kinh khủng - từ chính phần mộ Connor. Mọi cơ bắp trên cơ thể Nora căng cứng. Cô không muốn biết điều gì vừa xảy ra, và một phần trong cô muốn mọi thứ cứ giữ nguyên như vậy.

Nhưng cô phải nhìn.

Vậy nên cô lại hé nhìn ra xung quanh tấm bia mộ.

Đôi mắt mở to và miệng há hốc, Nora gần như đã hét lên. Một bên quan tài đang đung đưa, nắp mở toang. Cảnh tượng còn lại tràn vào tâm trí Nora, và trong lúc nhìn viên cảnh sát nôn thốc nôn tháo, cô cũng muốn làm theo.

Thực tế, cô chắc chắn đã làm như vậy nếu không bị một bản năng khác chen ngang.

Chạy!