Cô nhanh chóng tìm đường tới khu y tá và thét gọi Patsy, người đang ở trong phòng chứa hàng dự trữ.
Ra tới hành lang, Emily nhìn thấy Nora đang điên cuồng vẫy tay. Cô đang đứng cách phòng Olivia Sinclair khoảng ba mươi mét và bắt đầu rút ngắn khoảng cách ấy với tốc độ nhanh hơn những gì mà dáng vẻ mập lùn của mình cho phép.
“Cái gì thế?”, Emily kêu lên. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Em không biết”, Nora bật khóc. “Mẹ em...”.
Emily chạy qua cô để vào phòng. Những gì cô thấy là một cảnh trích trực tiếp từ bộ phim Thầy phù thủy. Olivia Sinclair đang co giật trên giường, cả cơ thể giãn ra hoàn toàn trong khi cả hai cánh tay và chân run rẩy và co rút đầy đau đớn. Tiếng lách cách của khung giường kim loại giờ đã trở thành một âm thanh chói tai.
Nhưng trước tất cả những gì đang diễn ra - tính cả trạng thái hoàn toàn hoảng loạn của Nora - Emily Barrows ngay lập tức trở nên bình tĩnh. Cô nhìn qua vai và nhìn thấy Patsy tới cửa phòng.
“Giúp chị một tay nào”, cô nói với người y tá trẻ tuổi.
Patsy nhập cuộc nhanh chóng và bồn chồn.
“Đây có phải ca đầu tiên của em không?”, Emily hỏi.
Patsy gật đầu.
“Được rồi, đây là những gì em cần làm. Đầu tiên em phải xoay nghiêng người bệnh nhân để phòng khi bà ấy nôn, thì sẽ không bị ngạt”, Emily nói. Cô khoanh tay và gật đầu với Patsy, lúc này có vẻ như đông cứng một lần nữa. “Đừng chỉ đứng ở đó chứ, cô bé”.
Patsy lập bập bắt đầu công việc và đẩy nghiêng Olivia về một phía. “Rồi, giờ thì làm gì nữa?”
“Bây giờ thì đợi”.
“Đợi gì cơ?”.
“Đợi nó kết thúc”.
“Ý chị là, em chỉ cần làm có thế thôi?”.
“Chính xác. Đừng cố kìm bà ấy lại dù bằng bất kỳ cách nào. Chỉ cần chú ý đến thời gian thôi. Chị cá 9/10 là nó sẽ không quá năm phút đâu. Nếu lâu hơn thì chúng ta sẽ phải gọi bác sĩ”.
Nora đứng đó, cơn sốc càng tăng lên gấp đôi khi Emily dùng ca bệnh của mẹ mình thành một bài giảng. “Chị phải làm được điều gì đó nữa chứ!”.
“Thực sự là không thể làm gì hơn, Nora ạ. Tin chị đi, trông nó tệ hơn là thực tế nhiều”.
“Vậy còn lưỡi của bà thì sao? Liệu có khả năng bà sẽ nuốt phải nó không?”.
Emily lắc đầu, cố giữ kiên nhẫn. “Điều đó thật hoang đường”, cô nói. “Đó thậm chí không phải là một khả năng”.
Nora vẫn chưa hài lòng. Cô sắp định đòi gọi bác sĩ thì đột nhiên tất cả chấm dứt. Chiếc giường, tiếng động... cơn co thắt của mẹ cô.
Căn phòng chìm trong yên lặng. Emily xoa dịu Olivia từ sau lưng, đỡ đầu bà lên những chiếc gối mỏng. Nora vội chạy tới và nắm lấy tay mẹ, siết lại.
Lần đầu tiên kể từ lúc có thể nhớ được, cô cảm thấy bà cũng siết tay trở lại với mình.
“Mọi chuyện ổn rồi, mẹ ạ”, Nora nhẹ nhàng nói. “Mọi chuyện ổn rồi”.
“Đó, em thấy không”, Y tá Barrows thì thầm và nhẹ nhàng đặt tay lên vai Nora. “Chị biết em tưởng bà đang hấp hối, nhưng tin chị đi, em sẽ biết khi ai đó sắp ra đi. Em sẽ biết”.