Trong một khoảng ngắn ngủi, cô đã cố làm như chưa từng có cuộc hẹn cà phê với Craig Reynolds ngày hôm trước. Cô cư xử như thể anh ta chưa bao giờ thông báo rằng thi thể của Connor sẽ bị đào lên.
“Con chào mẹ”.
Olivia Sinclair đang ngồi trên tấm ga giường, trong bộ đồ ngủ màu vàng. Bà hé nhìn Nora cùng một nụ cười trống rỗng. “Ồ, xin chào”.
Bầu trời bị những đám mây che thấp suốt cả ngày đã bắt đầu quang đãng trở lại. Ánh nắng le lói chen vào phòng qua những mành rèm nằm ngang. Nora lấy chiếc ghế từ góc phòng và kéo lại gần giường.
“Trông mẹ ổn hơn nhiều, mẹ à”.
Bất kể cô con gái nào cũng sẽ nói vậy. Điều khác biệt duy nhất với Nora là cô thật sự tin vào điều đó. Cô đã không còn dùng mắt để quan sát mẹ mình nữa. Chỉ là những ký ức. Sau khi Olivia bị bắt vào tù, Nora không được phép tới thăm bà. Khi cô lớn lên, bà mẹ gần như hóa đá theo thời gian. Nora sống qua những gia đình nuôi khác nhau, và ý niệm về Olivia là một trong những thứ kiên định duy nhất trong cuộc đời cô.
“Mẹ thích đọc sách, con biết đấy”.
Ôi, chết thật. “Con biết, mẹ ạ. Nhưng con e là lần này con quên đem theo một quyển sách mất rồi. Gần đây mọi thứ... ừm, mọi chuyện thật...”.
Một chiếc máy cắt cỏ được khởi động phía ngoài sân. Tiếng động cơ xén tung tràn khắp căn phòng làm cho Nora choáng váng. Đột nhiên cô cảm thấy tê liệt và ngột thở. Thứ duy nhất còn hoạt động lúc này là những giọt nước mắt. Cả bề ngoài của cô như đổ sụp xuống, và thế giới bên ngoài ập vào. Cô đưa tay lên quệt mắt.
“Mẹ ơi, con xin lỗi”.
Lần đầu tiên trong đời, Nora kể cho mẹ mình nghe về giấc mơ lặp đi lặp lại mà trong đó cô đã quan sát Olivia bắn cha mình. Cảnh tượng đêm đó đã trở nên quá sống động trong tâm trí cô. Những lời đã nói ra, những món đồ mọi người đã mặc, thậm chí cả mùi lưu huỳnh.
Sao những điều đó lại quan trọng chứ? Mẹ thậm chí còn không biết mình là ai.
Nora với lấy một tờ giấy ăn từ chiếc bàn cạnh giường. Cứ như thể đập nước đã sụp vậy. Những giọt nước mắt. Những xúc cảm. Tất cả đều đang tràn ra. Cô đang dần mất kiểm soát và cảm nhận được sự cưỡng bách không thể chống lại, rằng mình cần được nói chuyện với ai đó.
Nora hít một hơi thật sâu, cố làm hai lá phổi giãn ra. Cuối cùng cũng trút được hơi thở dài, cô nhắm mắt lại và nói. “Con đã làm một số điều rất kinh khủng, mẹ ạ. Con cần phải kể những điều đó với mẹ”.
Nora mở mắt, sự thật đã ở ngay trên đầu lưỡi. Nhưng đó là nơi mà chúng dừng lại. Có một điều tồi tệ đang xảy tới với mẹ cô.
Bật dậy khỏi ghế, Nora chạy ra phía cửa. Cô ào ra hành lang và hét, “Cứu với! Làm ơn nhanh lên! Tôi cần giúp đỡ! Mẹ tôi đang hấp hối!”.