“Đương nhiên rồi”, cô nói.
“Anh không biết nữa. Lúc trước em có vẻ muốn lảng đi khi anh đề nghị chúng ta ra ngoài ăn tối thay vì nấu nướng ở nhà”.
“Đừng có ngốc vậy. Như thế này thật tuyệt vời”. Nora cố khớp điệu bộ của mình với những lời nói. Việc này thực sự đòi hỏi khả năng diễn xuất nghiêm túc. Đáng lẽ ra cô đang phải ở trong ngôi nhà đá nâu, bận rộn chuẩn bị cho bữa ăn cuối đời của anh. Cô đã quyết định như vậy.
Còn bây giờ thì họ đang ngồi trong nhà hàng ưa thích của Jeffrey. Nora chưa bao giờ thấy bồn chồn hơn lúc này. Như thể một chú ngựa đua đứng trước rào xuất phát nhất định không chịu mở ra.
“Anh yêu nơi này”, Jeffrey nói và nhìn ra xung quanh: Họ đang ở quán La Primavera phía đầu Bắc của Boston. Họa tiết trang trí khá đơn gián và tao nhã với khăn trải bàn bằng vải lanh trắng, đồ ăn bằng bạc sáng bóng và ánh đèn dịu nhẹ. Khi bạn ngồi xuống, đó sẽ là lời ngụ ý rằng bạn muốn nước thường, không phải loại đóng chai. Và thật ra, Nora có lẽ đã không để ý nhiều đến thế.
Jeffrey gọi thịt bê hầm rượu trắng còn Nora chọn cơm Ý ăn kèm với nấm. Nhưng sự ngon miệng với cô đã giảm xuống con số không. Họ dùng rượu Poggio dell’ Oliviera Chianti Classico, loại ‘94 Reverse. Món này thì cô rất cần. Khi đĩa ăn đã được dọn sạch, Nora lái cuộc nói chuyện sang kế hoạch cho kỳ nghỉ cuối tuần sau. Vụ việc còn dang dở vẫn đang đè nặng trong tâm trí cô.
“Em quên rồi à”, Jeffrey nói. “Anh sẽ đi vắng, em yêu ạ. Có một hội chợ sách dưới Virginia”.
“Anh nói đúng. Em quên khuấy mất”, Nora cảm giác như có thể hét lên được. “Không thể tin là em đang thả anh tới với hàng trăm người nữ hâm mộ đáng yêu”.
Jeffrey khoanh tay lại trước mặt và ngả người về phía bàn. “Nghe này, anh đã nghĩ rất nhiều”, anh nói. “Về cách chúng ta đối xử với cuộc hôn nhân của chúng ta. Không, thật ra là cách mà anh đã làm - giữ nó là một bí mật. Anh nghĩ mình đã bất công với em”.
“Anh cảm thấy là điều đó làm em phiền lòng ư? Bởi vì...”.
“Không, thật ra em đã quá cảm thông với anh rồi. Và điều đó càng làm anh thấy tệ hơn. Ý anh là, anh có một người vợ tuyệt vời nhất trên thế giới. Đã đến lúc để tất cả mọi người biết được điều đó”.
Nora mỉm cười, nên như vậy, nhưng ẩn sâu bên trong cô biết đèn báo hiệu đã bắt đầu nhấp nháy. “Vậy còn những người hâm mộ anh thì sao?” cô hỏi. “Những cô gái ở Virginia tuần tới đang nóng lòng chiêm ngưỡng một trong những người đàn ông độc thân quyến rũ nhất mà tạp chí People đã bình chọn?”.
“Kệ xác họ”.
“Anh yêu, đó là những gì họ mong chờ đấy”, Nora nói.
Jeffrey với lấy tay cô và khẽ siết chặt. “Em đã dành cho anh quá nhiều sự cảm thông, còn anh lại ích kỉ đến không thể tin được. Nhưng giờ thì hết rồi”.
Nora cảm nhận rõ rằng không có cách nào để thuyết phục anh thay đổi ý kiến. Ít nhất cũng không phải ngay lúc này. Đúng là một anh chàng điển hình. Anh quyết định làm những gì sẽ mang lại điều tốt đẹp nhất cho cô, và nhất quyết không thay đổi ý định.
“Vậy thế này”, cô nói. “Anh hãy tới hội chợ sách và làm các quý cô choáng váng bởi vẻ ngoài, sự duyên dáng và học bác uyên thâm của mình, rồi chúng ta sẽ bàn kĩ hơn về chuyện này lúc anh về”.
“Chắc chắn rồi”, anh nói với giọng chứa một ẩn ý khác. “Chỉ có một vấn đề nhỏ”.
“Chuyện gì vậy?”, Nora hỏi. Anh muốn cầu hôn em một lần nữa, ở giữa nhà hàng đông đúc này sao?
“Hôm qua anh đã trả lời phỏng vấn tạp chí New York. Anh đã nói thật và kể với họ về em. Về đám cưới ở Cuernavaca. Đáng nhẽ em phải nhìn thấy nữ phóng viên đó, cô ấy không thể đợi để viết về thông tin sốt dẻo đó. Cô ấy cũng hỏi liệu tạp chí có thể chụp ảnh của chúng ta không. Và anh đồng ý”.
Nét mặt khó đoán của Nora cuối cùng đã cau lại. “Anh đồng ý?”.
“Ừ”, anh nói, siết tay cô chặt hơn nữa. “Điều đó không thành vấn đề chứ, phải không?”.
“Không, không có vấn đề gì đâu”.
Không hề, cô nghĩ. Nó là một vấn đề lớn.