Du Khách ngồi một mình trong căn phòng nhỏ xám xịt với một chai Heineken trong tay. Trước đó đã có bốn chai khác. Hay là năm nhỉ? Nhưng lúc này thì việc đếm số không quan trọng lắm. Cũng như trận đấu của đội Yankees trên tivi. Hay việc ăn miếng pizza hành và xúc xích đang dần trở nên lạnh cóng ở chiếc bàn trước mặt cũng thế.
Trên bàn là những mẩu báo được cắt ra, tường thuật lại cuộc đấu súng ở New York. Dễ có đến cả tá bài về “Cuộc đấu trên vỉa hè”.
Những câu chuyện có lý lẽ của chúng, Du Khách chẳng lấy làm ngạc nhiên vì điều này. Anh đã để lại phía sau một đống những câu hỏi còn để ngỏ. Rất nhiều giấy mực đã được tiêu tốn cho những lời phỏng đoán và suy xét, một số khá tin cậy, nhưng phần lớn đều lập dị. Lời nhắn ngắn ngủi kèm theo những mẩu báo đã tóm gọn tất. “Gánh xiếc đã tới thị trấn. Cúi đầu xuống, Du Khách ạ. Hãy giữ liên lạc”.
Anh chàng mỉm cười và đọc lại những lời khai nhân chứng đầy mâu thuẫn. Làm sao, chỉ một vụ việc lại có thể được tường thuật khác nhau đến thế bởi những người chỉ đứng cách đó chưa đầy mười mét?
Anh ngả người ra sau ghế và đặt cả hai chân lên bàn. Anh có đủ lý do để tin tưởng rằng danh tính của mình sẽ được giữ bí mật. Anh cũng đã có sự đề phòng kĩ lưỡng, che đậy kín từng đường đi nước bước của mình. Như thể anh là một bóng ma vậy.
Chỉ có một điều khiến anh lo lắng bây giờ, lo lắng rất nhiều.
Danh sách mà anh đã chép lại từ chiếc ổ cứng rốt cuộc là sao? Tất cả những tài khoản ngoại quốc đó.
Một phẩy bốn.
Tỉ.
Thế là sao?
Liệu nó có đáng giá bằng mạng sống của gã khờ dại phía ngoài Ga Lớn Trung Tâm không?
Hình như không.
Hay nó đáng giá bằng mạng sống của một ai đó khác?
Của chính anh chẳng hạn?
Đương nhiên là không.
Hay nó chỉ là một phần của một bức tranh lớn hơn, mà rồi cuối cùng cũng sẽ trở nên dễ hiểu?
Ai mà nói được? Nhưng chắc chắn là anh mong như vậy.