Trong khi chuẩn bị bồn tắm, cô nghe tin nhắn trong hộp thư thoại. Chúng vẫn được cô kiểm tra định kỳ mỗi lần đi xa. Có bốn tin nhắn mới. Ba cái đầu liên quan tới công việc, những vị khách hàng ác ý. Tin cuối cùng tới từ Brian Stewart, bạn đồng hành hạng nhất tới Boston, bản sao của Brad Pitt.
Tin nhắn ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, đúng kiểu cô thích. Brian nói rằng mình đã vui thế nào khi gặp cô và rằng anh rất mong đợi một cuộc hội ngộ sắp tới. “Anh sẽ về lại thành phố cuối tuần này và thật tuyệt nếu được dành một buổi tối với em. Sẽ rất vui, anh hứa đấy”.
Nếu anh cứ khăng khăng như vậy, Brian.Nora thả mình vào bồn nước nóng. Sau đó, cô gọi đồ ăn Trung Quốc và kiểm tra thư từ. Trước lúc bản tin mười một giờ kết thúc, cô đã gà gật trên đi-văng, ngủ như một đứa bé. Và cô đã ngủ muộn.
Trước giờ nghỉ trưa của ngày hôm sau, Nora bước vào cửa hàng Hargrove & Sons ở trên phía Đông thành phố. Cô thấy chỗ này thật ngột ngạt, với quá nhiều nhân viên bán hàng dường như còn già hơn những thứ đồ cổ mà họ đang rao bán. Nhưng đây lại là cửa hiệu yêu thích của một vị khách hàng, nhà sản xuất phim lâu năm Dale Minton, và ông ta nhất định muốn gặp cô ở đấy.
Nora tự mình xem qua một vài phút. Sau khi bước qua lại một chiếc sofa kẻ sọc nữa, cô thấy ai đó đập tay lên vai mình.
“Đúng là cô, Olivia!”.
Người đàn ông phấn khích quá mức đang đứng trước mặt cô là Steven Keppler - tầm tuổi trung niên, luật sư thuế ở trung tâm thành phố với mái tóc chải bù.
“À... xin chào”, Nora nói. Cô nhanh chóng lục lại trí nhớ và bật ra được tên người đàn ông. “Dạo này ông thế nào, ông Steven?”.
“Rất tuyệt, Olivia ạ. Cô biết không, tôi vừa gọi tên cô mãi. Cô không nghe thấy sao?”.
Cô vẫn giữ được sự bình tĩnh. “Ôi thật đúng là tôi. Càng đi mua sắm thì tôi càng ít nghe thấy những gì diễn ra xung quanh”.
Steven cười lớn và cho qua. Khi ông mở đầu câu chuyện phiếm “thật tuyệt gặp lại cô ở đây”, Nora đã nhớ lại được khuynh hướng hau háu của người đàn ông. Sao cô có thể quên được chứ. Chắc chắn rồi, cặp mắt đã bắt đầu nhỏ dãi. Mắt có nhỏ dãi không nhỉ? Với Keppler thì có đấy. Trong khi đó, cô vẫn để mắt tới cửa ra vào tìm Dale. Đây có thể sẽ là một thảm họa.
“Olivia, cô đang sắm đồ cho mình hay khách hàng thế?”, Steven hỏi.
“Một vị khách hàng”, cô nói, nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Và đó là lúc cô nhìn thấy ông ta. Dale Minton đang đi vào cửa trước ngay tại giây khắc đó, tự nhiên như thể ông làm chủ cả cửa hàng. Chắc chắn là ông có thể, nếu muốn.
“Ồ, ông ấy đến kia rồi”, cô nói. Cô cố không hốt hoảng, nhưng cảnh tượng Dale gọi tên cô khi Steven đứng ngay đó, hoặc ngược lại, đang khiến cô rối óc.
“Tôi sẽ để cô quay lại với công việc”, ông nói, “Nhưng cô phải hứa là sẽ để tôi mời ăn tối một lúc nào đó”. Gã quả là một kẻ cơ hội. Ông ta biết rõ những gì cô biết, rằng đồng ý sẽ là một câu trả lời nhanh chóng. Chẳng ai cần bịa ra một lý do cả.
“Vâng”, Nora nói. “Như vậy thật tuyệt. Gọi cho tôi nhé”.
“Kỳ nghỉ của tôi bắt đầu vào tuần tới, nhưng khi quay về, tôi sẽ bắt cô thực hiện lời hứa đó”.
Steven Keppler quay đi khi Dale vẫn còn cách đó một quãng. Suýt chết, nhưng cô đã tránh được viên đạn. Thế rồi...
“Rất vui được gặp cô, Olivia”, Steven gọi lớn.
Nora mỉm cười yếu ớt và liếc nhìn Dale, trông đầy vẻ băn khoăn. “Ông ta vừa gọi cô là Olivia à?”, ông hỏi.
Nora cầu nữ thần ban cho mình một ý tưởng nhanh chóng. Bà đã đáp lại lời thỉnh cầu. Nora nghiêng về phía Dale thì thầm. “Tôi gặp ông ta tại một bữa tiệc vài tháng trước. Tôi nói rằng mình là Olivia - lý do thì hiển nhiên rồi”.
Dale gật đầu, không thắc mắc nữa, và Nora mỉm cười. Hai mặt cuộc sống của cô được an toàn, tách biệt nhau.
Đến giờ là vậy.