Nếu quả đúng như vậy, cô cố trấn an mình rằng nó chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp và chẳng liên quan gì tới cảm giác kì quái đang rộn lên trong bụng. Cái cảm giác đã xuất hiện khi cô bắt đầu rời bãi đỗ Hertz. Cái cảm giác “Mình không chỉ có một mình”.
Còn bây giờ, khi xe đã lăn bánh tới trung tâm Back Bay, thì cảm giác đó đã gần như biến mất.
Có một cuộc biểu tình nào đó phía Newbury và tất cả các con phố còn lại đang phải gánh chịu hậu quả của nó. Nora đã gặp may và tìm được chỗ đỗ xe chỉ sau có ba lần vòng đi vòng lại.
Cô đã đeo nhẫn cưới trở lại từ khi ngồi trên xe buýt của sân bay. Sau khi nhìn vào gương trang điểm trên xe như thông lệ, cô đã sẵn sàng. Hành lý được dỡ ra, mui xe được dựng lên. Đến giờ trình diễn rồi, cưng ạ.
Như thường lệ, Jeffrey vẫn đang làm việc khi cô tự mở cửa vào nhà. Dần dần, cô nhận ra rằng chỉ có ba thứ có thể khiến anh ngừng viết: ăn, ngủ và làm tình. Không nhất thiết theo một thứ tự nhất định nào.
Thay vì gọi tên anh, Nora khẽ bước về phía sau của căn nhà xa hoa. Với sự tập trung cao độ và nhạc nền, anh sẽ không thể nào nghe tiếng cô.
Cô mở cánh cửa bên cạnh chạn đồ ăn và bước ra phần hành lang riêng. Với giàn hoa irít được phủ kín những cành thường xuân và những đám cây trông đầy vẻ chiến lược khác, khu vực ấm cúng này đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối.
Cô chỉ mất một vài phút để chuẩn bị. Ngả mình trên chiếc ghế liễu gai dài có đệm, cô với lấy điện thoại di động và bấm số.
Một vài giây sau cô đã có thể nghe tiếng chuông vang lên phía trong nhà.
Cuối cùng thì Jeffrey cũng nhấc máy.
“Anh yêu, là em đây”, cô nói.
“Ôi, đừng có nói là em không đến đấy”.
Cô cười lớn. “Bây giờ thì chưa”.
“Đợi một phút, em đang ở đâu?”.
“Thử lén nhìn ra phía sau xem nào”.
Cô nhìn lên vừa lúc trông thấy Jeffrey xuất hiện chỗ cửa sổ trong thư viện. Anh há hốc mồm rồi bắt đầu cười lớn, cô có thể nghe rõ tiếng cười ấy qua điện thoại.
“Ôi... Chúa...”, anh nói.
Trên chiếc ghế dài là Nora, không một mảnh vải che thân ngoại trừ đôi dép có quai. Cô khẽ rên rừ qua điện thoại. “Thấy điều gì mà anh thích không?”.
“Anh nhìn thấy rất nhiều thứ mình thích. Không có thứ gì là không cả”.
“Tốt. Hãy cẩn thận khi chạy xuống cầu thang đấy”.
“Ai nói là anh sẽ dùng cầu thang?”.
Jeffrey mở cửa sổ, chui ra ngoài và trèo xuống theo đường ống nước. Một dáng vẻ lực lưỡng, khiến Nora càng thêm phấn khích.
Dù kỷ lục thế giới về việc cởi đồ là bao nhiêu thì đến giây phút này nó đã bị phá vỡ. Rồi Jeffrey chầm chậm trườn tới chỗ cô đang nằm trên chiếc trường kỷ dài. Anh thúc sâu bàn tay vào trong những chiếc nệm ngồi và ôm trọn cô trong cánh tay lực lưỡng của mình. Đó quả là một người đàn ông gợi tình, một khi đã lôi được anh ta ra khỏi cái máy tính.
Nora nhắm mắt và để như vậy trong suốt thời gian họ bên nhau. Cô muốn cảm nhận một điều gì đó dành cho Jeffrey. Bất cứ điều gì. Nhưng rốt cuộc vẫn không có gì cả.
Thôi nào, Nora. Mày biết là mọi thứ sẽ phải được tiến hành cơ mà. Đây đâu phải là lần đầu tiên.
Giọng nói trong đầu cô vang lên, không còn nghe như một người bạn cũ nữa. Nó giống một kẻ xa lạ không được chào đón, một ai đó mà cô hầu như không biết. Cô cố lờ nó đi. Chẳng có ích lợi gì. Ngược lại, chỉ làm nó vang lên to hơn. Quyết liệt hơn. Quyền năng hơn.
Jeffrey đạt được khoái cảm của mình và rời khỏi người cô, gần như hụt hơi. “Đúng là một sự bất ngờ tuyệt vời. Em là người tuyệt nhất”.
Hỏi xem anh ấy có đói không đi, Nora.
Cô như muốn bật khóc để át đi tiếng nói nhỏ bé từ bên trong ấy. Nhưng làm vậy chỉ mất thời gian thôi. Chỉ có một cách duy nhất để ngừng nó lại.
Và cô biết điều đó.
“Em đi đâu thế?”, Jeffrey hỏi.
Nora nhỏm người lên khỏi ghế mà không nói một lời. Cô hướng về phía bên trong ngôi nhà. “Em vào bếp”, cô đáp với qua vai. “Để em xem có thể làm món gì tối nay. Em muốn nấu cho anh ăn”.