Trong lúc cất cánh, Nora - người cũng không đeo một chiếc nhẫn cưới nào - nhìn trộm anh bạn đồng hành ngồi phía sát cửa sổ của mình. Cô dám chắc là anh ta cũng đang làm điều tương tự với mình. Đương nhiên rồi. Người đàn ông nào sẽ không làm thế chứ? Khi cơ trưởng tắt dòng ký hiệu THẮT DÂY AN TOÀN, cô biết là anh chàng đã sẵn sàng để hành động.
“Tôi là một người chất đống lại mọi thứ đấy”, anh nói.
Cô quay sang với vẻ giả bộ làm duyên như thể mới nhận ra rằng mình không chỉ ở một mình. “Xin lỗi anh?”.
“Trên bàn cà phê kia kìa”. Anh cười rạng rỡ và hất đầu về quyển Tập san Kiến trúc đang đặt mở trên vạt áo của cô. Trang bên phải là một bức hình phòng khách rộng rãi.
“Cô thấy quyển tạp chí được mở ra không?”, anh nói. “Thực tế là, trên thế giới chỉ có hai loại người thôi... Những người chất đống lại hoặc trải rộng ra. Vậy cô thuộc loại nào?”.
Nora nhìn thẳng vào cặp mắt đang không hề chớp của anh. Những lời mào đầu này đáng được điểm cộng vì tính độc đáo của nó. “À, điều đó còn phụ thuộc. Ai muốn biết?”.
“Cô hoàn toàn đúng”, anh vừa nói vừa bật cười. “Không nên để lộ một thông tin cá nhân như vậy cho một kẻ hoàn toàn xa lạ. Tên tôi là Brian Stewart”.
“Nora Sinclair”.
Anh chìa bàn tay mạnh mẽ và đã được cắt sửa gọn gàng của mình ra, và họ bắt tay.
“Bây giờ khi đã biết nhau rồi, Nora, tôi nghĩ là cô còn nợ một câu trả lời đấy”.
“Trong trường hợp đó thì, anh sẽ hài lòng khi biết rằng tôi cũng là người chất đống lại đấy”.
“Biết ngay mà”.
“Thật không?”.
“Đúng”. Anh khẽ nghiêng người, nhưng không nhiều quá. “Cô có vẻ khá hòa quyện”.
“Đó là một lời khen à?”.
“Với tôi thì là vậy”.
Cô mỉm cười. Có thể Brad Pitt thực sự nhìn đẹp trai hơn, nhưng Brian Stewart chắc chắn quyến rũ không kém. Đủ lý do để tiếp tục cuộc trò chuyện thêm một lát.
“Vậy, Brian, điều gì đang đợi anh ở Boston hôm nay?”.
“Một tá các nhà tư bản liều lĩnh. Và một cái bút”.
“Nghe hứa hẹn đấy nhỉ. Tôi đoán cái bút sẽ phục vụ cho việc ký kết”.
“Đại loại thế”.
Nora mong anh ta sẽ kể tỉ mỉ hơn, nhưng không. Cô cười. “Nghĩ tới việc tôi tự thú rằng mình là một kẻ chất đống, chỉ để bây giờ anh lại trở nên e thẹn thế này”.
Anh dựng thẳng chiếc ghế sát cửa sổ của mình, rõ ràng là đã trở nên khá thích thú. “Lần thứ hai rồi đấy, cô hoàn toàn đúng. Được thôi, năm ngoái tôi đã bán công ty phần mềm của mình. Chiều hôm nay tôi sẽ mở một công ty mới. Chán phèoooo”.
“Tôi không nghĩ vậy đâu. Dù sao thì, chúc mừng anh! Và những nhà tư bản liều lĩnh đó - họ đang đầu tư cho anh à?”.
“Theo cách nhìn của tôi thì, sao phải dùng tiền của mình khi có những kẻ khác sẵn sàng làm việc đó”.
“Tôi không thể tán thành hơn được nữa”.
“Còn cô thì sao, Nora? Điều gì đang đợi cô ở Boston hôm nay thế?”.
“Một khách hàng”, cô nói. “Tôi là một nhà thiết kế nội thất”.
Anh gật đầu. “Khách hàng của cô có nhà trong thành phố à?”.
“Vâng. Nhưng không phải nơi cần tôi thiết kế. Anh ta vừa mới xây một chiếc villa dưới đảo Cayman”.
“Một khu tuyệt đẹp”.
“Tôi vẫn chưa tới đó. Nhưng sẽ sớm thôi”. Nora mở miệng như thể sắp nói một điều gì đó. Nhưng rồi ngừng lại.
“Cô định nói gì vậy?”, anh hỏi.
Nora ngước mắt. “Thật ra thì nó khá ngớ ngẩn”.
“Cho tôi nghe thử xem nào”.
“Chỉ là khi tôi kể về khách hàng của mình với mấy cô bạn gái, họ nói rằng lý do mà anh ta xây nhà phía dưới đó có thể là để trông chừng đồng tiền trốn thuế khỏi Cục Ngân khố Nội địa”. Cô lắc đầu với vẻ ngây thơ giả tạo. “Ý tôi là, tôi không muốn bị lôi vào những thứ mình không nên biết”.
Brian Stewart mỉm cười vẻ hiểu biết. “Không hẳn là một hiểm họa như cô nghĩ đâu. Cô sẽ ngạc nhiên nếu biết được có bao nhiêu người mở tài khoản ở nước ngoài như vậy đấy”.
“Thật à?”.
Anh nghiêng người sát hơn, chỉ còn cách cô một vài centimet. “Phí tổn của tội lỗi”, anh thì thầm. Anh chàng nâng ly sâm-panh của mình lên. “Coi như một bí mật của chúng ta, được không?”.
Nora cầm ly của mình lên và hai người chạm cốc. Brian Stewart đang dần trở thành một người mà có lẽ cô sẽ muốn tìm hiểu thêm.
“Vì những bí mật”, cô nói.
“Vì những kẻ chất đống”, anh nói.