Tuần Trăng Mật Sách Trinh Thám

Chương 37

Mục quảng cáo trên tờ Nhật báo Westchester nói rằng căn hộ này có một tầm nhìn hùng vĩ. Nhưng nhìn những gì thì chịu. Phía trước trông ra một con phố ngang của Pleasantview, đằng sau là toàn cảnh bãi để xe chật cứng tất cả các bà mẹ của Dumpsters.

Bên trong còn tệ hơn.

Sàn nhà toàn nhựa vinyl. Chiếc ghế bành giả da và ghế sôfa có hai chỗ ngồi đối điện nhưng có vẻ không được ưu ái lắm. Nếu nước máy và điện là những gì làm nên “căn bếp tân thời” thì, chúa ơi, đó là tất cả những gì tôi có. Còn nếu không thì ắt hẳn chiếc bàn bếp phoocmica màu vàng lại trở nên thời thượng một lần nữa.

Ít ra là những lon bia đã được ướp lạnh.

Tôi đặt bánh pizza xuống và mở tủ lạnh lôi ra một lon trước khi thả mình rơi tõm xuống chiếc ghế dài lổn nhổn đặt ngay giữa “phòng khách thoáng đãng”. Thật tốt là mình không mắc chứng bệnh sợ bị giam cầm.

Tôi nhấc điện thoại lên và bấm số. Không có gì phải nghi ngờ là Susan vẫn còn ở văn phòng.

“Cô ta có đi theo anh không?”, Susan hỏi ngay tắp lự.

“Cả ngày luôn”. Tôi nói.

“Cô ấy có thấy anh đi vào trong nhà không?”.

“Có”.

“Vẫn đang ở ngoài à?”

Tôi giả bộ ngáp một tiếng. “Thế nghĩa là anh phải đứng lên khỏi ghế và ra nhìn à?”.

“Đương nhiên là không rồi”, cô nói. “Bê ghế theo cũng được”.

Tôi mỉm cười một mình. Tôi đã luôn yêu người phụ nữ có thể cho đi tuyệt vời như khi nhận lại.

Cửa sổ cạnh chiếc ghế được che kín bởi chiếc rèm lượn sóng ọp ẹp. Tôi cẩn thận kéo một bên sang và hé nhìn.

“Hmmm”. Tôi lẩm bẩm.

“Cái gì thế?”.

Nora đã đậu xe cách con phố khoảng một tòa nhà. Nhưng giờ thì nó không còn ở đó nữa.

“Chắc cô ta xem đủ rồi”. Tôi nói.

“Thế thì tốt. Cô ta tin anh”.

“Em biết không, anh nghĩ là cô ta sẽ vẫn tin thôi nếu anh có sống ở một căn hộ khá khẩm hơn một chút. Nơi nào đó ở Chappaqua chẳng hạn?”.

“Ai đó đang cằn nhằn đấy à?”.

“Nó giống như một sự quan sát hơn”.

“Anh không hiểu rồi. Như thế này thì cô ta sẽ nghĩ rằng mình phát hiện ra được điều gì đó”, Susan nói. “Ăn mặc và lái xe vượt qua tầm tài chính sẽ khiến cho anh có vẻ người hơn”.

“Thì tử tế cũng có sao đâu?”.

“Nora bề ngoài khá tử tế, chẳng phải vậy sao?”.

“Ừ. Quả đúng như vậy”.

“Em không bàn cãi nữa”.

“Anh đã nói đến cái bàn bếp phoocmica màu vàng chưa ấy nhỉ?”.

“Thôi nào, chỗ đó không thể nào tệ đến thế”. Susan nói.

“Nói thì dễ lắm. Em có phải sống ở đây đâu”.

“Chỉ là tạm thời thôi”.

“Một khoảng bù đắp. Chết tiệt, đó có thể là lý do thực sự cho căn hộ này cũng nên”. Tôi nói. “Nó sẽ khiến anh làm việc nhanh hơn”.

“Đúng là em có nghĩ đến điều này”.

“Em chẳng để lỡ trò gì cả, phải không?”.

“Trừ khi em có thể kìm được”, cô bật lại. “Nhưng nghiêm túc đấy, hôm nay anh đã làm rất tốt”.

“Cám ơn”.

Susan cười điệu cười cuối ngày của mình. “Rồi, vậy là chính thức. Nora Sinclair đã đi vào hậu trường cuộc đời Craig Reynolds. Giờ thì sao?”.

“Dễ thôi”. Tôi nói. “Giờ đến lượt anh”.