Tôi ngước nhìn người nữ tiếp viên hàng không - mệt mỏi, ngán đến phát khóc nhưng vẫn cố tỏ ra dễ chịu. Cô đẩy chiếc xe kéo đựng đồ uống lại phía tôi. “Một lon Coca loại ăn kiêng”, tôi nói.
“Ôi, tôi xin lỗi nhưng chúng tôi hết loại đó từ mười hàng trước rồi”.
“Vậy còn rượu gừng thì sao?”.
Cô gái phóng mắt về chiếc lon để mở phía trên cùng của xe kéo. “Ừmmm”, cô lẩm bẩm rồi cúi xuống và kéo ra hết ngăn này đến ngăn khác. “Tôi xin lỗi, rượu gừng cũng hết mất rồi”.
“Sao chúng ta không đổi lại nhỉ”. Tôi vừa nói vừa cười gượng gạo. “Cô còn những loại gì?"‘.
“Anh có thích nước ép cà chua không?”.
Chỉ khi pha lẫn một đống vodka và một nhánh cần tây gài trang trí. “Còn gì nữa không?”.
“Tôi còn một lon Sprite”.
“Giờ thì không còn nữa rồi”.
Cô gái mất khoảng một giây để nhận ra đó là cách tôi nói “Được, tôi sẽ dùng thứ đó”.
Cô gái rót khoảng nửa lon Sprite và đưa cho tôi một gói nhỏ bánh quy mặn. Trong khi người nữ tiếp viên đẩy chiếc xe đi xa, tôi nâng chiếc cốc nhựa của mình. Nếu nhìn chăm chú vào phần sủi bọt thì nó nhìn gần giống với loại sâm-panh mà Nora chắc đang nhâm nhi ở khoang hạng nhất.
Tôi cho một mẩu bánh quy vào miệng và cố di chuyển chân. Đúng là hoang tưởng. Khay đồ ăn vừa được hạ xuống đã chèn vào mọi chỗ trống tôi có. Chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi máu không thể lưu thông xuống chân được nữa.
Đúng vậy. Chính lúc đó tôi đã nhận ra sợi chỉ chung xuyên suốt nhiệm vụ này. Một từ thôi, tù túng.
Một văn phòng tù túng, một căn hộ tù túng, một chỗ ngồi tù túng ở hàng cuối cùng và hít thở mùi phòng vệ sinh ở sát cạnh.
Nhưng không phải cái gì cũng mất.
Một lợi ích khi bám đuôi ai đó trên máy bay là bạn sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện mất dấu trong suốt chuyến bay. Ở độ cao gần 11000 mét, chẳng ai có ý định lách ra khỏi cửa cả.
Tôi đưa mắt xuống phía chiếc rèm xanh sang trọng ở tận cùng lối đi. Dù khả năng Nora bỗng nhiên có lý do để liều lĩnh đi lại phía sau và chen chúc với đám khách khoang hạng bét chỉ là rất mỏng manh hoặc không bao giờ, tôi vẫn phải ngồi yên một chỗ.
Nhưng không có nghĩa là tôi còn có thể cảm thấy các ngón chân của mình.
Một vài phút trước tại sân bay Westchester, tôi khá chắc rằng Nora đã không nhìn thấy mình trước chuyến bay. Thật ra, có thể cô ta đã nhìn thấy, nhưng chắc chắn đã không nhận ra. Bên cạnh chiếc mũ bóng chày Red Sox, cặp kính tối màu, bộ đồ chạy bộ và một chuỗi vòng vàng, tôi còn đính thêm ria mép giả. Thêm một tờ Tin tức hàng ngày không bao giờ cách mặt quá ba mươi centimét. Tôi đã có thể lũng đoạn thị trường của những kẻ ẩn danh.
Không, Nora không hề hay biết rằng mình có bạn đồng hành trên chuyến bay. Đó là những gì tôi biết. Điều tôi không biết chính là câu hỏi trong ngày.
Có gì ở Boston?