Nora tìm thấy một khoảng trống sát mép bãi đậu xe mà từ đó, cô có thể nhìn thấy lối ra vào. Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay - mới quá trưa một chút.
Sáng nay cô đã nhịn và giờ thì đang đói lả người. Đó là còn chưa kể tới việc cô đang ở ngay hướng gió thổi của những chiếc quạt hút trong bếp. Mùi bánh bơgơ và các món rán khiến cô vội lục tung ví để tìm một thỏi kẹo bạc hà Life Saver đã ăn quá nửa.
Khoảng bốn mươi phút sau Craig bước ra khỏi quán ăn. Trong khi nhìn theo, Nora ghi nhận một điều ấn tượng khác. Anh ta chắc chắn là một người đàn ông đẹp trai với dáng bộ khá ổn. Có sự điềm tĩnh trong một chừng mực nào đó. Sự tự tin. Một vẻ phóng khoáng bảnh bao.
Đèn hậu lại lóe lên.
Craig chạy xe đi làm vài việc lặt vặt và cuối cùng quay trở lại văn phòng. Trong suốt buổi chiều còn lại, phải có đến một tá lần Nora muốn kết thúc cuộc do thám, nhưng rồi cô lại cố thuyết phục mình đến một tá lần rằng hãy cứ tiếp tục đậu xe cách đó khoảng hơn một tòa nhà. Phần nhiều chỉ do tò mò xem điều gì sẽ tới vào buổi tối. Liệu Craig Reynolds có một đời sống xã hội không? Anh ta có đang hẹn hò với ai? Và chính xác thì nhà anh ta ở đâu?
Khoảng sáu giờ, những câu trả lời lần lượt tới.
Đèn vụt tắt trong Công ty Bảo hiểm Trọn đời và Craig đi ra khỏi tòa nhà. Tuy nhiên, không có những quán bar hay bữa tối lớn, không có những cuộc hẹn với các cô bạn gái. Ít ra thì cũng không phải đêm nay. Thay vào đó anh gọi một chiếc pizza và về nhà.
Đó là lúc Nora phát hiện ra rằng Craig Reynolds, rốt cuộc thì, cũng đang che giấu một điều gì đó: anh ta không hẳn sung túc như vẫn hay ra bộ với người khác.
Xét theo bề ngoài của nơi anh ta sinh sống thì có thể nói anh chàng này đã tiêu hết tiền bạc vào xe cộ và quần áo. Căn nhà ở Pleasantville là một căn hộ xập xệ giữa một loạt những căn hộ xập xệ khác trong một khu nhà sờn nát. Một tòa nhà trắng ốp nhựa vinyl hai bên cùng cửa chớp màu đen. Mỗi căn hộ có một hành lang hoặc ban công nhỏ. Không được ấn tượng cho lắm. Liệu có phải Craig đang trả tiền cấp dưỡng cho vợ? Trợ cấp con cái? Rốt cuộc thì câu chuyện về anh ta là như thế nào?
Nora có ý đợi phía ngoài Vườn Ashford Court thêm một lát nữa. Có thể lúc sau Craig sẽ có vài kế hoạch khác.
Hoặc cũng có thể, Nora nghĩ, cô đang mê sảng vì đã bị bỏ đói cả ngày. Nhìn thấy hộp bánh pizza trên tay Craig là quá đủ cho một đợt sôi bụng nữa. Thỏi kẹo bạc hà Life Saver giờ chỉ như một ký ức xa xăm. Tới giờ phải ăn tối thôi. Quán Ngựa sắt ở Pleasantville thì sao nhỉ? Ăn tối một mình - thật kỳ quặc.
Cô lái xe đi và hài lòng với quyết định bám theo Craig. Cô biết rằng người ta không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài. Tất cả những gì cô cần làm là nhìn vào trong gương. Điều đó gợi cho Nora nhớ đến một câu thần chú của mình: Thà hoang tưởng còn hơn hối tiếc.